Cái bóng đó là Trần Nam. Sau khi sai Peeves đi gào thét ở đại sảnh, hắn liền chạy lên tầng ba rồi núp vào một góc chờ đợi đám sư tử. Quả nhiên không lâu sau, cả bốn đứa nhóc nhà Gryffindor đã chạy lên đây rồi.
Do giám thị Filch đã bị dụ đến đại sảnh, thế nên Trần Nam đành phải giả làm lão để hù bọn nhóc chạy vào hành lang cấm, nơi giam giữ con chó Fluffy.
Từ đầu đến cuối, tất cả hành động đều diễn ra theo đúng kế hoạch. Từ việc uy hiếp Peeves, dụ giám thị Filch, cho đến hù đám sư tử con... Tất cả đều được Trần Nam vạch ra.
- Bây giờ là bước tiếp theo.
Trần Nam ngoái đầu nhìn cánh cửa gỗ đã được Hermione đóng chặt và chốt lại, mặt lộ vẻ đắc ý rồi xoay người bước đi.
......
Khỏi nói cũng biết lão Filch bực tức thế nào khi bắt gặp Trần Nam đang lang thang trong hành lang đại sảnh. Thằng nhóc năm nhất này còn chưa ngồi ấm ghế nhà trường đã bắt đầu quậy rồi. Lão ta lôi Trần Nam đến trước mặt giáo sư McGonnagall. Cũng không biết là bà đi đâu mà phải một lúc lâu sau bà mới đến.
- Thưa giáo sư, tôi vừa bắt được học sinh vi phạm nội quy.
Lão Filch giận giữ nói.
Giáo sư xoay người lại nhìn, vẻ mặt bỗng biến thành tức giận. Bà nhìn thẳng vào Trần Nam cất giọng:
- Không thể tin được, một học sinh năm nhất đi lang thang vào ban đêm, quậy tung phòng trưng bày,... tất cả đều do con làm sao Nam? Hãy giải thích xem vì sao con lại hứng thú với việc quậy vào ban đêm đến vậy?
Giáo sư McGonnagall hét lên.
Trần Nam cũng cố tạo ra vẻ mặt hối lỗi để diễn cho tròn vai, hắn lắp bắp:
- Em... em để quên quyển sách.
- Con để sách ở phòng trưng bày ư? Ta không ngờ một học sinh như con cũng tham gia vào những trò quậy phá, thật không ngờ... Trò sẽ bị cấm túc, đồng thời nhà Slytherin bị trừ năm mươi điểm. Giám thị Filch, đưa nó về đi.
Bà lạnh lùng để lại một câu rồi rời khỏi văn phòng.
Có điều cả bà và lão Filch, không ai biết rằng cậu học trò kia đang nở một nụ cười. Kế hoạch đã thành công.
"Tiếp theo, sẽ là khu rừng cấm."
......
Buổi sáng hôm sau, tại Đại Sảnh Đường. Trần Nam bị đám rắn con lườm nguýt, có cả những tiếng thì thào châm chọc phát ra từ đám Malfoy. Đương nhiên đám người này cũng không dám chỉ trích gì nhiều, bởi vì số điểm mà Trần Nam đóng góp cho tới nay cũng trên dưới một trăm điểm. So ra lần này bị trừ năm chục điểm thì hắn vẫn còn đóng góp năm chục điểm nữa, đây là một con số cũng không nhỏ. Vì thế nên cũng không đến nỗi bị xa lánh như đám Harry sau này.
- Ồ! Học sinh xuất sắc của nhà Slytherin đây rồi. Thế nào? Đi chơi đêm vui chứ?
Malfoy cất giọng hỏi đểu ngay khi Trần Nam ngồi vào bàn ăn.
Nó có vẻ rất khó hiểu khi tại sao đám nhóc nhà Gryffindor lại không bị tóm. Có điều nếu là Trần Nam thì nó cũng rất là vui mừng.
Trần Nam hừ lạnh không tiếp chuyện, Pansy ngồi cạnh hắn cũng chỉ nhìn hắn cười buồn. Bên dãy nhà Ravenclaw, Shani có vẻ khá bất ngờ. Nàng tuy không biết rõ sự tình nhưng có thể chắc chắn một điều, người thường như lão Filch, tuyệt đối không có khả năng bắt được Trần Nam.
- Theo lý mà nói, bây giờ Slytherin bị mất ngôi đầu thì mình phải vui chứ?
Shani lẩm bẩm rồi lại quay đầu đi.
Bên dãy nhà Gryffindor cũng có một cô bé nhìn chăm chú vào Trần Nam, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Đúng lúc này, đàn cú ùa vào Đại sảnh. Được mọi người đặc biệt chú ý tới là một bưu kiện dài ngoẵng, phải cần tới sáu con cú to mới khiêng nổi. Bưu kiện này được đàn cú thả xuống vị trí của Harry. Ron và Harry lập tức mở gói bưu phẩm. Và, trước mắt mọi người trong Đại sảnh, một cây chổi thần sáng bóng, mới toanh hiện ra.
Nhìn ánh mắt đố kỵ của Malfoy, Trần Nam chỉ cười khẩy.
Khỏi nói cũng biết, đám học sinh nhà Gryffindor vui mừng thế nào. Đương nhiên rồi, họ có một tầm thủ trẻ tuổi xuất sắc cơ mà.
Khoảng chừng một tuần sau đó, Trần Nam rất ngoan ngoãn chịu hình phạt cấm túc. Hắn cũng tận dụng khoảng thời gian này để củng cố lực lượng trong cơ thể. Trong thời gian này, hắn phát hiện ra sáu màu sắc của đám khí toả ra sáu cỗ lực lượng khác nhau, cùng với đó là lực lượng hợp thành màu vàng kim cũng xuất hiện một đặc tính khác. Tuy nhiên, do những lực lượng này quá nhỏ nên hắn cũng không thể biết rõ được chính xác những thứ này rốt cục là gì.
Trần Nam cũng viết một lá thư rồi nhờ cú của trường đưa hộ cho bác Minges, bảo bác ta gửi cho hắn một hộp nhạc chạy thủ công. Vì muốn dấu Shani nên hắn cũng không nói cho nàng biết.
Vào buổi sáng thứ hai, đàn cú lại mang thư từ, bưu phẩm tới. Trần Nam nhận được bưu phẩm từ bác Minges. Hắn cũng không mở ra ngay mà chăm chú nhìn một con cú đậu trên cửa sổ, sau khi cả đàn cú đã gửi hết bưu phẩm, nó mới từ từ bay xuống thả một lá thư xuống trước mặt Trần Nam. Dù đã đoán được nội dung trong lá thư là gì, Trần Nam vẫn mở ra.
"Trò sẽ thi hành hình phạt của mình vào lúc 11 giờ đêm nay.
Hãy gặp thầy Filch ở tiền sảnh.
Giáo sư McGonagall."
Trần Nam khẽ mỉm cười. Vậy là kế hoạch vào Rừng cấm đã được thực hiện hoàn hảo.
Đêm đó, Trần Nam đả toạ xong liền lấy áo choàng khoác vào rồi đi xuống sân trường. Sân trường ban đêm im phăng phắc, xa xa chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của lá cây và tiếng cú kêu đêm.
Thầy Filch giơ ngọn đèn ra trước mặt, trông có vẻ như lão khá là thích thú với công việc này, lão nói:
- Chào trò, Trần Nam. Trò đến đúng giờ hơn ta tưởng đấy. Mà cũng đúng thôi, đến muộn thì ta chắc chắn hình phạt sẽ tăng thêm gấp bội. Hi vọng sau lần này thì trò sẽ biết tuân thủ nội quy nhà trường hơn. Giờ thì đi theo ta.
Trần Nam chỉ thầm cười trộm, trên mặt vẫn lộ vẻ cung kính và sợ hãi. Thầy Filch dẫn hắn đi qua sân trường, tiến về phía rừng cây rậm rạp. Ánh trăng trên cao thi thoảng bị che đi bởi những đám mây đen kịt, hắt xuống thứ ánh sáng lúc mờ lúc tỏ càng làm tăng thêm vẻ âm u lạnh lẽo. Đột nhiên từ phía cửa rừng có một giọng nói ồm ồm cấy lên:
- Thầy Filch đó hả? Mau lên. Tôi chờ thầy mỏi cả chân rồi.
Trần Nam nhận ra đó là giọng của lão Hagrid. Trong nguyên tác thì hắn cũng khá là thích lão già khổng lồ này, đơn giản bởi sở thích nuôi những thứ kỳ dị này khá giống với hắn.
Lão Filch quay lại nhìn Trần Nam cười lạnh:
- Này nhóc, ta chúc trò may mắn mà toàn thây ra khỏi khu rừng đó. Ha ha.
Lão Hagrid từ trong bóng tối tiến ra, bước lại gần, theo chân là Fang, con chó săn to đùng. Lão mang theo một cây cung lớn và đeo một giỏ tên vắt vẻo trên vai. Lão nói:
- Trễ rồi. Ta đã đợi ở đây gần nửa giờ rồi. Ồ! Đây là cậu nhóc nào thế? Ta còn tưởng là hai thằng nhóc là Weasley chứ?
Thầy Filch lạnh lùng nhắc nhở:
- Đây là một học sinh năm nhất "ưu tú" của trường ta, tuần trước vừa làm nên vài chuyện vui nho nhỏ. Mà ta cũng khuyên anh là không nên quá thân mật với chúng, những học sinh cá biệt, anh Hagrid à!
Lão Hagrid nhăn mặt với thầy giám thị Filch:
- Tôi thân với ai thì cũng đâu liên quan tới thầy, đó đâu phải là nhiệm vụ của thầy. Tới đây xong phần của thầy rồi, chỗ này trở đi là phần của tôi.
Thầy Filch nói, giọng độc địa:
- Tốt thôi, vậy sáng sớm tôi sẽ quay lại, lãnh di thể của nó.
Rồi thầy quay mình đi trở về phía tòa lâu đài, ngọn đèn trên tay đung đưa trong bóng đêm.
- Nào anh bạn nhỏ, nói xem vì sao cháu lại phải chui vô đây?
Lão Hagrid bắt chuyện.
- Chào bác, cháu là Trần Nam. Hôm trước cháu quên quyển vở nên ban đêm đi tìm, không ngờ lại bị giám thị bắt gặp.
Trần Nam bịa ra một lý do.
- Hà hà, mấy cái cớ đó ta còn lạ gì. Đi chơi đêm phải không? Hồi đó ta cũng có vài lần.
Hagrid tươi cười nói tiếp:
- Dù gì thì đêm nay cháu cũng phải ở lại đây. Để tránh gặp rủi ro, cháu đi theo ta tới đây!
Lão dẫn Trần Nam đến bìa rừng. Giơ cao ngọn đèn trong tay, chỉ vào một con đường mòn, hẹp và quanh co, khuất sau một lùm cây rậm rạp tối đen.
Lão Hagrid bảo:
- Nhìn kìa! Thấy cái gì lấp loáng trên mặt đất không? Cái loang loáng như bạc ấy. Đó là máu bạch kỳ mã. Trong rừng có một con bạch kỳ mã bị thương nặng. Chúng ta sẽ phải tìm cho ra con vật tội nghiệp ấy. May ra giúp được nó thoát khỏi cái chết.
Trần Nam sửng sốt một lát rồi thầm nghĩ: "Con này hẳn là con đầu tiên, nếu bây giờ đi cứu thì liệu Voldemort có toi không nhỉ?"
Giọng lão Hagrid cất lên cắt đứt suy nghĩ của hắn:
- Để cho an toàn, cháu cứ đi theo sát ta.
Trần Nam vội nói:
- Không cần đâu bác Hagrid, cháu có thể tự lo cho bản thân được. Ở đây vệt máu loang lổ, chúng ta không thể biết chắc được con bạch kỳ mã chạy theo hướng nào, vì vậy ta nên phân chia ra hai hướng thì tốt hơn.
- Đó cũng là ý nghĩ của ta, có điều liệu cháu có được an toàn không? Thế này đi, cháu dẫn theo con Fang đi về mé tay phải, có việc gì thì chạy qua phía ta. Nhớ đừng đi ra khỏi con đường mòn là sẽ an toàn. Ta đi bên trái.
Lão Hagrid cẩn thận dặn dò rồi bước đi.
Trần Nam cũng vội vàng đi theo hướng bên tay phải, hắn muốn tìm con bạch kỳ mã bị thương, cho dù không thể cứu cũng không để cho Voldemort hút máu của nó được. Hắn muốn dồn Voldemort để gã mau chóng hành động. Có như vậy mới đảm bảo mọi chuyện diễn ra theo nguyên tác.
Tiến sâu vào khoảng chừng một trăm mét, đột nhiên Trần Nam nhìn thấy trong cánh rừng có một vật màu trắng bạc đang di chuyển, hơn nữa có vẻ như nó rất hoảng hốt. Được một lát thì nó ngã sấp xuống mặt đất. Trần Nam liền đuổi con Fang chạy lại bìa rừng để tránh gây động tĩnh. Quả đúng là một con chó nhát gan, ngay khi hắn buông dây ra là nó chạy biến.
Trần Nam lần mò tìm đến vị trí con vật đang nằm. Đó là một con bạch kỳ mã. Chân nó dài, thon thả, gập lại thành cong queo khi té ngả, bờm màu trắng ngọc trai xoã trên lớp lá khô đen.
Trong đầu Trần Nam loé lên một ý nghĩ: phải cứu nó ngay lập tức.
Nghĩ vậy hắn liền trùm lên người con vật đáng thương một bùa tàng hình rồi vội vàng bế nó nhảy lên ngọn cây. Gần như ngay lập tức, một cái bóng màu đen bay tới vị trí con bạch kỳ mã vừa nằm.
Từ trên ngọn cây, Trần Nam nhìn cái bóng này mà khẽ rùng mình. Bóng đen cao gầy, khoác lên người một tấm áo choàng kín mít che kín đầu, chỉ hở ra đôi mắt đỏ rực như máu. Hắn biết đây chính là một đối thủ đáng gờm. Tốc độ và thực lực của bạch kỳ mã không phải tầm thường, ấy vậy mà cái bóng vừa có thể đuổi theo, vừa có thể giết được.
Hắn cũng hiểu rõ cái bóng đen là ai.
"Xem ra Voldemort không chịu được bao lâu nữa rồi. Để ta xem không có máu bạch kỳ mã thì bộ dạng ngươi ra sao đây Quirrell." Trần Nam thầm cười lạnh.
Cái bóng bên dưới gào thét:
- Gru... Gru... Vô lý, tại sao nó lại biến mất?
Tiếp theo lại có một giọng nói khác run rẩy vang lên:
- Thưa... thưa ngài, chắc chắn nó chưa đi xa được. Ở đây vẫn còn vết máu.
- Gru... Gru... Chắc chắn có kẻ đã mang nó đi. Dấu máu ngắt quãng... Gru... Tìm đi! Nó trốn đâu đây thôi.
Cái bóng thét lên rồi bắt đầu lùng sục.
"Nguy rồi, hắn sắp tìm đến đây rồi. Xem ra phải quyết đấu một phen." Nghĩ đến đây Trần Nam đột nhiên thấy không ổn. Chắc chắn Quirrell sẽ mò ra được đêm nay có học sinh bị phạt phải làm việc trong Rừng Cấm, thế nên sẽ bị lộ ngay.
"Mẹ nó, xuống cũng bị lộ, không xuống cũng bị lộ. Ta đây chơi với ngươi."
Ngay khi Trần Nam định nhảy xuống, bỗng nhiên giọng nói của lão Hagrid vang lên:
- Có ai ở đó không? Lên tiếng đi! Là Nam hả?
Thì ra khi con Fang chạy đi thì gặp lão Hagrid, nó liền kéo lão đến chỗ con đường mòn.
- Gru... Nhanh rút tránh bại lộ. Gru... Ta sẽ kiếm con khác.
Cái bóng liền mau chóng bay vào sâu trong khu rừng.
Trần Nam cũng đang định bước xuống thì lão Hagrid liền chạy theo cái bóng, hắn ú ớ được vài câu thì lão đã chạy mất dạng rồi.
"Cái lão già này làm gì mà chạy nhanh vậy chứ?" Trần Nam nghĩ thầm rồi bế con bạch kỳ mã đặt xuống đất.
Nhìn lại vết thương của nó, hắn đánh giá là khá nặng. Cổ và lưng giống như bị vật gì đó sắc nhọn đâm vào. Cũng may bạch kỳ mã có sức sống rất mãnh liệt nên không chết được. Tuy nhiên nếu cứ để mất máu thế này thì cũng không nói trước được điều gì.
Trần Nam liền rút đũa phép ra và niệm:
- Episkey.
Đây là một câu thần chú thông dụng của các bà y tá. Hắn cũng cảm thấy khá cần thiết nên đã luyện tập trước câu này. Đầu đũa phát ra tia sáng màu lục bay vào chỗ vết thương trên cổ con ngựa. Bỗng Trần Nam lại phát hiện ra một hiện tượng kỳ lạ.
Luồng khí bảy màu trong cơ thể hắn đột nhiên xoay tròn, sau đó, màu lục dần tách ra và đi theo tay hắn phóng ra ngoài đầu đũa.
- Gì đây? Không phải chứ? Chẳng lẽ là ngũ hành sao?
Trần Nam không nhịn được kêu lên.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK