• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mười hai giờ đêm, đỉnh Phan-xi-păng, Việt Nam.

Trên ngọn núi cao nhất thuộc dãy Hoàng Liên Sơn, một bóng người đang ngồi xếp bằng, toàn thân hắn được bao trùm bởi quầng sáng vàng chói lọi, tương phản hoàn toàn với màn đêm. Phía xa là một vùng đất trống, chỉ còn xơ xác một vài thân cây đổ nát – vết tích chứng minh nơi đây từng có hàng trăm thân cây cổ thụ. Tất cả đã tiêu tan sau khi có một luồng sức mạnh đáng sợ từ cơ thể kia người kia phát ra.

“Kẻ phá hoại” đó khẽ mở mắt, nhìn thấy khung cảnh này lập tức vừa kinh ngạc vừa vui mừng, ánh mắt lóe lên sự hứng thú khó che dấu:
– Ai chà chà! Không ngờ sức mạnh sau khi vượt qua Chân Võ lại đáng sợ như vậy. Chỉ mới là luồng sức mạnh thoát ra trong lúc điều tức thôi mà có thể sánh ngang với một trái boom tầm trung rồi. Mẹ nó, thực là quá khoa trương đi. Ây dà, cũng may nơi này không có mấy bà cô đeo kính, tay quấn băng đỏ, cầm tờ biên lai bắt ta nộp phạt vài trăm triệu, chứ không thì mệt rồi!

Nói đến đây hắn lại thở dài. Trần Nam hắn hai mươi tư tuổi, vốn là Viện phó Viện Năng lượng toàn cầu, là Viện phó trẻ tuổi nhất trong lịch sử. Thành tích mà hắn đạt được cũng khiến nhiều người mơ ước, đương nhiên cũng có đố kị và căm ghét: Mười lăm tuổi tốt nghiệp Đại học Harvard với chứng chỉ loại ưu. Hai năm sau, xuất sắc đạt giải Nobel Hóa học. Ba năm sau lại phát minh ra Lá chắn phản năng lượng hạt nhân, và đã nhận được giải Nobel Hòa bình vì ngăn chặn Thế chiến thứ ba bởi vũ khí hạt nhân giữa bốn cường quốc quân sự nào đó.

Chính bởi vì quá nổi tiếng và lại còn chuyên “thọc gậy bánh xe” như vậy nên hắn được chính phủ các nước rất quan tâm. Theo thống kê thì có một trăm hai mươi hai phái đoàn quốc gia mời hắn tham gia làm Viện trưởng Viện hàn lâm của các quốc gia họ, còn một trăm hai mươi mốt nhóm sát thủ đã được cử đến để “mời” hắn đi gặp Diêm vương.

Nhưng chẳng ai biết ngoài cái vỏ bọc hào nhoáng dễ khiến người ta ghen ghét đó, hắn còn có một thân phận khác, một võ giả.

Người tu luyện có mặt ở khắp mọi nơi, cũng không phải hiếm. Sư phụ của hắn cũng thuộc hàng mạnh mẽ đến biến thái. Chỉ có điều họ không muốn xuất hiện, hoặc nếu có thì chỉ lộ một chút thực lực mà thôi. Thành ra trong mắt người thường, các võ sư đai đen nhất đẳng nhị đẳng đã là rất mạnh mẽ, thực chất, một vài người trong đó chính là đệ tử ngoại môn của các cao thủ võ giả, được sư môn đưa ra ngoài trau dồi kinh nghiệm thực chiến.

Người tu luyện phân chia thành nhiều khu vực để tu luyện. Phương đông phần lớn là tán tu phiêu du khắp nơi, chủ yếu là đạo sĩ luyện đạo thuật và võ giả luyện võ thuật cùng kiếm thuật. Còn phương tây, đông đảo nhất vẫn là lực lượng tu luyện đấu khí, tiêu biểu là Kỵ sĩ giáo đình Vatican và Kỵ sĩ đen của Giáo hội Hắc ám. Tuy nhiên mấy năm nay cũng không thấy đám này xuất hiện. Trần Nam lo không biết có phải chúng đã tuyệt chủng rồi không.

Hắn may mắn được sư phụ chọn trúng trong lúc ông ta đang ngao du sơn thủy, khi đó bố mẹ hắn cũng rất phân vân bởi chưa biết ra sao, nhưng sau khi thấy sức mạnh có thể nhấc được xe ô tô thì bố hắn, một quân nhân, đã quyết định cho hắn đi theo sư phụ học nghệ.

Năm sáu tuổi, hắn đã bước vào cảnh giới đầu tiên của võ giả là “Tinh thần hóa khí”. Từ đó đến nay, tròn mười tám năm, hắn đã lần lượt vượt qua “Tinh khí sôi sục”, “Kiếm khí xuất thể”, “Luyện khí hóa thần”, “Ngưng thần kết khí” năm cảnh giới. Khi vượt qua năm cảnh giới thì sẽ đến một cảnh giới giáp ranh thứ sáu là “Chân võ cảnh”. Đây chính là cảnh giới cao nhất mà võ giả có thể đạt được tại nhân gian.

Khi vượt qua cảnh giới thứ sáu này - vượt qua giới hạn sức mạnh của nhân loại thì đều phải đối mặt với một cái của nợ rất chi là đáng ghét, Thiên phạt.

Thiên phạt hay còn gọi là Thiên kiếp của người tu luyện, nhằm ngăn chặn quãng đường tu luyện nghịch thiên của họ. Hiện nó sắp làm công việc đó: Ngăn cản Trần Nam.

Lúc này thì Trần Nam đã thu hồi công lực và mở mắt. Nhìn bầu trời vẫn lấp lánh ánh sao như hàng ngàn con đom đóm toả ánh sáng lấp lánh trên không trung, không có chút hiện tượng nào chứng tỏ sẽ mưa hay sấm sét, hắn không khỏi có cảm giác buồn vui lẫn lộn, thế nhưng hắn cũng khôi phục lại dáng vẻ bất cần rất nhanh:
– Sao đến giờ vẫn chưa có gì? Chẳng lẽ ta đây đã “qua ải” rồi? Vốn đang định dùng sức mạnh thiên phạt để luyện thân mà lại... Ài, thôi không sao, từ xưa đến nay chỉ có Trần nam anh tuấn tiêu sái ta đây vượt cấp mà không phải đối phó với thiên phạt. Há há há...

ĐOÀNGGG!!!

Tia chớp đầu tiên xé rách không trung đánh xuống, nhằm đúng vào lúc Trần Nam đang ngoác mồm ra gào. Nó làm rung chuyển núi đồi, một tia điện màu lam nhạt từ không gian bổ mạnh vào người hắn.

Tia chớp này lớn hơn bình thường rất nhiều, như muốn xé toạc cả bầu trời, nuốt trọn cả Phan-xi-păng vậy.

Nói thêm rằng, trước đây vài giờ, Trần Nam đã giao chiến với một nhóm sát thủ của một cường quốc nào đó, bởi như đã nói gần như năm nào mà hắn chẳng phải đối phó với những kẻ muốn hại mình để chiếm láy công thức chế tạo Lá chắn phản năng lượng hạt nhân.

Tuy hiện giờ tạm thời đã cắt đứt được bọn chúng nhưng chúng vẫn còn lảng vảng đâu đây trong ngọn núi này. Trần Nam cũng chẳng sợ bị bọn chúng phát hiện, chỉ là hôm nay lại đúng vào ngày hắn vượt cấp nên muốn trốn vào một góc nào đó thật hoang vu, nếu không thì nhân dân vĩ đại chắc chắn sẽ không chịu được hậu quả do Thiên phạt gây ra.

Mái tóc hắn tung bay, hai mắt bắn ra ánh sáng, quát vang:
– Cuối cùng cũng tới. Ta lại còn tưởng rằng Thiên phạt chết nhát không dám ngăn ta chứ. Ai ngờ lão trời già còn biết trò thừa nước đục thả câu. Hừ, ta chơi ba cái trò đánh lén như này từ khi còn mặc quần thủng đít kìa.

Điều kì lạ là hắn đứng yên hứng tia chớp mà chẳng hề hấn chút nào, cơ thể chỉ khẽ lùi về sau hai bước.

Phía xa, đám sát thủ được cử đi ám sát Trần Nam đã lần theo dấu vết mà Trần Nam để lại, quả nhiên trong số bọn chúng cũng có cao thủ truy tung. Vừa kịp lúc lại thấy sự việc đang diễn ra trên không trung, cả lũ trợn mắt há mồm.

Cái đám này giống như đỉa đói vậy, từ khi Trần Nam bắt vé máy bay đi Phan-xi-păng thì hai giờ sau chúng cũng đuổi tới, thật là nhanh nhẹn. Không biết là vị đại gia nào chịu chơi như vậy, cả một đám đều không tệ, chắc cũng phải bỏ ra cái giá không nhỏ!

Nhìn thấy sức mạnh khủng bố của Trần Nam, chúng không ngừng thầm hô may mắn, cũng hiểu ra vì sao toàn bộ sát thủ trước đây lại không có tin tức gì. Tình báo chúng nhận được nói rằng hôm nay cơ thể Trần Nam không được tốt, rất có thể là nội lực có vấn đề, vậy nên chúng mới gấp rút hành động. Nào ngờ tuy có chút không tự nhiên nhưng hắn vẫn có thể lấy một địch mười, sau đó còn ung dung rời đi.

Trần Nam cũng chẳng để tâm lắm đến bọn chúng, hắn chỉ thầm cười lạnh. Hắn phát hiện trong đó có võ giả cấp năm. Tuy đối với hắn cũng không gây ra được uy hiếp gì nhưng có trời mới biết sau lưng chúng có những lão quái vật sống mấy trăm năm nào đó, tu vi ngang bằng hoặc cao hơn hắn hay không.

Nếu như vì muốn giết hắn hay bắt hắn mà chính phủ các nước không tiếc tất thảy, dùng năng lượng hạt nhân nguyên tử thì sao? Lá chắn của hắn có thể dùng nhưng không phải lúc nào cũng mang theo được. Ba bốn hay thậm chí chục quả thì không có vấn đề, nhưng mấy chục quả mà dọi xuống thì hắn không chắc rằng xương thịt mình cứng hơn Nagasaki* đâu. Đó cũng là nguyên nhân hắn định mượn thiên phạt để tôi luyện một tấm thân rắn chắc.

(Nagasaki: một trong hai thành phố của Nhật, bị Mĩ ném bom nguyên tử năm 1945)

Tia chớp thứ nhất tuy khổng lồ nhưng chỉ có tính chất thăm dò, tia chớp thứ hai giáng xuống, đám sát thủ đều biến sắc, một số tên sợ hãi đến tè cả ra quần. Quầng sáng như biến thành vật thể thực, như cái cột chống trời từ trên cao nối liền xuống mặt đất, bổ xuống Trần Nam.

Lúc đó hắn lại thực hiện một hành động kỳ dị: đưa hai tay lên trời, chân đứng vững trên mặt đất. Nhìn tia chớp giáng xuống, Trần Nam chợt thét to:
– Đến đây! Không dựa vào ngoại vật, bằng chính thân xác và hồn phách này, ta sẽ chống lại thiên phạt, ta sẽ luyện thể…

Nếu nói lúc đầu hắn mới chỉ có ý nghĩ hấp thụ thiên phạt thì bây giờ đây ý chí chiến đấu của hắn đã tăng vọt.

Đoàng!!!

Cột sáng nối liền trời đất, trực tiếp đánh xuống, quần áo trên người Trần Nam tan tành, ngay cả tro cũng bị lôi điện cuốn bay. Lôi điện kinh người cỡ này, đừng nói tự thân hắn trải qua mà đám sát thủ ngoài xa quan sát cũng lạnh mình.

Hành động của Trần Nam càng kỳ quái hơn, hắn không dùng công lực để đánh tan thiên lôi mà lại giơ cao hai tay để tia sét khắp trời chảy vào thân thể. Hào quang chạy vào, theo hai tay nhập vào cơ thể hắn, rồi thông xuống đất. Không hề có thi thể cháy đen xuất hiện như trong tưởng tượng.

Bình!!!…
Mặt đất nứt toách lan dần về phía xa, vết nứt kinh khủng dài tới mười mấy mét.

Ầm, ầm!!!

Ngoài xa, một ngọn núi sập xuống vì vết nứt lan tới. Từ các hướng khác cũng vang lên tiếng mấy đỉnh núi bị xé toạc, nứt đôi. Đỉnh Phan-xi-păng, nóc nhà Đông Dương cũng theo đó mà lắc lư nghiêng ngả nhưng Trần Nam vẫn đứng yên bất động.

Người tu luyện có nhiều cách chống thiên phạt. Mạnh đối mạnh có, nhu khắc cương có, tứ lạng bạt ngàn cân có... Nhưng chẳng ai điên như hắn, dùng nó để luyện thể, bởi nó quá nguy hiểm!

Roẹt!!!…

Lại một âm thang vang lên, luồng thiên phạt đáng sợ thứ ba của thiên kiếp giáng xuống. Trần Nam vẫn như cũ, cứ lấy thiên phạt đưa vào thân thể, hào quang chói lòa che kín mình hắn.

Luồng thiên phạt thứ ba này thật sự rất khủng khiếp, năng lượng cực mạnh làm sập một phần Phan-xi-păng. Cũng theo đó chấm dứt luôn mạng sống của đám sát thủ.

Phải biết rằng đây là ngọn núi cao lớn nhất trong dãy Hoàng Liên sơn. Hơn nữa luồng sét còn được Trần Nam hấp thụ qua. Vậy mà uy lực còn thừa lại của nó vẫn khủng khiếp như thế, ngay cả cao thủ cấp năm trong đám sát thủ cũng không chịu nổi. Ban đầu Trần Nam còn chịu nổi sức mạnh tràn vào thân mình. Thế nhưng sau đó thân thể hắn phồng lên như sắp nổ tung.

Đoàng!!!…

Luồng thiên lôi thứ tư bổ xuống. Thiên lôi tràn vào, sắc mặt Thần Nam đỏ lựng, phun ra một ngụm máu tươi, toàn thân như được bơm khí Hidro, dần phồng lên, trở thành phù nề, những mạch máu hiện lên xanh lè, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Đoàng!!!…

Từ trong thân thể hắn bỗng tràn ra một sức mạnh kinh hồn, lan đến mấy ngọn núi cạnh đó khiến chúng lắc lư, gần như sụp đổ. Hắn lại thổ huyết, có vẻ đã kiệt lực. Nhưng cuối cùng hắn cũng qua được luồng thiên lôi thứ tư.

Thân thể hắn lắc lư, song vẫn đứng vững. Lúc luồng thiên lôi thứ năm bổ xuống, hắn lại tiếp tục đưa tay để thiên lôi vào thân thể, không chống lại hay tránh né như các tu giả đối kháng thiên phạt khác.

Phụt…

Mạch máu trên hai tay hắn nứt toác, máu thịt mơ hồ. Vết thương đáng sợ khiến hắn đau đớn tận xương cốt. Dẫu vậy, hắn vẫn cố gắng gượng.

Phụt…

Gân mạch trên hai chân hắn cũng nứt vỡ, toàn bộ cơ chân rách toạc, xương trắng hiện ra, vết thương cực kì nghiêm trọng. Nhưng cũng coi như hắn qua được năm lần, lúc ánh chớp tan đi, nửa trên của Phan-xi-păng đã sụp đổ, chỉ còn Trần Nam giữa đám đất đá lộn xộn.

Không để hắn kịp lấy hơi, luồng thiên phạt thứ sáu khiến núi non rung chuyển lại bổ xuống.

Luồng sét này mạnh hơn những luồng sét trước nhiều. Trần Nam bị đánh bay ra mấy chục mét, khi hắn rơi xuống, mặt đất loang lổ rung chuyển theo. Toàn thân hắn đầy máu, đau nhức tột độ. Hắn cảm giác ít nhất cũng có hai chục gióng xương bị đánh gãy rồi.

Hào quang sáng chói vây quanh hắn, thân thể hắn rũ ra mặt đất, không thể động đậy, chỉ còn đôi mắt trong suốt tràn ngập ý chí chiến đấu nhìn lên không trung.

Trần Nam là thế, một thân nam nhi đội trời đạp đất. Đối thủ càng mạnh càng khơi gợi lên ý chí kiên cường từ sâu trong tâm khảm của hắn. Nhưng nếu có đối thủ hơn hắn quá nhiều thì hắn cũng không có kiểu anh hùng rơm. Đánh không lại thì chạy, ở lại mà ăn đòn à? Đáng tiếc bây giờ hắn không thể chạy

Bình!!!…

Trần Nam gục xuống nhưng qua được sáu lần thiên phạt. Sức mạnh tràn ra từ trong thân thể, nhanh chóng chữa trị thân thể hắn. Tấm thân gần như bị tàn phế lại phục hồi. Chính điều đó cũng làm cho Trần Nam bất ngờ.

Tiếc rằng thân thể chưa hồi phục xong, tia thiên lôi thứ bảy đã giáng xuống, đánh hắn bay đi nhưng hắn vẫn cố gượng để đưa thiên lôi vào thân thể. Ánh sáng quét tới đâu, núi non bị đánh tan tới đó, đủ thấy nhục thể hắn đang chịu thống khổ thế nào.

Rắc, rắc…

Máu thịt lẫn lộn, toàn thân vỡ toác, thậm chí còn nghe được tiếng xương vỡ. Hắn gần như hóa thành người máu, gân mạch đứt đoạn, ngũ tạng tan nát.

– Ha ha ha, rất mạnh. Không hổ là cấm kị thiên lôi. Nào đến đây để ta đây đón tiếp ngươi.
Mặc dù trọng thương nhưng chiến ý không đổi. Giờ thì quả thực hắn không có ý nghĩ bỏ chạy nữa.

Cuối cùng cũng qua được bảy luồng thiên lôi. Lực lượng hồi phục thoát ra, tu bổ thân thể gần như đã tan nát của hắn.

Trên con đường thành kẻ mạnh thì không có khái niệm “may mắn”. Tất cả phải dùng máu để đổi, trải qua những khảo nghiệm người thường không làm được, khi đó mới có tư cách ngẩng cao đầu.

Lúc luồng thiên lôi thứ tám oanh kích xuống, thân thể chưa kịp hồi phục của hắn lại gần như tan nát, mọi khớp xương rời ra, máu chảy ra từ những vết thương biểu lộ sự đau đớn đến nhường nào. Nếu nói không đau gì thì hẳn là nói dối. Hắn nằm thẳng đuột dưới đất nhưng vẫn dẫn thiên lôi đi vào trong cơ thể.

Khảo nghiệm kinh hồn!

Nếu qua được lần này, sẽ chỉ còn lại một lần thiên phạt - lôi phạt thứ chín.

Không để hắn phải chờ đợi, luồng thiên phạt thứ chín cũng xuất hiện, gần như chỉ cách lần trước một giây, không cho hắn kịp chuẩn bị. Hiện tại hắn đang dẫn đạo thiên lôi thứ tám vào thân thể, toàn thân đang nát nhừ. Khi hắn nhìn thấy cảnh này liền cất tiếng chửi ầm lên:
– Con mẹ nó, đây là lôi quang thứ chín cái rắm á. Cả chín luồng thiên phạt ập vào thế này thì có còn để cho ta sống không đây? Lão trời già khốn kiếp…

Luồng thiên phạt thứ chín - cửa ải cuối cùng, lại là do chín luồng thiên phạt ghép với nhau tạo nên sức mạnh hủy diệt. Lôi điện cứ thế giáng xuống, hào quang chói lói khiến dãy Hoàng Liên Sơn như được nhuộm sắc vàng, sáng rực như ban ngày. Nhưng khoảng thời gian ít ỏi khi chín luồng thiên phạt hợp lại đã tạo cho Trần Nam chút thời gian quý giá, hắn nhanh chóng phục nguyên thân thể, cốt nhục tan nát, tạng phủ vỡ vụn lành lại mau chóng, hắn muốn cơ thể ở trạng thái tốt nhất.

Lúc cấm kị thiên lôi đánh xuống, thân thể hắn đã lành lặn như xưa, làn da lấp lánh bảo quang. Thân thể bất diệt gần như đã được hình thành.

Chỉ còn một lần cuối, một lần cho tất cả!

Đoàng!!!…

Luồng thiên lôi cuối cùng đập vào làn da màu đồng của hắn, dao động năng lượng không thể đo nổi, trời đất bao la chỉ còn lại hào quang sáng rực.

Thoáng chốc, thân thể bất diệt của hắn lại nát vụn. Đồng thời thiên lôi thứ chín chính thức nhập vào trong thân thể.

Đoàng!!!…

Năng lượng cực lớn đập hắn thành tương thịt. Thế nhưng đó là lôi quang cuối cùng, và có đủ thời gian để lực lượng bản thân cùng tấm thân thể bất diệt phục hồi lại cho hắn.

Rất nhanh, hai luồng sáng trùm lên hắn, tu bổ thân thể, hắn lại trở lại hình dáng như xưa.

Thế nhưng phát sinh dị biến. Hắn chưa kịp vui mừng bao lâu đã thấy phía sau mình xuất hiện một không gian tối tăm có sức hút ghê gớm đang hút hắn vào trong.

Mặc cho hắn phản kháng, hố đen vẫn trơ ra. Không lâu sau, đầu óc hắn mệt mỏi, từ từ chìm vào cõi mông lung. Trước khi nhắm mắt, hắn mơ hồ thấy một khuôn mặt cực kì đáng ghét hiện ra trên, và cũng loáng thoáng nghe được một câu:
– Tiểu tử dám nói ta là lão trời già hử? Lẽ ra mi có thể phi thăng lên Tiên giới đấy, thế nhưng dám chửi cả ta thì thật to gan, nay Thiên đạo sửa luật, kể ra mi cũng là kẻ đầu tiên được ta đích thân ra tay đấy, nên hãy tự hào đi! Này thì già, này thì võ giả cấp bảy, biến...

Trần Nam tiếp tục du hành. Trong giấc mơ, hắn nhìn thấy những hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ: Một ác ma tay cầm đũa phép gieo giắc tai họa và nỗi sợ khắp nơi, một cậu bé còn trong nôi chặn lại lời nguyền chết chóc, tiêu diệt tên ác ma, thế nhưng bên cạnh cậu là di thể của bố mẹ cậu ta, những người đã đứng ra che chở cho cậu bé.

Điều hiện ngay trong đầu Trần Nam là “HARRY POTTER”. Và ngay sau đó, một ngôi trường to lớn nhưng cũng thật cổ kính choán hết tâm trí hắn, một cụ già mũi khoằm, râu tóc bạc phơ, đeo chiếc kính bán nguyệt hòa nhã cười và nói với hắn:
– Trần Nam, chào mừng con đến ngôi trường Pháp thuật và Ma pháp nổi tiếng nhất nước Anh, nơi đào tạo những phù thủy thiên tài - Học viện Hogwarts.

Sau đó, Trần Nam hoàn toàn chìm vào cõi mông lung, không hề biết trời trăng gì nữa. Nhóm sát thủ thì đã bị hủy diệt hoàn toàn nên hôm sau không một ai biết chuyện gì đã xảy ra, cũng như nguyên nhân khiến nóc nhà Phan-xi-păng sụp đổ, kèm theo đó là sự mất tích đầy bí ẩn của một thiên tài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang