• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hẻm Xéo là một con phố nhỏ, đầy những người bình thường. Nhưng ít ai ngờ được rằng nằm sâu dưới đó hàng cây số lại có thể chứa cả một cái Ngân hàng của phù thủy? Có thể nào có thực những tiệm bán sách thần chú, đũa phép, thú nuôi, áo... và chổi thần kia chứ?

Đó là những thắc mắc đầu tiên của Shani khi đến khu phố này. Trước đó, Trần Nam đã căn dặn người lái xe đỗ cách đó khá xa và chỉ trở lại khi vừa tầm giữa trưa.

- Cuối cùng thì ta cũng tận mắt trông thấy quán Cái Vạc Lủng.

Shani đưa mắt nhìn theo. Đó là một quán rượu nhỏ xíu trông vô cùng nhếch nhác. Đối với cô bé đã quen sạch sẽ thì nơi này quả là có chút khó chịu. Nếu Trần Nam mà không chỉ thì cô bé cũng không nhận ra được là nó nằm ở đó. Nó qủa thực là quá bé. Nhưng điều làm cô bé ngạc nhiên là người ta vội vã đi ngang qua mà không hề liếc tới nó một cái. Ai cũng vậy. Ánh mắt của họ trượt từ tiệm sách lớn bên này sang tiệm băng đĩa nhạc bên kia như thể họ không hề thấy cái quán tồi tàn kia vậy. Chẳng lẽ lại chỉ nàng và tên vô lại kia nhìn thấy hay sao?

Nhưng nàng còn chưa kịp nêu nghi vấn này thì bên kia Trần Nam đã hùng hổ đẩy cửa bước vào.

"Tên đáng ghét, dám bỏ ta một mình bên ngoài. Ngươi là quản gia mà như vậy đó hả?" Tuy bất mãn nhưng nàng cũng vẫn cố với tay bám chặt lấy Trần Nam bước vào.

Bên trong cái quán còn tồi tàn hơn cả bên ngoài, vừa tối tăm vừa nhớp nháp. Cái làm cho Shani hơi rùng mình là khi cô bé nhìn thấy vài ba mụ già ngồi trong góc, nhấm nháp mấy ly rượu nhỏ xíu, một người hút một ống píp dài. Rồi lại có một gã đàn ông nhỏ thó đội một cái nón cao đang nói chuyện với người bán rượu ở bên quầy. Tên bán rượu này có một cái đầu hói, giống như cái bóng đèn tròn có vài sợi lông lưa thưa vậy, trông thật là buồn cười. Tiếng rì rầm tán phét khắp nơi chợt ngưng khi Trần Nam và cô bé bước vào.

Chủ quán Cái Vạc Lủng là Tom, một phù thủy hói với hàm răng đã rụng hết. Lão ta đang thất vọng vì hôm nay vừa mở cửa đã thấy mấy tên khách quen mặt từ khi lão mở quán. Mà mấy tên này thì là chúa ăn quỵt. Khi đang ngồi nhàn rỗi lấy tay phủi mấy con ruồi đang bay qua bay lại trên mặt bàn, chắc mẩm hôm nay cũng chả khác trước là mấy, lão bỗng thấy có hai cô cậu bé bước vào. Bé gái trông xinh xắn đáng yêu còn bé trai thì có vẻ có nét gì đó khá là... người lớn. Tuy không thuộc dạng "công tử mặt trắng" nhưng lại có chút phong thái đĩnh đạc. Đó chính là Trần Nam và Shani.

Lão ngay lập tức giở giọng của một nhân viên quảng cáo với nụ cười "đầy thân thiện":

- Nào nào, hai cô cậu bé, có muốn nhấm nháp một chút gì đó không. Quán ta có whisky, vodka, bourborn,... đảm bảo sẽ phục vụ tận tình chu đáo.

"Ta khinh, lão già này còn mời trẻ con uống rượu. Bộ phép thuật làm ăn gì kì cục vậy? Sao không nhốt hắn vào ngục Azkaban vì tội lừa gạt, đầu độc phù thủy vị thành niên hả trời."

Tạm giữ lại sự khinh bỉ trong lòng, Trần Nam từ tốn đáp:

- Dạ, chúng cháu là phù thủy chuẩn bị vào học ở Học viện Hogwarts, đến Hẻm Xéo để chuẩn bị một vài dụng cụ cho năm học mới. Bác có thể hướng dẫn cách để chúng cháu có thể vào đó không?

- Ồ. Hóa ra là hai nhóc năm nhất. Sao không nói sớm. Dân Muggles hả?
Tom vội vàng thay đổi chủ đề khi nghe đến Hogwarts.

Hiển nhiên cái quán này là cửa ra vào của Hẻm Xéo. Nếu để cho ai đó biết lão gã gẫm hai học sinh sắp nhập học uống rượu say bí tỉ thì cái công việc trông coi quán bar này và bát cơm của lão sẽ không cánh mà bay nha.

- Được rồi, hai nhóc đi theo ta.

Lão Tom rời ghế đi vào phía trong quán bar. Trần Nam cũng vội nắm tay Shani dắt theo sát phía sau.

- Ba dọc… hai ngang… Bên phải. Lùi lại nào hai cô cậu.

Lão dùng một vật gì đó trông như cái que kều than gõ vào tường ba lần. Những viên gạch lão sờ vào dường như rùng mình – chúng thụt lại dần – và ở chính giữa hiện ra một cái lỗ nhỏ. Cái lỗ dần dần lớn ra, lát sau trước mặt Trần Nam và Shani là một cái cổng lớn. Cánh cổng này mở ra một con đường trải đá cuội quanh co khúc khuỷu. Lão Doris nhe răng cười với hai người:

- Chào mừng quý khách đến Hẻm Xéo. Tiếp theo sẽ là hành trình của chính hai cô cậu. Hãy tự mình khám phá đi nhé. Ta phải dừng lại ở đây thôi. Chúc một ngày tốt lành.

Shani ngạc nhiên, bước qua cổng, khi cô bé nghe thấy giọng nói và ngoái nhìn lại đằng sau, liền nhìn thấy cánh cổng thu lại thành lỗ hổng nhỏ dần và cả bức tường lại như ban đầu, y nguyên, vững chắc.

Ánh mặt trời soi chiếu rực rỡ trên hàng đống vạc kim loại đủ loại chất bên ngoài cửa hàng gần cô bé nhất. Đây đó đều thấy phù thủy đang nhộn nhịp mua bán, đúng là khung cảnh "cò kè bớt một thêm hai" a. Ngay cả Trần Nam cũng cảm thấy hơi bất ngờ. Thì ra trong sách miêu tả vẫn là chưa đủ.

- Chúng ta sẽ đi đâu đây, Nam? Cái Ngân hàng gì gì đó ngươi có biết đường không?
Shani khẽ hỏi. Cô bé không thích những nơi đông người. Hiển nhiên với khung cảnh phù thủy buôn bán nhộn nhịp trước mắt, nàng thật khó mà thích nghi.

- À, chúng ta sẽ đến Ngân hàng phù thủy Gringgotts để đổi số đồng pound nàng đang giữ sang Galleons để giao dịch với giới phù thủy. Chẳng lẽ nàng lại không tin vào khả năng dò đường của ta sao? Nên nhớ rằng ta là một thiên tài nha, cái ngõ nhỏ xíu này sao có thể khiến ta bị lạc được.
Trần Nam "khiêm tốn" trả lời, lời nói mang theo nét trào phúng. Hắn đang muốn làm Shani vui vẻ một chút vì hắn biết cô bé đang rất căng thẳng.

- Hi hi. Không biết xấu hổ.
Shani cười tươi, tâm trạng tựa hồ thoải mái hơn trước không ít.

- Ủa? Mà "xấu hổ" là gì ta? Ta chưa nghe thấy hai từ này bao giờ nha.
Trần Nam nham nhở.

- ... Mặt dày.

Tuy nói cứng là vậy nhưng Trần Nam cũng phải dừng một vài người lại để hỏi đường, cũng hào phóng bỏ ra mười bảng. Nhưng lại nhận được lời chỉ dẫn là "cứ đi thẳng là tới" khiến hắn tức muốn ói máu.

"Mới bước chân ra khỏi cửa đã làm ăn lỗ vốn rồi. Thật là thất bại mà!"

Nhìn vẻ mặt như đưa đám của Trần Nam, Shani lại có cái để mà trêu chọc hắn.

Vừa đi vừa nô đùa, hai người cuối cùng cũng đến Ngân hàng phù thủy: Gringgotts. Ngân hàng duy nhất của thế giới phù thủy. Shani để ý thấy toà nhà này trắng như tuyết, cao vượt trên những tiệm quán thấp lè tè, trông có vẻ khá giống White House. Đứng bên cạnh tấm cửa đồng bệ vệ, trong đồng phục màu tía và vàng, là…

- Đó là yêu tinh gác cửa đấy.
Trần Nam nói thầm với Shani khi cả hai bước lên những bậc thềm trắng tiến về phía chúng.

Tên yêu tinh lùn hơn có một gương mặt ngăm đem tinh quái, một chòm râu nhọn và chân cẳng và ngón tay của hắn rất dài. Hắn cúi chào khi hai người đi ngang qua. Bây giờ nàng và hắn lại đối diện với hai cánh cửa khác, bằng bạc, với những dòng chữ này khắc trên cánh cửa:

Khách lạ, mời vào, nhưng chú ý:

Hễ tham thì thâm.
Những ai hưởng mà không hiến,
Đến phiên thì trả gấp nhiều lần vay.
Vậy cho nên nếu khám phá được.
Dưới sàn, kho tàng không phải của mình.
Thì, quân trộm cắp, hãy coi chừng.
Cái mi lãnh đủ không phải kho tàng đâu.

- Có mà điên mới lấy kho tàng gì đó ở đây.
Trần Nam nói khẽ.

- Tại sao?
Shani nghi hoặc.

- Ta nghe nói là có rồng bảo vệ những "kho tàng" này đó.
Trần Nam đáp.

Từ "kho tàng" mà hắn nhắc tới mang một ý nghĩa khác. Đó là một thứ mà Voldemort - vị Chúa tể đầy quyền năng, rất thèm muốn, Hòn đá giả kim.

Nhưng mà Shani cũng chẳng thể hiểu được. Cô bé khi nghe thấy có rồng là đã hơi sợ hãi. Hai tay vô thức lại ôm chặt lấy cánh tay Trần Nam.

Hai tên yêu tinh lại cúi chào hai người khi đi qua cánh cửa bạc. Đằng sau một cái quầy dài, hàng trăm tên yêu tinh ngồi trên những cái ghế cao, hí hoáy viết những cuốn sổ cái, chăm chú cân bạc cắc bằng những chiếc cân đồng, cẩn thận kiểm tra những viên đá quý qua những con mắt kính. Có vô số cửa dẫn ra các hành lang, và nhiều yêu tinh nhộn nhịp hướng dẫn khách ra vào các cửa ra này.

Trần Nam và Shani đi tới cái quầy. Nó nói với một tên yêu tinh đang ngồi không, phía trước người có một cái bảng tên có ghi "Quy đổi £(pound) > G(Galleon)":

- Chúc một buổi sáng vui vẻ. Có thể đổi cho ta một ngàn năm trăm Pound sang Galleon được không?

- Tỉ giá là một : năm, chiết khấu không phần trăm. Tổng cộng là ba trăm Galleons chẵn.
Con yêu tinh nhìn hắn, có vẻ hơi bất ngờ đáp.

Mấy tên yêu tinh quả là nghiêm túc, đúng với tích cách của chúng. Trần Nam liền đưa một ngàn năm trăm bảng ra và nhận về ba trăm Galleons. Hắn định đưa hết cho Shani nhưng cô bé nói hắn là quản gia nên phải giữ hộ nàng. Hết cách a.

Ra khỏi Gringgotts, hắn bèn đưa Shani trước hết đến Trang phục cho mọi dịp của phu nhân Malkin.

Phu nhân Malkin là một phù thủy mập lùn, cười toe toét và mặc đồ toàn màu hoa cà. Trần Nam vừa đưa Shani đến thì bà đã há miệng phun ra một tràng mời mọc:

- Hai nhóc muốn kiếm Đồng phục trường Hogwarts phải không? Ở đây có nhiều lắm, tha hồ cho con chọn.

- Vâng, bọn con đến... để mua Đồng phục. Phu nhân có thể... có thể chọn giúp con được không?
Lần này không phải Trần Nam nói mà là Shani. Giọng cô bé hơi rụt dè, hiển nhiên nàng muốn thích nghi với việc giao tiếp nơi đông người, điều mà từ trước đến giờ nàng luôn sợ sệt.

- Được thôi, cưng. Ta sẽ chọn cho con một bộ ưng ý nhất.
Phu nhân Melkin có vẻ rất thích sự đáng yêu của Shani.

- Nam, ngươi cũng chọn một bộ đi. Cứ lấy tiền đó. Coi như ta tặng ngươi.
Shani nhìn sang nó nhẹ nhàng nói.

- Ấy, cô chủ. Vậy sao được, ta sẽ về nhà xin ứng lương trước nửa tháng rồi đến đây lần nữa. Sao dám lấy tiền của nàng chứ. Hì hì.
Trần Nam nở một nụ cười cầu tài. Ai nghe hắn nói có khi lại có cảm giác hắn là người tốt.

Chỉ là hai cánh tay của vị "người tốt" kia thì đang hối hả lấy nào nón, nào áo choàng, bao tay, thắt lưng... cho hết vào trong một cái túi da, khiến Shani phải phì cười:

- Đã muốn lấy lại còn giả bộ.

Nói rồi nàng theo phu nhân Melkin bước vào trong thử đồ.
Trần Nam trong khi chờ đợi, hắn quyết định đi ra ngoài tiệm một chút. Gì chứ nói đến quần áo thì tám chín phần mười con gái đều giống nhau. Chắc phải mất một khoảng thời gian nữa Shani mới trở ra.

Hắn đi loanh quanh, đảo mắt khắp bốn phương tám hướng, đang muốn đem những gì đọc được trong sách ra so sánh với hiện tại: hàng quán, đồ đạc bày tràn cả ra ngoài, phù thủy (hoặc đại loại thế) mua sắm tấp nập.

Có tiếng còi rè phát ra từ một tiệm âm u mang bảng hiệu Sở cú Eeylop – Tawny, Screech, Barn, Brown, và Snowy với đủ kiểu mời chào.

Rất nhiều trẻ con trạc tuổi nó đang dán mắt vào cửa sổ ngắm những cán chổi thần bày bên trong. Nó nghe một trong đám trẻ nói:

- Nhìn kìa! Chổi Nimbus 2000 mới toanh, nó có tốc độ nhanh nhất xưa nay đó…

Những tiệm khác, cái thì bán áo chùng, cái thì bán kính viễn vọng và những trang thiết bị bằng bạc mà hắn đã từng đọc trong tiểu thuyết. Toàn những thứ chỉ nhìn thấy qua phim ảnh. Cũng đúng thôi vì đây vốn là thế giới trong tiểu thuyết và phim ảnh mà. Nhiều tiệm chất đầy những thùng đựng lá lách dơi và mắt lươn. Và hàng núi sách thần chú, hàng súc to, hàng cuộn lớn giấy da, rồi những chai quỷ dược, những trái cầu phép… làm Trần Nam nhìn mà hoa cả mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK