• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Trần Nam tỉnh lại, khung cảnh đầu tiên mà hắn thấy là Lục sắc tinh thạch bay lơ lửng giữa căn phòng, có điều không giống như là nó tự động bay lên, nó cứ dập dềnh nổi trôi bất định, tựa như đang ở trạng thái không trọng lực vậy.

Hắn đứng dậy, cảm giác cả người không có chút sức lực nào. Lồm cồm bò dậy, Trần Nam với tay cầm lấy tinh thạch. Tinh thạch giờ đây đã khôi phục lại hình dáng ban đầu, nhưng để ý kỹ liền thấy tinh thạch có những vết nứt rất mờ và nhỏ, trải dài từ trung tâm ra sáu cạnh, bảy màu sắc bên trong cũng nhạt đi chứ không còn chói lọi như trước. Đồng thời Trần Nam cũng phát hiện ra huyền công và phù thuỷ lực đã trở về trong cơ thêt hắn.

Tuy nhiên, khi ngồi xếp bằng để điều tức, hắn mới phát hiện ra tình trạng của bản thân.

Đầu tiên, huyền công dường như đã hoàn toàn dung hợp với phù thuỷ lực. Quang cầu màu vàng-trắng trước đây đại diện cho huyền công và phù thuỷ lực giờ đã biến thành màu vàng kim, hơn nữa còn có thêm một dải khí sáu màu bao bọc lên quang cầu vàng kim này. Dải khí này bao phủ hoàn toàn lên quang cầu, giống như một tầng khí quyển bao bọc lên hành tinh vậy.

Tiếp theo, hắn phát hiện quang cầu và dải khí sáu màu đang xoay rất chậm trong đan điền, từ từ hấp nạp linh khí. Linh khí bên ngoài nhẹ nhàng nhập vào trong cơ thể.

Sự ngạc nhiên lúc này, hơn hết chính là lực lượng. Không ngờ chỉ sau vài tiếng ngắn ngủi, Trần Nam đã phát hiện ra lực lượng kim sắc do huyền công và phù thuỷ lực hợp lại đã được tăng lên khá nhanh. Trước đây, khi còn ở biệt thự Sao Hôm, cả huyền công và phù thuỷ lực cùng lắm chỉ đạt trung giai. Vậy mà giờ đây khi kết hợp lại với nhau, biến đổi hoàn toàn, trở thành một lực lượng mới màu vàng kim lại có dấu hiệu đột phá trung giai, tiến lên đỉnh phong.

Hắn cũng phát hiện ra dải khí sáu màu vừa nhập vào cơ thể chính là thứ gắn kết khiến cho hai lực lượng trong cơ thể hắn vốn xung khắc với nhau trở thành một khối năng lượng thống nhất. Đây có thể được xem như là lần biến đổi cả về "chất" và về "lượng".

Có thể nói lần này là Trần Nam nhân hoạ mà được phúc.

Vốn hắn vẫn còn đang lo hai lực lượng xung khắc, một ma pháp, một huyền công của mình sớm muốn cũng sẽ xảy ra tranh chấp, đến khi đó, cho dù hắn có muốn cũng không thể ngăn cản được. Rất có thể lục phủ ngũ tạng của hắn sẽ nổ tung, lúc đó thì mạng nhỏ sẽ ô hô ai tai.

Thế nhưng viên Tinh thạch không rõ nguồn gốc này lại có thể tạo được ra một cỗ lực lượng tương tự như dung dịch xúc tác vậy, đem hai thứ vốn không liên quan với nhau gắn kết thành một lực lượng đồng nhất, sức mạnh hay còn gọi là "lượng" được tăng thêm không chỉ đơn giản là cộng hai thứ vào với nhau, vì việc kết hợp này còn thay đổi về cả "chất". Đơn giản là vì nó giúp Trần Nam đỡ tốn sức hơn rất nhiều trong việc tu luyên.

Thử nghĩ mà xem, nếu ngươi sắp thi mà có hai môn cực kỳ khó nhằn, thời gian lại rất cấp bách, ngươi chỉ kịp chú tâm ôn vào một môn, chưa chắc ngươi đã có thể giỏi được môn đó. Nhưng nếu có thể tìm ra điểm chung giữa hai môn này với nhau, chú tâm vào điểm chung đó rồi khai thác dần, tuy có thể cũng không giỏi cả hai môn được nhưng ít nhất cũng có thể hiểu được cả hai môn, từ đó khi thi chắc chắn điểm cũng không tệ.

Đối với Trần Nam thì kỳ thi, nói chính xác thì là một vấn đề khó nhằn, chính là phải làm sao dung nạp được cả hai lực lượng trong cơ thể nếu không muốn nổ banh xác trước khi chạm trán với Voldemort.

Và không nghi ngờ gì nữa, Lục sắc tinh thạch chính là câu trả lời mà hắn đang cần. Không những có thể dung hợp lực lượng trong cơ thể hắn, hơn nữa còn đưa thêm một dải khí sáu màu vào cơ thể hắn để tạo ra lớp bảo vệ lực lượng này. Điều này có nghĩa là từ nay về sau, mối lo bạo thể cũng biến mất, thêm vào đó, việc tu luyện cũng dễ đang hơn vì bây giờ hắn chỉ cần tu luyện một lực lượng duy nhất trong cơ thể. Chính là một điểm chung rất rất có lợi.

Nghĩ đến khung cảnh sau này mình tay trái xuất Hàng Tiên Giáng Ma quyền (công pháp trong Huyền công), tay phải cầm đũa Tam Hợp vung vẩy Lời nguyền Chết chóc, Trần Nam không nhịn được mà bật cười thật lớn:

- Ta phát tài rồi.

.......

Lớp học bay.

Vì Trần Nam xin nghỉ nên không có mặt trong hai môn học buổi chiều là môn Biến hình và môn Bay.

Lớp Biến hình thì cô McGonnagall cũng chỉ nhắc nhở sơ qua vì biểu hiện cũng tương đối tốt của hắn. Còn lớp học Bay thì như đã nói, dù Trần Nam có xin nghỉ cả khoá Bay của năm nhất thì bà Hooch cũng gật đầu.

Cũng chính vì thế mà nhân vật chính của chúng ta không được chứng kiến một màn dưới sân.

- Goyle, lát nữa khi bay thì tranh thủ móc lấy quả cầu của thằng Neville, sau đó thì thế này, thế này....

Malfoy kéo thằng đệ của nó lại rồi thì thầm. Quả đúng như Trần Nam dự đoán, thằng này tuyệt đối sẽ không dừng lại. Nhìn cái vẻ mặt ranh ma của nó khi đưa trả quả cầu cho Harry là Trần Nam dư sức đoán được.

Do đã trải qua ba buổi học, các học sinh đã nắm được lý thuyết bay đơn giản, đồng thời các cán chổi đã được kiểm định lại chất lượng an toàn, vì vậy các học sinh được học nâng cao hơn là tăng tốc, hãm và ngoặt đúng vị trí. Và cũng có thể hiểu lý do khi bà Hooch có thể cho phép Trần Nam nghỉ cả khoá năm nhất. Đơn giản là một màn trình diễn nhào lộn luồn lách của hắn hôm trước đã có thể so được với các đàn anh đang chơi Quidditch rồi. Chỉ đáng tiếc là thằng nhóc này lại không có hứng thú với môn thể thao nổi tiếng nhất của giới phù thuỷ, nếu không bà Hooch chắc chắn sẽ xin đào tạo Trần Nam để trở thành vận động viên Quidditch của đội tuyển phù thuỷ Anh cho coi.

Lại nói đến đám sư tử và rắn con, khi vừa nghe thấy tiếng còi là cả đám liền dậm chân xuống đất rồi lao vút lên. Đối với chúng thì việc này cũng đơn giản hơn ngày đầu tiên rất nhiều.

Sau khi cả lớp đã bay lên, thằng Goyle bay lại gần Neville rồi giả bộ bắt chuyện:

- Ê bồ tèo, hôm trước mày không sao đấy chứ?

Neville vốn dĩ là người thật thà, đôi khi Trần Nam nghĩ nếu nó không được chọn vào Griffindor thì chỉ có thể vào Hufflepuff được thôi. Vì thế nên nó không hề nghi ngờ gì đến thái độ niềm nở một cách bất thường của Goyle:

- Ờ, cũng chỉ trật khớp chút thôi, tao khoẻ rồi.

- Thế thì tốt. À mà nghe nói mày có Quả cầu Gợi Nhớ phải không? Cho tao cầm xem một chút. Yên tâm, tao chỉ cầm xem ở đây thôi.
Goyle cười cười nói.

Neville hơi chần chừ một chút rồi cũng móc từ trong túi ra một quả cầu trong suốt rồi đưa cho Goyle.

- Ồ, quả nhiên rất đẹp... Ối...
Thằng Goyle còn chưa nói xong thì cả người nó liền rơi xuống đất.

Cũng may lúc này hai thằng chưa bay cao lắm, ước chừng chỉ khoảng ba mét, bên dưới lại có thảm cỏ khá dầy nên với thân hình béo núc của Goyle thì nó tiếp đất khá "nhẹ nhàng", tuy vậy thằng bé vẫn kêu lên oai oái cho đúng với kịch bản mà thằng Malfoy bày ra.

Vì sự cố lần trước rất lớn nên bà Hooch giờ đây khá là nhạy cảm. Bà lập tức bay xuống rồi kiểm tra thân thể thằng bé, sau đó là toàn bộ học sinh đều đáp xuống. Nào ngờ Goyle lại chỉ nằng nặc đòi phải để bà y tá Pomfrey kiểm tra mới chịu, bà Hooch cũng đành dặn dò hai thằng to cao nhất lớp còn lại là Neville và Crabbe khiêng thằng nhóc cùng bà đến trạm xá.

Cả bốn vừa đi khỏi là Malfoy chạy lại nhặt quả cầu rồi phá lên cười:

- Ha ha, đúng là vẫn theo kế hoạch của ta.

Quả cầu Gợi Nhớ nằm trong tay Malfoy, sáng lấp lánh dưới ánh mặt trời. Chợt Hary cất giọng:

- Đưa nó đây, Malfoy!

Mọi người đều ngoái đầu lại theo dõi.

Malfoy cười nhăn nhở:

- Để tao nghĩ xem nên để chỗ nào cho thằng Neville dễ tìm. Trên nóc nhà kia được không?

Hary giờ đây cũng khá là nóng ruột liền hét lên:

- Đưa nó đây!

Nhưng Malfoy đã nhảy lên cán chổi của nó và bay vút lên. Thì ra nó không nói khoác, nó biết bay thật. Lượn lờ trên không trung, nó gọi vọng xuống:

- Lên đây mà lấy nè, Potter!

Lúc này thì Harry cũng không kiềm chế được nữa, liền trèo lên cán chổi bay lên đối diện trước mặt Malfoy.

Cũng chẳng hiểu sao lần này cô nhóc Hermione cũng không cản Harry như trong nguyên tác, mấy tuần nay nàng có vẻ rất sao nhãng và thường nghĩ vẩn vơ.

- Đưa nó đây. Nếu không tao sẽ đấm mày văng khỏi cán chổi đó.
Tiếng Harry vang lên trên không trung. Đám sư tử con và vài đứa rắn con đều hoan hô vang dội.

- Chắc không?
Malfoy cố giữ giọng chế nhạo.

Harry chồm tới và nắm chặt cán chổi bằng cả hai tay, phóng thẳng tới Malfoy như một ngọn lao. Malfoy chỉ kịp né tránh trong tích tắc. Harry xoay lại tức thì và nắm cán chổi thật chắc. Phía dưới mặt đất, tiếng vỗ tay rào rào. Hary lại hét:

- Thằng Crabbe và Goyle sẽ chẳng kịp quay lại để cứu mày đâu. Mau đưa trả Quả cầu lại nếu mày không muốn tiếp đất bằng mông của mày.

Lúc này Malfoy cũng vừa nghĩ tới điều đó nên mặt nó tái đi. Ban đầu kế hoạch của nó là để thằng Goyle lấy quả cầu rồi dụ bà Hooch đi, thằng Crabbe ở lại bảo kê cho nó, ai dè thằng này giả bộ khéo quá nên bà ta tưởng nó không dậy nổi nên dặn luôn cả thằng Crabbe đi. Tình thế của nó giờ cũng không khả quan lắm vì bên dưới kia nếu không có đám Parvati Patil ngăn cản thì thằng Ron cũng đã bay theo lên rồi. Nghĩ vậy nhưng nó lại khá tự tin vào khả năng bay của mình. Sau khi thấy Trần Nam trình diễn, dù không cam lòng nhưng nó vẫn phải thừa nhận là kém hơn, nhưng so với Harry hay Ron thì thằng nhóc này tự tin là nó hơn rất nhiều. Nó bèn hét to:

- Có giỏi thì đuổi theo t mà lấy!

Nói xong nó liền nhắm ngay hướng nóc một toà tháp mà bay tới.
Harry nhìn theo Malfoy, sau đó cũng tăng tốc truy đuổi.

Hai thằng nhóc nối đuôi nhau bay lượn quanh các ngọn tháp, một lúc sau thì Harry đuổi kịp Malfoy. Thằng nhóc thấy thế cũng rẽ chổi sang huých mạnh vào cậu. Harry cũng chẳng vừa, vậy nên lại diễn ra trò huých nhau và cố dồn đối phương va phải trướng ngại vật.

Đột nhiên Malfoy rẽ sang hướng một ngọn tháp rồi bẻ cán chổi cho bay lên cao, Harry cũng liền làm động tác tương tự. Ai dè Malfoy lại cười ranh mãnh rồi nói:

- Mày bay được như thế cũng khá đó, nhưng mày nghĩ sao nếu giờ tao thả quả cầu này xuống bên dưới?

Nói rồi nó liền xoè tay ra và thả xuống thật.

Vì đang lao lên để đuổi theo Malfoy, Harry không thể ngay lập tức quay trở xuống được. Cậu đành nhắm tịt mắt và cố gắng quay chổi rồi lao xuống bằng hết tốc lực.

Chồm tới, chúc cán chổi, lấy đà lao xuống đua với quả cầu đang rơi... Tất cả chuyện này chỉ diễn ra trong chớp mắt. Gió rít qua lỗ tai, cùng những tiếng rú kinh hãi của đám người dưới mặt đất đang ngước nhìn lên. Khi quả cầu thủy tinh chỉ còn cách mặt đất ba tấc thì Harry vói tay chụp được. Vừa kịp để cậu kéo ngay cán chổi lại, đáp nhẹ nhàng xuống mặt cỏ với quả cầu Gợi Nhớ trong tay.

Cậu ta bèn giơ quả cầu lên vẫy vẫy với đám bạn đang vỗ tay hoan hô cạnh đó như là một người thắng cuộc trước ánh mắt tức tối của thằng Malfoy và vài đứa nhà Slytherin.

Sau đó, đương nhiên là lại thêm một màn của cô McGonnagall xuống gọi Harry lên phòng nói chuyện, khiến mặt mũi cậu ta xanh lè vì sợ bị đuổi học, đây vốn là một tình tiết rất quen thuộc nên cũng không nói thêm nữa.

Trong giờ ăn tối, Trần Nam nhìn vẻ mặt vui mừng khi người khác gặp tai hoạ của Malfoy mà thầm cười trong bụng. Hắn đã nghe Pansy thuật lại toàn bộ câu chuyện. Cô bé này cũng không cổ vũ cho bên nào, chỉ đứng trò chuyện cùng Hermione.

"Quidditch sao? Chậc chậc, có vẻ như năm nay nhà rắn vẫn phải để mất danh hiệu này rồi. Có điều như thế cũng tốt, dạy cho đám rắn con một bài học rằng chúng không phải là bất bại, chỉ là chưa đến lúc mà thôi. Tránh sau này quá tự cao tự đại mà hại thân, đương nhiên với một số thằng hết thuốc chữa thì chịu." Trần Nam thầm nghĩ rồi chợt nhớ ra thêm một chi tiết, vội quay sang hỏi Pansy đang khoan thai xắt bánh mì bên cạnh:

- Vừa nãy thằng nhóc Malfoy có qua bên kia không?

Hắn vừa hỏi vừa đưa mắt nhìn sang dãy bàn nhà Griffindor. Vì khi hắn đến đại sảnh thì mọi người đã đông đủ cả rồi. Pansy đưa mắt nhìn theo rồi gật đầu:

- Vừa qua xong. Em nghe nói tối nay bọn họ còn hẹn một trận quyết đấu nữa.

Trần Nam cũng không nói gì. Nhìn lại đồng hồ thì đã là hơn chín giờ. Có nghĩa là chỉ còn cách hơn hai tiếng nữa là Chúa Cứa Thế sẽ bước chân ra khỏi cửa. Hắn mỉm cười lẩm bẩm:

- Giao đấu sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK