• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cùng lúc đó, tại một căn phòng trong trung tâm thương mại thành phố SH, một thanh niên đang cầm ly rượu, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Còn bên dưới là một số người đang cúi đầu nơm nớp lo sợ.

- Việc mua bán lần này làm tôi rất bất mãn.

Người thanh niên chậm rãi nói. Đây là một chàng thanh niên không có một điểm nào đáng chê. Từ làn da đến đường nét trên khuôn mặt, thậm chí là lông mày, ánh mắt đều rất hoàn mỹ. So với anh ta, cái đám công tử bột hay minh tinh tài tử, đẹp trai phong độ đều là hạng bỏ đi.

- Độc Cô tiên sinh, tôi….

Một tên béo ấp úng, mặt gã đổ đầy mồ hôi, chân tay luống cuống, nhìn thoáng qua người bên cạnh. Chỉ có điều, hiện tại tất cả mọi người đều khó tự bảo toàn bản thân, ai còn quan tâm đến gã?

- Trở về viết đơn từ chức đi. Tôi đã giữ thể diện cho anh rồi.

Người thanh niên cất tiếng, sắc mặt không đổi, tay đung đưa ly rượu nho. Dường như ly rượu trước mắt mới hấp dẫn sự chú ý của y hơn cả.

Sắc mặt gã mập biến đổi trắng bệch, rồi sau đó lại chuyển sang đỏ. Chỉ thấy gã đột nhiên mạnh mẽ ngẩng đầu, kêu lên:

- Dựa vào cái gì? Anh dựa vào cái gì mà lợi dụng tôi như vậy? Nửa năm trước, anh chỉ là một tên ăn mày nghèo túng không đáng một đồng. Hiện tại, dựa vào cái gì mà lên mặt với tôi?

Gã mập tỏ ra dữ tợn, như muốn ăn tươi nuốt sống người khác. Sắc mặt người thanh niên vẫn không chút thay đổi, chỉ nhẹ giọng nói:

- Chỉ bằng việc hiện tại tôi có thể ngồi ở chỗ này.

- Tao muốn giết mày!

Gã mập hét to một câu, lao lên, dường như muốn đẩy người thanh niên từ tầng bảy mươi xuống đất.

Người thanh niên thở dài:

- Tôi đã cho anh thể diện rời khỏi đây rồi, vậy mà…!

Ầm!

Một bóng dáng quỷ dị xuất hiện ngay trước mặt người thanh niên. Chỉ một quyền, gã mập như diều đứt dây bắn ngược ra ngoài. Những người khác vẫn cúi đầu như trước, chỉ có điều thân mình run rẩy hơn trước.

- Tôi không quan tâm các người lấy của họ bao nhiêu tiền, hoặc nắm được nhược điểm gì. Tôi chỉ cần kết quả. Nếu các người đã ẵm hơn một trăm triệu, sau này, nếu hoàn thành nhiệm vụ tôi giao, tôi sẽ không truy cứu.

Gã thanh niên lắc đầu:

- Bây giờ không người nào là không tham, không người nào là không ăn. Vô dụng nhất chính là người muốn ăn mà không chịu làm việc. Dự án này rất quan trọng để đầu tư.

Mấy người như được đại xá, liền nhanh chóng kéo gã mập đang hôn mê bất tỉnh ra khỏi văn phòng.

- Chậc, chậc, chậc! Độc Cô Hoàng Thiên, chiêu này của cậu chính là giết gà dọa khỉ. Dùng thật hay đấy!

Đột nhiên một bóng dáng xuất hiện ngay trên bàn làm việc của Độc Cô Hoàng Thiên, cười nói.

Độc Cô Hoàng Thiên nhìn ly rượu trước mặt, trầm mặc không lên tiếng.

Nửa năm trước, Độc Cô Hoàng Thiên bị một thủ hạ dưới tay bán đứng, khiến chuyện làm ăn bị phá sản. Lúc ấy, y khốn đốn thất vọng vô cùng, thậm chí cả mấy ngày cũng không có ăn cơm. Khi đó, có một người đột nhiên xuất hiện cứu lấy sinh mạng của y. Người đó chỉ nói “Tôi cần cậu”. Vì thế một lần nữa, Độc Cô Hoàng Thiên lại có được một tài sản khổng lồ. Chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đã làm ra thành tích mà mọi người phải chú ý. Thủ hạ phản bội cũng đã chết dưới tay y chỉ trong một ngày. Điều kiện lúc trước y bán mạng cho người đó chính là được chính tay giết chết bọn phản bội. Cho đến hiện tại, Độc Cô Hoàng Thiên vẫn nhớ rõ bóng dáng như thiên thần kia.

Lúc này, Độc Cô Hoàng Thiên đang làm việc ở một trong ba ngân hàng đầu tư lớn trên thế giới, nhậm chức Chủ tịch khu vực Châu Á, trong tay có được khối tài sản khổng lồ. Nhưng y nhớ rõ người kia trước đây đã nói qua một câu “Nếu ngày nào đó tôi cần cậu thì cậu phải trở về”.

Độc Cô Hoàng Thiên trở nên trầm tư, người thanh niên bên cạnh cũng không nói gì.

- Cáp Mô, anh nói, người đó hiện tại đang ở đâu?

Độc Cô Hoàng Thiên chậm rãi mở miệng.

Cái gã thanh niên tên là Cáp Mô, sắc mặt lúc này như đang nhớ lại hồi ức xưa .

- Tôi cũng không biết người đó đang ở đâu.

Cáp Mô, tay đấm số một của lão Đại Mặt Quỷ SH Thanh bang, nguyên bản đã trà trộn vào vùng Đông Nam Á. Sau lại không biết nguyên nhân gì mà trở lại quốc nội, hiện tại là thủ hạ của lão Đại mặt quỷ. Người này ra tay tàn nhẫn, vũ lực siêu cường, dần dần trở thành tâm phúc số một của mặt quỷ. Chỉ có điều, không ai biết, ở Đông Nam Á, một lần cùng người tranh đấu, Cáp Mô bị hơn trăm người đuổi giết. Nguyên vốn tưởng rằng gã phải chết, nhưng bỗng có một người xuất hiện, ung dung nhảy vào đám người, đem Cáp Mô đang bị trọng thương cứu ra ngoài.

Sau khi chữa lành vết thương, người nọ chỉ để lại một câu, “Đến SH Thanh bang tìm Mặt Quỷ. Sau này sẽ có lúc tôi tìm đến cậu”. Nói xong liền biến mất trước mặt Cáp Mô, như chưa từng xuất hiện.

Từ trong túi xách, Cáp Mô lấy ra một bao thuốc nhàu, trên mặt bao thuốc có chữ song hỉ màu hồng, rút ra một điếu thuốc, dùng ngón tay cái và ngón trỏ kẹp điếu thuốc, tay còn lại cầm lấy chiếc bật lửa mạ vàng trên bàn, châm lửa rồi hít một hơi thật sâu.

Độc Cô Hoàng Thiên nhíu mày, không nói gì.

Đúng lúc này, di động của Độc Cô Hoàng Thiên đột ngột vang lên. Là một dãy số lạ.

Tiếp điện thoại, đầu dây bên kia chỉ nói một câu:

- Đến thành phố FJ, tìm người đó.

Người mà khi đối mặt với đầu sỏ tài chính ở Canada còn có thể ung dung ứng phó; trong các ván cờ tài chính đều có thể hoàn hảo trổ hết tài năng, nhưng nay sắc mặt lại biến đổi lớn chỉ vì một câu nói.

- Người đó đến tìm chúng ta!

Nét mặt Độc Cô Hoàng Thiên không áp chế được sự vui mừng trong lòng, Cáp Mô bên cạnh sau khi nghe Độc Cô Hoàng Thiên nói xong cũng kích động hét lớn một tiếng, thân mình lộn mèo một vòng:

- Người đó đang ở đâu?

- FJ!

Triệu Thiết Trụ sau khi gọi điện thoại xong thì liền trở về phòng học. Lý Linh Nhi lúc này đang nói chuyện phiếm với đám người Lưu Dĩnh, nhìn thấy Triệu Thiết Trụ tiến vào liền gật đầu chào. Triệu Thiết Trụ ngồi xuống bên cạnh Lý Linh Nhi. Nhìn xung quanh lớp học, hắn phát hiện Phạm Kiến vẫn chưa đến, phỏng chừng là đã đến khách sạn để hâm nóng tình cảm rồi. Ha ha! Triệu Thiết Trụ tưởng tượng đến thân hình mập mạp của Phạm Kiến, trên người không khỏi nổi một trận da gà.

Đến giờ tan học, Phạm Kiến mới quay trở về. Khi về sắc mặt không được tốt cho lắm. Triệu Thiết Trụ cũng không hỏi, nhận lại chìa khóa từ tay Phạm Kiến, Phạm Kiến không nói gì đã vội vàng đi mất.

- Có tình yêu có khác!

Triệu Thiết Trụ thở dài.

Hắn quay trở về biệt thự. Tô Nhạn Ny đang làm bữa tối. Chỉ thấy cô nàng đeo chiếc tạp dề, bận rộn ở trong nhà bếp. Tào Tử Di thì bình tĩnh đứng một bên chỉ đạo. Khi Triệu Thiết Trụ bước vào nhà bếp, trên bàn đã bày đầy đồ ăn. Thử một chút hương vị, Triệu Thiết Trụ không khỏi tán thưởng nói:

- Tay nghề không tồi nha!

- Anh thích là tốt rồi!

Tô Nhạn Ny thấp giọng nói, sắc mặt hơi ửng hồng.

Triệu Thiết Trụ cảm thấy không quen, vội chào một tiếng rồi bước ra phòng khách xem TV.

Trong lúc ăn cơm, cả bàn ăn bao trùm một sự im lặng khác thường. Tô Nhạn Ny thỉnh thoảng liếc nhìn Triệu Thiết Trụ. Triệu Thiết Trụ thì chỉ biết cúi đầu ăn cơm. Còn Lý Linh Nhi thì tò mò nhìn hai người, giống như giữa hai người có cái gì đó không bình thường. Lucy thì vừa ăn vừa xem một quyển từ điển thành ngữ. Tào Tử Di trước sau chỉ mỉm cười dùng cơm.

- Này, sao lại im lặng như vậy?

Triệu Thiết Trụ chủ động lên tiếng phá vỡ không khí yên lặng:

- Nhạn Ny, bữa tối làm không tồi. Rất đáng khen ngợi.

- Cảm ơn!

Tô Nhạn Ny gật đầu.

- Chỉ là con cá này. Hương vị có thể gia tăng một chút, như vậy mới có thể át đi hết mùi tanh của cá. Còn miếng thịt bò này, hơi quá lửa, không được mềm lắm. Còn món trứng xốt cà chua, trứng thì quá chín. Lại còn cơm nữa, đổ hơi nhiều nước. Tôi thích khô hơn một chút.

Triệu Thiết Trụ hồn nhiên nói, không để ý đến sắc mặt Tô Nhạn Ny đang ngày càng biến đổi, nhưng hắn vẫn vô tư chỉ điểm.

Rầm! Tô Nhạn Ny vỗ mạnh xuống bàn:

- Chê cái này, chê cái kia. Muốn ăn thì tự đi mà nấu. Hừ.

Sau đó thả đối đũa lên trên bàn, nổi giận đùng đùng bước lên lầu.

- Ơ….!

Triệu Thiết Trụ ngượng ngùng, gãi gãi đầu.

- Anh Thiết Trụ, anh như vậy là không tốt rồi. Đây là tâm ý của người ta.

- Đúng vậy, cô ấy bận rộn cả buổi chiều hôm nay.

Tào Tử Di hiếm khi thay Tô Nhạn Ny nói chuyện. Lucy gật đầu nói:

- Đây là ăn cây táo mà rào cây xung?

- Tôi cảm thấy không khí rất khác thường, cho nên chỉ điều tiết không khí một chút thôi.

Triệu Thiết Trụ cười khổ nói. Đúng lúc này, chuông điện thoại của Triệu Thiết Trụ vang lên.

- Thiết Trụ, đang ở đâu vậy?

Giọng nói của Phạm Kiến có phần lo lắng.

- Ở nhà, có chuyện gì vậy?

- Cậu….Có thể cho mình mượn thêm ít tiền được không?

- Cậu đang ở đâu?

- Đường dành riêng cho người đi bộ.

- Cứ đứng đó chờ tôi.

Triệu Thiết Trụ cúp điện thoại, nói câu xin lỗi với mấy cô nàng rồi cầm chìa khóa ra ngoài.

Ủng hộ chỉ với 1 click và 5s ! (http://adf.ly/C4xmH)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK