Trong thời tiết nóng bức người này lại mặc một chiếc áo choàng màu đen, nước da trên gương mặt trắng xanh, giống như một cương thi. Nghe người này mở miệng ngăn cản, Saito hỏi lại:
- An Bội Tình Hải tiên sinh có chuyện gì vậy?
Không ngờ ông ta cũng dùng một giọng tiếng Trung cứng ngắc.
- Bên trong có sát khí!
Cái tên An Bộ Tình Hải kia nhẹ giọng nói.
Saito trong nháy mắt liền đưa tay vào trong áo. Lôi Tử hét lên một tiếng “Hành động” rồi đột nhiên xông lên nhằm vào An Bộ Tình Hải. Cùng với tiếng quát của y, những đội viên Thần Long xung kích mai phục trong gian phòng liền vọt ra. Từ cửa của tầng hầm ngầm cũng lao xuống mấy người, dùng súng chĩa vào đám người Saito.
Cái tên An Bội Tình Hải phát ra tiếng cười quái dị, chỉ thấy một tấm giấy trắng đột nhiên xuất hiện trong tay y, và được y ném vào không trung. An Bội Tình Hải chỉ phất tay một cái, trang giấy trắng trong nháy mắt biến thành bột. Một làn khói thoáng chốc tỏa ra.
Âm Dương sư! Triệu Thiết Trụ cau mày, Lôi Tử lúc này cũng vọt tới trước mặt An Bội Tình Hải, chỉ có điều dường như trên bầu trời xuất hiện vô số những bông hoa bay tán loạn. Khi những đóa hoa đó càng nhiều thì tốc độ lại càng nhanh, đến cuối cùng hóa thành lưỡi kiếm sắc bén bắn ra xung quanh.
Khi cánh hoa xẹt qua làn da đều để lại những vệt máu. Đội viên của đội xung kích Thần Long lập tức lấy mặt nà từ trong ba lô ra phòng chống độc. Sau khi mang mặt nạ, Lôi Tử không loạn, căn bản không để ý đến từng những cánh hoa, một quyền như hổ báo nhắm vào An Bội Tình Hải.
Triệu Thiết Trụ cầm lấy mặt nạ bảo hộ trong tay ném cho Thiết Thủ:
- Âm Dương sư của Nhật Bản rất giỏi trong việc sử sụng loại thuốc mê này, có thể thôi miên thần kinh, ảnh hưởng đến thần trí của con người. Mau mang vào đi.
Lúc này, Thiết Thủ chỉ cảm thấy xung quanh thân mình phủ kín những bông hoa. Toàn thân cao thấp không biết bao nhiêu vết chém. Nghe được lời nói của Triệu Thiết Trụ thì liền mang mặt nạ phòng độc vào, trong nháy mắt, những đóa hoa kia liền biến mất.
- Chuyện gì đang sảy ra vậy?
Thiết Thủ sợ ngây người. Trên thế gian thật sự có loại phương pháp công kích thần kỳ như vậy sao. Nói là hư ảo, nhưng nhìn những vết thương trên tay kia, như thế nào lại là hư ảo?
Triệu Thiết Trụ nhìn thấy vẻ mặt mờ mịt của Thiết Thủ, liền giải thích:
- Thuật thôi miên cao cấp không chỉ có thôi miên thần kinh con người, mà còn có thể thôi miên một số tế bào trong cơ thể của cậu, thông qua những tế bào trên da nói cho thần kinh của cậu biết, thân thể của cậu đang bị thương. Tế bào của thân thể cậu cũng đưa ra những phản ứng tương tự. Hiểu chưa?
Thiết Thủ mờ mịt gật đầu rồi lại lắc đầu.
Triệu Thiết Trụ cũng lười giải thích. Phanh! Một viên đạn bay về phía Thiết Thụ. Triệu Thiết Trụ dường như có thể thấy được đường đi của viên đạn nên vội kéo Thiết Thủ sang một bên. Viên đạt xẹt qua mặt của Thiết Thủ. Một lằn máu hiện lên gương mặt Thiết Thủ khiến hắn đổ mồ hôi lạnh.
- Trong hoàn cảnh này mà cũng dám nổ súng? Không sợ đạn lạc à?
Triệu Thiết Trụ mắng, sau đó hai người lập tức trốn ra đằng sau một cột đá.
Lúc Lôi Tử và An Bội Tình Hải đánh nhau, Saito cũng không ngồi không, rút súng bắn Lôi Tử. Chỉ có điều Lôi Tử và An Bội Tình Hải đánh nhau quá kịch liệt nên không thể nhắm trúng. Saito liền bắn loạn xạ vào những người chung quanh.
Đội viên xung kích Thần Long tỏ ra khó chịu. Không gian tầng hầm ngầm này có hạn. Lôi Tử và An Bội Tình Hải chiếm một phần lớn, trên tay còn có súng tự động. Khi bắn phát súng tự động này thì thuần túy chính là tìm cái chết. Súng tự động khi bắn đạn sẽ tạo nên lực phá hoại cực lớn, tương đương với một tấm đạn lưới. Khi đó rất dễ dàng làm bị thương người mình.
Một vài đội viên Thần Long xung kích đi ra phía sau cột đá yểm hộ, đến bên cạnh Saito, tấn công . Ở chỗ này, đao có uy lực hơn so với súng rất nhiều.
Súng của Saito cũng không còn nhiều đạn, bắn vài phát là đã hết. Các đội viên nhìn thấy Saito đang thay đạn thì liền nhảy ra sau lưng có người yểm hộ. Đúng lúc này, An Bội Tình Hải đột nhiên lấy ra từ lồng ngực ra một cây quạt màu đỏ. Một làn khói màu đỏ trong nháy mắt bay đến bên cạnh Saito. Saito liền hít mạnh, đôi mắt đột nhiên đỏ hồng, hắn gầm lên giận dữ, né tránh ngọn đao đang đến gần, nắm tay vung lên đánh bay hai đội viên xung kích ra ngoài.
- “Tinh Thần Thứ Kích dược”!
Triệu Thiết Trụ tiếp tục trốn tránh. Lúc này hắn biết sức khỏe của mình, xông lên cũng chẳng được gì, chi bằng ủng hộ tinh thần là được rồi.
- Cái gì là “Tinh Thần Thứ Kích dược”?
Thiết Thủ tò mò hỏi.
- Đó là một loại thuốc cấm, có thể trong thời gian ngắn phát huy tiềm lực của con người, đem sức lực của con người phát huy đến cực hạn, giúp cho anh trong nháy mắt biến thành siêu nhân.
Triệu Thiết Trụ uể oải nói. Nhìn đôi mắt tỏa sáng của Thiết Thủ, Triệu Thiết Trụ lại nói tiếp:
- Chỉ có điều loại thuốc này có tác dụng phụ khá lớn, trên cơ bản chỉ dùng một lần thì thân mình đã bị phế đi phân nửa. Nếu nam dùng sẽ dẫn đến tình trạng thoái hóa. Còn nếu là nữ dùng thì cơ bản sẽ tiến hóa đến cảnh giới Xuân ca. Cho nên, tôi thành thật khuyên anh đừng có ý tưởng gì cả. Đương nhiên, nếu anh muốn, tôi có thể cho cậu thử một chút, giá cả có thể thương lượng.
- Tôi từ bỏ!
Thiết Thủ rùng mình một cái nói.
Đối với Saito vừa mới từ người biến thân thành siêu nhân, năm đội viên xung kích rơi vào thế hạ phong. Chỉ có điều các đội viên xung kích này hiển nhiên biết được nhược điểm của “Tinh Thần Thứ Kích dược”, cũng không dự tính cùng nhau sống chết với Saito, nên chỉ cần qua thời gian sử dụng thuốc thì người này trên cơ bản chỉ là một phế nhân.
An Bội Tình Hải nhìn cục diện ngày càng bất lợi, lắc mình một cái thoát khỏi cuộc chiến với Lôi Tử, lôi ra một cái còi huýt. Một tiếng vang cực kỳ chói tai truyền ra ngoài.
- Không ổn rồi, hắn ta gọi viện quân, nhanh tốc chiến tốc thắng.
Triệu Thiết Trụ ở sau cột đá kêu lên. Lôi Tử liền hét lớn một tiếng, mạnh mẽ đánh một quyền nahwmf vào ngực An Bội Tình Hải. Quyền đối quyền, chỉ thấy An Bội Tình Hải bật lại miệng hộc máu, các đội viên xung kích nhanh chóng xông tới. An Bội Tình Hải nhất thời lâm vào thế bí.
Đúng lúc này, một cô gái mặc kimono không một tiếng động xuất hiện ở tầng hầm, ngay cả Triệu Thiết Trụ cũng không phát hiện được sự xuất hiện cô. Đó là một cô gái vô cùng xinh đẹp trong bộ trang phục kimono màu hồng, phần dưới có thể mơ hồ nhìn thấy bắp chân trắng nõn như tuyết.Share by : MTQ - Dưới chân là một đôi guốc gỗ, lúc đi trên đường không ngờ là không phát ra một chút âm thanh nào. Chỉ thấy cô gái này thong thả đi về phía Saito, trên mặt không tỏ một chút thái độ nào. Lội Tử hiển nhiên cũng thấy được dị thường, liền quát to:
- Nhóc con cút ra ngoài!
Giọng nói của Lôi Tử vang lên như hồng chung, thế như mãnh hổ.
Cô gái mặc komono hơi ngẩng đầu một chút, đột nhiên nhảy dựng lên, hai tay kết thành một thủ ấn kỳ quái.
- “Bất Động Minh Vương ấn”. Lôi Tử, chạy mau.
Triệu Thiết Trụ đột nhiên đứng dậy hét lên, dưới chân dồn hết toàn lực, lao đến tấn công cô gái
Lôi Tử chỉ cảm thấy từng trận sóng kỳ dị ập tới, rõ ràng là nhìn thấy cô ta vọt đến trước mắt, nhưng thân mình lại không động đậy được.
Ầm! Thủ ấn trực tiếp khắc lên ngực Lôi Tử. Lôi Tử bị đánh văng ra mấy thước, nằm trên mặt đất, không biết sống chết ra sao.
Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)
Boom 4 chương nhá :rapi32: