• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau mấy ngày ngồi nghiên cứu tấm bản đồ, Trần Nam cũng đã biết rõ hoạt động của nó, đại khái tấm bản đồ này gần giống như một người có thần niệm cực lớn, ngoại trừ có thể nhìn rõ những ngóc ngách trong trường, còn có thể biết được vị trí của những người mình muốn biết, xem họ di chuyển đến vị trí nào, quả là khá tiện lợi.

Trần Nam không biết hai anh em nhà Weasley có ý đồ gì khi giao cho nó tấm bản đồ đạo tặc. Có vẻ cả hai đều rất vội vàng, trước khi đi còn không nói cho hắn cách thức để làm cho bản đồ hoạt động. Cũng may Trần Nam là kẻ đã đọc qua nguyên tác nên đương nhiên biết câu thần chú để mở tấm bản đồ.

Mấy hôm nay hắn đều thức đêm để tìm hiểu tấm bản đồ nên sáng ra có chút mệt mỏi, cũng phải thôi, hắn đâu còn có sức mạnh biến thái như lúc chưa nhập trường nữa.

Hắn hứng thú với khá nhiều môn học, tiếc rằng một trong số đó là môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám lại được giảng dạy bởi chính tay sai của Voldemort, lão Quirrell. Quirrell là một gã đàn ông trung niên cao gầy, khuôn mặt nhợt nhạt và đầu quấn một lớp vải, bốc ra một thứ mùi rất kinh dị. Phòng học thì lúc nào cũng toàn là mùi tỏi, đến nỗi Trần Nam còn cảm thấy cái mùi này còn tệ hơn cái mùi trong quán Apothecary ở Hẻm Xéo. Điều này dẫn đến việc lão ta luôn là chủ đề trêu ghẹo của đám học sinh, ví dụ như cái khăn trên đầu lão được nhồi đầy tỏi để chống lại những con rồng Rumania mà lão rất sợ. Chỉ có mình Trần Nam biết sau lớp khăn kia là thứ quái dị gì, việc này khiến hắn khá khó chịu và đa phần hắn ngủ là nhiều. Đương nhiên, mỗi lần học môn này hắn đều kéo Pansy ngồi ra gần cửa sổ và mở toang cánh cửa, như thế mới ngủ ngon được.

Có rất nhiều môn mà hắn thấy khá là xương, ví dụ như Tiên tri, Biến hình, Bùa chú và Bay. Toàn những môn thách thức sự hiểu biết của loài người vì nó quá là phi lý và phản khoa học. Đương nhiên không kể đến những bọn con nhà nòi sinh ra đã biết làm phép.

Giáo sư Sybill Trelawney, người dạy môn Tiên tri thường mặc áo khoác, đeo khăn choàng và trên tay là những chiếc vòng tay hoa văn cầu kì. Cặp kính dày và to làm cho đôi mắt bà trông to ra gấp vài lần so với kích cỡ mắt bình thường. Giọng bà nhẹ nhàng, thanh tao nhưng luôn mơ hồ và khó hiểu. Trong lần đầu gặp Trần Nam, bà đã chăm chú nhìn hắn và rồi đưa ra lời tiên tri:

- Một kẻ không thuộc vào thế giới này, kẻ khát khao khám phá thế giới, gỡ bỏ màn sương mù kỳ bí mà nhân loại chưa khám phá ra, kẻ có quyền năng bất diệt, trí tuệ và khả năng phán đoán siêu phàm, kẻ chuyên phá bỏ mọi luật lệ này được sinh ra khi mặt trời rực rỡ nhất, nhưng cũng là lúc tối tăm nhất. Kết cục của thế giới, tuỳ thuộc vào những hành động của kẻ này...

Bọn nhóc nhà Slytherin không hề tin tưởng lời này chút nào, nhưng Trần Nam thì khác, hắn có cảm giác vị giáo sư trông có vẻ lù khù này biết hắn từ đâu đến. Thậm chí bà ta còn có thể tiên tri được ngày sinh của hắn, giữa trưa tháng bảy, tháng nóng nhất năm. Ngày sinh của hắn là vào giữa mười hai giờ trưa ngày hai mươi chín tháng bảy, được dự báo là ngày nóng nhất trong năm nhưng khi vừa chào đời thì mây mù dày đặc bao phủ, trời đất tối đen và phải đến hôm sau mới khôi phục lại. Điều này vốn dĩ chỉ có vài người biết, thật không ngờ...

Khỏi nói cũng biết Trần Nam hứng thú nhất là môn Thiên văn, đơn giản là vì đây là bộ môn mà hắn thấy có vẻ là khoa học nhất ở học viện này, hơi đáng tiếc là bộ môn này lại có vẻ gần như Chiêm tinh học vậy. Tuy nhiên điều đó cũng chẳng làm khó được một người từng là nhà khoa học thiên tài như Trần Nam, việc nhớ quỹ đạo chuyển động của Mộc tinh hay số lượng và tính chất của những mặt trăng vệ tinh của nó hay những ngôi sao khác là điều quá đơn giản đối với hắn. Thậm chí vì rất tích cực học tập, hắn được giáo sư dạy bộ môn này là Aurora Sinistra tặng cho cả chục điểm khiến Pansy rất kinh ngạc và vui mừng.

Môn bùa mê, giáo sư Flitwick là người giảng dạy. Ông là một phù thủy nhỏ xíu, phải đứng trên một đống sách mới nhìn qua được mặt bàn giáo viên. Nghe nói trong lớp học đầu tiên với đám sư tử, thầy còn xúc động suýt khóc khi thấy Harry.

Tiếp đến là môn mà Trần Nam ngán nhất, Lịch sử pháp thuật. Giáo sư Binns là một con ma, có khi còn ngủ gục trước lò sưởi phòng giáo viên, sáng hôm sau thức dậy vội vã đến lớp, bỏ quên cả cái xác mình lại trong phòng. Môn này thì cũng chẳng khác tình trạng khi học môn Lịch sử ở Việt Nam bao nhiêu, thầy cứ giảng, cứ nói, cứ viết, trò thì cứ cặm cụi ghi ghi, chép chép những cái tên và những ngày tháng, để rồi khi cất sách đi thì quên sạch sành sanh, chữ thầy lại giả lại thầy. Đáng lo ngại là có những học sinh còn không biết phân biệt những vị anh hùng dân tộc, ví dụ như vị vua áo vải Quang Trung và Nguyễn Huệ là cùng một người.
Trần Nam không phải là không thích học bộ môn Lịch sử, có điều hắn thấy cách giảng dạy môn này chưa được thích hợp nên học sinh không hứng thú, riêng hắn thì vẫn nhớ hầu hết các vị anh hùng từ thời Bà Trưng, Bà Triệu,... và các sự kiện lớn như Hoàng đế Quang Trung dẹp tan quân Thanh, chỉ là hắn không hứng thú với cách giảng dạy "đọc-chép" nên hầu như chỉ ngủ.

Một môn học khác mà hắn hứng thú là Thảo dược học vì nó khá gần với ngành Thực vật học mà hắn từng nghiên cứu. Đây là một trong hai môn mà Trần Nam nhận xét là "thực tiễn" nhất và hắn đánh giá cao những buổi học ngoài trời. Môn này được cũng được ghép chung với nhà Revenclaw. Địa điểm học môn này là nhà kính phía sau lâu đài và giáo viên dạy là giáo sư Sprout. Ở những môn như thế này, Trần Nam phát huy toàn bộ thế mạnh của mình, chăm sóc các loại cây cỏ và nấm mốc lạ, tìm hiểu xem mấy thứ đó dùng để làm gì,... đối với hắn thì khá là đơn giản vì đã từng nghiên cứu qua. Vì thế nên nhân vật chính của chúng ta lại có dịp hãnh diện với hai tiểu mỹ nhân Shani và Pansy.

Cũng phải nói thêm là những môn mà hắn hay ngủ nhất toàn là những giáo viên khá dễ chịu nên không trừ điểm hắn, chứ nếu không thì điểm ghi được chẳng bù nổi cho điểm bị trừ.

Hôm nay là thứ sáu, lịch học hôm nay gần như đều chung với Griffindor và đương nhiên Trần Nam biết vài sự kiện khá thú vị sẽ diễn ra trong hôm nay. Đầu tiên phải kể đến là giờ Độc dược. Môn này được chính giáo viên chủ nhiệm nhà Slytherin giảng dạy. Và theo như hắn biết thì thầy Snape rất, rất thiên vị cho nhà Slytherin. Vì vậy khi hắn vào trễ năm phút, lặng lẽ ngồi tọt vào vị trí bên cạnh Hermione mà ông ta cũng chỉ nhìn qua loa rồi lại quay đầu nói tiếp:

- Chúng bay tới đây để học một bộ môn khoa học tinh tế và một nghệ thuật chính xác là chế tạo độc dược.

Giọng thầy không to, thật ra chỉ to hơn tiếng thì thầm một chút, nhưng bọn trẻ lắng nghe không sót một lời. Thầy Snape có biệt tài như giáo sư McGonagall là không cần phải mất công mà vẫn giữ được lớp học im lặng như tờ.

- Vì trong lĩnh vực này không cần phải vung vẩy đũa phép nhiều cho lắm, nên thường chúng bay không tin rằng đây cũng là một loại hình pháp thuật. Ta không trông mong gì chúng bay thực sự hiểu được cái đẹp của những cái vạc sủi tăm nhè nhẹ, toả làng hương thoang thoảng; cũn chẳng mong gì chúng bây hiểu được cái sức mạnh tinh vi của những chất lỏng lan trong mạch máu người, làm mê hoặc đầu óc người ta, làm các giác quan bị mắc bẫy… Nhưng ta có thể dạy cho chúng bây cách đóng chai danh vọng, chế biến vinh quang, thậm chí cầm chân thần chết – nếu chúng bây không phải là một lũ đầu bò mà lâu nay ta vẫn phải dạy.

Sau một bài diễn văn ngắn này, Trần Nam thấy Harry và Ron chụm đậu lại thì thầm rồi ghi ghi cái gì đó ra giấy. Mắt thằng Malfoy thì sáng lên như nó vừa ngộ ra chân lý của cuộc đời vậy. Trần Nam cũng chẳng buồn nghe cái giọng đều đều lạnh người của thầy, cái hắn muốn là thực hành vận dụng trực tiếp, thế nên Trần Nam liền quay sang bắt chuyện với Hermione về bộ môn Thảo dược học vì hắn biết cô nhóc này khá hứng thú. Điều này có vẻ khiến giáo sư Snape không vui, ông không muốn học sinh nhà Slytherin quá thân với những con sư tử nhỏ, có lẽ vì thế nên thay vì hỏi Harry như trong nguyên tác, thầy cất giọng trầm trầm:

- Ồ! Có vẻ như cậu tân sinh quậy phá hôm qua vẫn cảm thấy chưa đủ nên giờ lại muốn tiếp tục hả? Hay là trò cảm thấy môn học này quá nhạt nhẽo?

Thằng Malfoy liếc nhìn Trần Nam với ánh mắt châm chọc, khuôn mặt nó không giấu được vẻ vui mừng khi người khác gặp hoạ, còn Pansy thì thầm mắng:

- Đáng đời cái đồ háo sắc, đồ... đồ dê cụ.

Tuy mắng vậy nhưng nàng lại thầm lo lắng cho hắn, chuẩn bị sẵn sàng để xin thầy Snape vì nàng biết giáo sư rất thiên vị nhà mình nên sẽ không phạt nặng.

Trần Nam cũng ngẩng đầu lên cười đáp:

- Thưa giáo sư, con không phải có ý như vậy. Chỉ là hi vọng thầy hãy thực hành qua một lần, không dấu thầy, con là người khá là thực tiễn, nếu như vừa rồi có gì sai, xin thầy niệm tình lần đầu phạm lỗi mà bỏ qua cho con.

Snape gật gù, thằng nhóc này, khá đấy, thông minh lanh lợi, ứng biến linh hoạt, lại có vẻ rất bình tĩnh, xem ra Slytherin có một học sinh ưu tú đây. Nghĩ vậy nhưng giáo sư vẫn cố ý muốn thử Trần Nam:

- Được, nếu mi đã nói vậy, ta cũng không muốn làm khó một tân sinh, nhưng vừa nãy mi nói là coi trọng về thực tiễn, vậy ta hỏi mi ba câu hỏi, nếu trả lời được sẽ cộng cho mi ba mươi điểm, không trả lời được hoặc trả lời sai sẽ cấm túc một tuần. Mi sẵn sàng chưa?

"Ha ha. Quả là giáo sư Snape, suy nghĩ rất hay, rất... thiên vị. Trả lời đúng, thầy sẽ có cớ cộng thật nhiều điểm, trả lời sai, đơn giản chỉ là cấm túc một tuần, cũng không ảnh hưởng gì đến tổng điểm của Slytherin. Quả là gừng càng già càng cay." Trần Nam nghĩ thầm rồi gật đầu đáp:

- Thưa giáo sư, con đã sẵn sàng, mời thầy ra đề.

- Thứ nhất, nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?

Câu hỏi đầu tiên làm cho hắn rất bất ngờ, không phải là nó quá khó mà là đây là câu hỏi giành cho Hary trong nguyên tác. Hắn còn tưởng là Snape sẽ ra câu hỏi gì đó trong sách giáo khoa, lúc đấy thì mới nhọc, chứ những câu hỏi này, ha ha, ta trúng tủ rồi. Trần Nam giả vờ suy nghĩ rồi đáp:

- Thưa thầy, rễ cây lan nhật quang với ngải tây tạo thành một thứ thuốc ngủ cực mạnh được biết đến dưới tên: Cơn đau của cái chết đang sống.

Giáo sư Snape gật đầu, khuôn mặt vẫn không biểu lộ gì, cất giọng lạnh lùng:

- Tốt, trả lời đúng, Trần Nam được cộng mười điểm. Câu hỏi hai, mi sẽ tìm thấy một be – zoar ở đâu?

Đến giờ này thì hắn đã chắc chắn cả ba câu hỏi đều giống y như trong nguyên tác, vì thế lại đáp:

- Be – zoar là sỏi nghiền được lấy từ bao tử của con dê, có thể giải hầu hết các chất độc. Vì thế nên nếu thầy muốn con tìm nó thì con sẽ dắt một con dê đến cho thầy.

Cả đám nhóc cười ầm lên, Hermione và Pansy thì giữ ý tứ hơn, che miệng cười duyên.

- Trật tự, đây không phải cái chợ.

Snape nạt bọn nhóc rồi nhìn vào hắn, giọng nói vẫn lạnh lùng nhưng ánh mắt có vẻ khá hài lòng:

- Trần Nam trả lời rất tốt, mười điểm nữa. Sau đây là câu hỏi cuối, cây mũ thầy tu với cây bả chó sói khác nhau ở chỗ nào?

"Ha ha, thế là lại có thêm mười điểm nữa rồi. Hermione ơi, ta vừa cứu nhà của nàng khỏi bị trừ điểm đấy, nghĩ cách mà đền đáp ta đi!". Trần Nam cười thầm rồi đáp, không quên vỗ mông ngựa giáo sư một chút, đương nhiên chủ nhiệm mà vui thì kiếp học sinh cũng dễ thở hơn nhiều:

- Kiến thức của thầy quả thực rất là uyên thâm, môn Độc dược quả là một bộ môn đòi hỏi trí tuệ rất cao. May là con đã đọc được trong cuốn "Một ngàn thảo dược và nấm mốc trong phép thuật" nên biết được đáp án. Hai cây này đều là một, còn có tên là cây phụ tử. Quả là những kiến thức độc đáo, con sẽ cố gắng học tập để làm rạng rỡ bộ môn này.

Nói xong hắn còn nặn ra một nụ cười nịnh nọt mà theo Hermione và Pansy nhận xét thì rất là "đáng khinh". Còn đám nhóc thì vỗ tay rầm rầm, Ron còn đưa tay lên miệng huýt sáo.

Thầy Snape gật đầu, khuôn mặt nở một nụ cười thoả mãn hiếm hoi, quên luôn cả việc hô giữ im lặng:

- Chính xác. Nhà Slytherin được cộng thêm mười điểm, ngoài ra ta còn thưởng thêm cho mi năm điểm vì có nỗ lực phấn đấu học tập. Được rồi, bây giờ các ngươi hãy lấy vạc ra.

Thầy Snape chia bọn trẻ thành từng đôi, riêng Trần Nam, hắn nhìn sang Hermione và Pansy, phân vân không biết nên cặp với ai. Do số lượng thành viên của Griffindor và Slytherin đều lẻ nên bắt buộc một thành viên nhà này phải cặp với thành viên còn lại bên nhà kia. Đương nhiên là chẳng đứa nào muốn cặp với thành viên nhà đối phương, vì thế nên cuối cùng bên Griffindor còn lại Hermione, bên Slytherin còn lại Pansy và Trần Nam. Rất may là thằng Malfoy lại muốn cùng nhóm với hai thằng người hầu của nó nên Trần Nam cũng không ngần ngại mà kéo Pansy qua chỗ của Hermione. Giáo sư Snape cũng không nói gì, giao cho chúng thực hành trộn một chất độc đơn giản để chữa mụn nhọt. Ông đi qua đi lại, áo trùm đen quét lết phết, coi bọn trẻ cân những cây tầm ma khô và nghiền nanh rắn, và luôn miệng khen Malfoy đồng thời chê bai đám nhóc nhà Griffindor, chịu thôi, ai bảo ông là chủ nhiệm nhà Slytherin cơ chứ.

Gần đến cuối buổi học, Trần Nam đã nghĩ hôm nay đám sư tử yên bình và không bị trừ điểm thì khói axit xanh bốc lên như một đám mây, rồi một tiếng xì lớn vang lên trong căn hầm. Thằng nhóc Neville, thằng đãng trí nhất Hogwarts, chẳng biết bằng cách nào mà đã nấu chảy cái vạc của Seamus thành một thứ méo mó không biết gọi tên là gì. Độc dược chảy tung toé xuống sàn đá, đụng phải đế giày ai là lập tức ăn mòn. Hermione và Pansy vội vàng co chân lên rồi ôm chặt lấy cổ Trần Nam mà hét thật to.

"Con mẹ nó, đè chết ta rồi. Nhưng mà hai bộ ngực này cũng không tệ đâu, sau này sẽ còn phát triển nữa đấy. Không biết sẽ lớn đến mức nào, ha ha!" Trần Nam còn đang nghĩ ngợi lung tung thì Neville đã rên rỉ vì đau đớn. Nó bị chất độc văng trúng khi cái vạc rớt xuống sàn, những mụn nhọt đỏ lan khắp ta chân.

- Thằng ngu. Ta chắc là mi đã thêm lông nhím vào trước khi nhắc vạc ra khỏi lửa chứ gì?
Snape vừa quát vừa vung cây đũa phép để dọn sạch chất độc vương vãi. Neville mếu máo vì một cái mụn đỏ bắt đầu vỡ ra ngay trên chóp mũi nó.

Thầy lại nạt Seamus:

- Đem nó xuống trạm xá.

Rồi thầy đi vòng lại chỗ Ron va Harry. Hai đứa lúc nãy làm thí nghiệm bên cạnh Neville.

- Mi, Potter, tại sao mi không nhắc nó đừng bỏ lông nhím vô? Mi tưởng là để nó làm sai thì mi có vẻ không hơn à? Mi lại làm mất thêm một điểm cho nhà Gryffindor.

"Hoá ra vẫn không thoát khỏi số phận như trong nguyên tác! Nhưng bị trừ ít điểm hơn xem ra cũng tốt lắm rồi." Trần Nam bất lực lắc đầu.

Sau khi hết tiết Độc dược, đám nhóc lục tục kéo nhau ra cửa hầm. Hermione nhìn Trần Nam vui mừng nói:

- Không ngờ bạn lại hiểu biết như vậy? Mấy câu đó mình cũng đã đọc qua nhưng nếu ai không chú ý thì không thể biết được vì nó chỉ có hai, ba dòng thôi.

Cả Pansy cũng gật gù, hiển nhiên cô bé cũng biết ba thứ này và cũng đồng quan điểm với Hermione.

Nhận thấy học sinh nhà Griffindor đã đi khá xa, Hermione nhẹ giọng nói:

- Bây giờ mình phải về rồi hẹn gặp lại bạn vào buổi chiều nha!

Nói rồi cô bé xoay người chạy đi, Pány nhìn thấy vậy hờn dỗi nói:

- Sướng nhé! Được hẹn hò với cô nàng sư tử xinh đẹp. Hẳn là trưa nay lại có người vui mừng đến quên cả ăn rồi!

Trần Nam nghe ra có vị chua chua trong lời của nàng nhưng hiểu đạo lý "không nên nhắc tới người con gái khác khi đang đứng cùng một cô gái" nên hắn cũng chỉ cười trừ rồi mặc Pansy có đồng ý hay không, liền kéo tay nàng rời khỏi căn hầm.

- Đừng có giận, nàng giận trông kém xinh đi đó. Chúng ta về thôi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK