Không thể nào? Sao có thể chứ?
Hắn rất bối rối vì đã đã lạc vào một thế giới chỉ có trong tiểu thuyết. Tuy hắn không phải đối mặt với nguy hiểm và những cuộc ám sát, thế nhưng đối diện với một thế giới ảo tưởng này thì hắn lại thấy khó có thể tiếp thu. Đành rằng đều là các lục địa Á, Âu, Phi, Mĩ... Lịch sử cũng đều tương tự nhưng đây lại có thêm một nhân tố khác - Phù thủy.
Hắn đã từng nhìn thấy trên phim ảnh rồi những cuốn truyện, phù thủy cưỡi chổi bay vèo vèo với chiếc áo choàng và mũ nhọn chóp, mặc dù hắn cảm giác nếu là mình thì sẽ rất là khó chịu khi đặt đít ngồi trên đó.
Thật sự bội phục mấy tên phù thủy có thể ngồi trên chổi mà không bị đau mông nha. Chắc chắn là phải có bùa chú gì rồi.
Ở thế giới cũ thì không hề có mấy tên như thế, mặc dù hắn nghe nói từ xa xưa phương Tây có phù thủy nhưng vì một vài lí do nào đó mà họ bị săn đuổi và tử hình, giờ đây thì những suy nghĩ về phù thủy đã thay đổi và họ cũng không bị truy lùng nữa nhưng không hề có phù thủy xuất hiện, chắc tại vì họ không muốn xuất hiện nữa.
Vũ khí của phù thuỷ thường là một chiếc đũa phép mà theo Trần Nam thì đó là "một cái que phát ra ánh sáng xanh, đỏ, tím, vàng..." và đi kèm với đó là những câu thần chú cực kỳ buồn cười. Hắn không thể nghĩ rằng trước mặt mj hiện giờ chính một phù thủy. Hơn nữa, cụ còn là nhân vật rất quan trọng, là người duy nhất có thể khiến Chúa tể hắc ám Voldemort phải e sợ và kiêng nể. Đó chính là Dumbledore.
Cụ Dumbledore cũng khá bất ngờ khi nghe thấy nó gọi thẳng ra tên cụ như vậy. Điều đó chứng tỏ nó biết cụ hoặc là cha mẹ, ông bà nó quen cụ. Không để cho nó kịp thu lại ánh mắt trợn ngược và cái mồm ngoác lên mang tai, cụ liền hỏi:
- Cậu nhóc! Cháu biết ta sao?
Đương nhiên ta biết. Ta còn biết khi nào lão đi thăm diêm vương nữa kìa. Trần Nam thầm nói, sau khi trấn tĩnh lại, hắn liền đáp :
- Danh tiếng cụ vang lừng bốn bể, làm cho Voldemort phải cúp đuôi chạy dài. Hỏi có ai không biết? Cháu là Trần Nam. Tuy còn nhỏ nhưng đã nghe kể rất nhiều điều về cụ.
Thằng nhóc này qủa là thú vị. Mới có gần mười một tuổi mà lại can đảm gọi ra tên cúng cơm của Voldemort. Có vài phần ý tứ. Cụ tiếp tục :
- Sao ngươi dám gọi như thế? Không sợ chết sao? Phải gọi là kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy chứ?
- Chết? Đương nhiên cháu sợ vì cháu có mỗi cái mạng nhỏ này thôi. Nhưng cháu tự hỏi đâu cần cứ phải né tránh Voldemort? Nếu hắn muốn giết ai thì liệu không gọi thẳng tên hắn, hắn có tha không? Hơn nữa, các Thần sáng và hắn đứng ở hai chiến tuyến nhưng chưa gì đã sợ trước sợ sau như thế thì sao đối chọi lại được? Còn cái mớ lố bịch kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy,... cháu thấy rất chướng tai. Cứ gọi hẳn tên hắn có khi hắn lại sợ.
Nghe hắn đáp, cụ Dumbledore không khỏi khen thầm. Lúc trước cụ thấy hắn tỏa ra năng lượng phù thủy mãnh liệt nên mới tiến đến. Không ngờ tên nhóc này khá là cứng cỏi. Ngang nhiên gọi ra tên cúng cơm của Voldemort. Phải biết rằng không ai trong giới phù thủy - ngoại trừ cụ dám gọi như thế.
Trần Nam cũng không phải kẻ ngu, hắn đem cả Thần sáng lôi vào. Nếu Voldemort xuất hiện họ chịu ngồi yên nhìn sao? Vậy nên hắn mới lớn mật như thế. Còn nếu không thì cùng lắm là chạy sang Mĩ, sang Nga,... Trực tiếp dùng bom nguyên tử đè bẹp tên Chúa tể đáng ghét. Tuyệt sẽ không anh hùng "rởm" đứng lại ăn đòn khi chưa đủ thực lực.
Cụ Dumbledore bỗng thay đổi chủ đề, cụ lại hỏi :
- Cậu nhóc. Năng lượng phù thủy của con từ đâu mà có? Làm sao một đứa bé mười tuổi như con lại có năng lượng của phù thủy cấp một?
Cấp một sao? Vậy có nghĩa cách phân chia đẳng cấp của phù thủy cũng không khác biệt vũ giả bao nhiêu. Mấy năm nay hắn luyện võ, đã đạt lên tam giai nhưng cái năng lượng kì quái trong cơ thể mà hắn cho rằng là của phù thuỷ kia lại cứ thế rút đi, rất chậm chạp nhưng đến hôm qua thì hắn mới phát hiện năng lượng quái qủy đó đã rút đi hơn nửa sức mạnh vũ giả rồi. Nói đúng ra thì nó giống một hồ nước đầy bị rút một nửa. Tuy diện tích vẫn như cũ nhưng thể tích bên trong thì chỉ còn một nửa mà thôi. Thứ hắn cần là năng lực vũ giả, nó phải tăng lên để vừa với diện tích. Và hắn phải mạnh hơn khi tại đây còn rất nhiều phù thủy. Ai biết được lúc nào đó hắn có bị một tên điên giống như Voldemort truy sát hay không? Nhưng chẳng lẽ cứ phải để lực lượng này rút đi vũ giả lực mãi sao? Hắn đã quyết định phải dùng cả hai. Và giờ điều quan trọng nhất là không để phù thủy lực tự do tung hoành, hắn phải điều khiển được cả hai lực lượng của chính mình. Mặc dù không biết cái năng lực kia do đâu mà ở trong cơ thể.
Thấy hắn trầm tư, cụ Dumbledore còn tưởng hắn e ngại việc gì đó. Cụ vội nói:
- Cậu bé, không cần lo. Ta không có ác ý. Ta chỉ không hiểu do đâu mà từ khi còn nhỏ con đã có năng lực phù thủy cao như vậy thôi.
Cần biết những học sinh tại Hogwarts hoàn thành năm nhất chưa chắc đã lên được phù thủy bậc một (Chuẩn phù thủy). Vậy mà thằng nhóc này còn chưa học gì đã đạt được đại thành, thậm chí còn có dấu hiệu đột phá lên phù thủy bậc hai. Hỏi sao cụ không tò mò cho được.
Hắn bèn nói ra tình trạng của mình. Từ lúc bị ngộ độc tự khỏi rồi qua một đêm cơ thể suy nhược nhưng phù thủy lực lại đại tăng... Vì sao nó tin cụ ư? Tất nhiên là vì tiểu tử này đã đọc Harry Potter rồi. Đương nhiên hắn nói chỉ là quãng thời gian từ khi ở Giáo đường mà thôi. Và đương nhiên cũng không khoe khoang mình là vũ giả.
Dumbledore trầm tư, hiển nhiên cụ bất ngờ trước tình trạng của hắn. Nếu nói đó là may mắn, tên nhóc này qủa là phúc lớn. Quá thích hợp để làm phù thủy. Cụ do dự một lát rồi lấy từ trong áo chùng ra một cuốn sách bìa vàng, gáy sách được nẹp bằng kim loại sáng bóng. Cụ nói:
- Đây là cuốn sách thần chú căn bản năm nhất. Có lẽ sẽ giúp con điều khiển được năng lượng phù thủy trong cơ thể. Nhưng ta cần nhắc nhở con chớ nên để lộ ra khả năng của mình với mọi người. Điều này sẽ tốt cho chính con. Ta chỉ có vậy, hi vọng con sẽ có thành tựu.
Trần Nam vội tạ ơn. Thú thật hắn cũng định đến Hẻm Xéo mua nhưng nghĩ lại lại thôi. Lấy đâu ra Galleons mà trả cho họ? Giờ lại được Dumbledore tặng. Mặc dù hắn hơi khó hiểu là tại sao một phù thủy cao cấp như cụ lại mang theo cuốn sách cho bọn trẻ con này nhưng hắn mặc kệ. Miễn là giải quyết được mối lo điều khiển phù thủy lực trong cơ thể là được.
Hắn còn đang định xin cụ thêm cuốn "Biến hình cho người nhập môn" nhưng từ xa đã có tiếng gọi của Merry thúc giục. Hắn chỉ đành quay lại nói:
- Cảm ơn cụ đã tặng sách cho cháu. Giờ cháu xin tạm biệt.
Cụ Dumbledore gật đầu:
- Cậu bé, không cần cảm ơn. Hẳn là chúng ta có duyên, sau này sẽ gặp lại.
Nhìn bóng dáng bé nhỏ của Trần Nam bước lên xe, cụ Dumbledore cười nhẹ:
- Quả là một thằng nhóc thú vị. Trước khi rời khỏi Hogwarts, Trelawney từng nhắc ta nên mang theo cuốn sách phép thuật căn bẳn. Không lẽ là để tặng cậu bé kia. Còn nữa, tại sao trong danh sách những học sinh được mời nhập học lại không có tên Trần Nam?
Cụ tự hỏi rồi hướng ánh mắt về phía chiếc xe đang nhỏ dần rồi mất dạng. Rồi cụ bỗng cười mỉm một cách thần bí :
- Cậu bé, đừng làm ta thất vọng. Ta hi vọng sẽ gặp lại con tại Hogwarts, Trần Nam - người không được chọn ạ.
Rồi cụ bước ra khỏi con hẻm nhỏ, tà áo choàng phất phơ khuất dần vào biển người đông đúc trong thành phố.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK