• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ xưa đến nay, người phương Đông vẫn luôn quan niệm, vạn vật đều phát sinh từ năm nguyên tố cơ bản và luôn luôn trải qua năm trạng thái được gọi là: Mộc, Hỏa, Thổ, Kim và Thủy. Năm nguyên tố này tương sinh tương khắc với nhau theo một quy luật gọi là Ngũ hành.

Trước đây Trần Nam đã được sư phụ dạy kỹ về lĩnh vực này. Cũng bởi vì đây là pháp quyết cơ bản của người tu đạo. Vậy nên ông mới bắt hắn hiểu rõ về chúng. Lỡ sau này chạm trán với người tu đạo thì biết cách ứng phó. Không ngờ rằng hôm nay nó lại nằm trong người Trần Nam.

"Khoan đã, Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ ứng với năm màu: Xám, Lục,Lam, Đỏ, Cam, vậy màu Vàng Kim và màu Tím còn lại trong người ta là cái gì?" Trần Nam nghi hoặc.

Lúc này vết thương trên người bạch kỳ mã cũng đã khép miệng. Nó từ từ mở đôi mắt to tròn nhưng lại hiện lên bộ mặt hoảng sợ.

- Không sao đâu, ta không có ác ý, ngươi xem, ta anh tuấn đẹp trai thế này cơ mà.
Trần Nam vỗ vỗ ngực an ủi.

Bạch kỳ mã giương đôi mắt to tròn lên nhìn hắn, có vẻ như nó vẫn còn đề phòng. Trần Nam hết cách liền đi xa ra một chút.

- Nào nào, cậu bé. Thấy chưa, ta đâu phải cái lão vừa làm cậu bị thương.
Trần Nam vuốt vuốt mũi giải thích.

- Hừ, cậu bé cái đầu ngươi. Ta... ta là con gái.
Bạch kỳ mã cất giọng thánh thót phản bác.

"Oạch. Ta ngất."

Trần Nam há mồm hỏi một câu mà khi hỏi xong mới thấy mình ngu:

- Ngươi biết nói à?

Giọng bạch kỳ mã tràn đầy bất mãn:

- Tại sao ta lại không biết nói? Ta có phải bị câm đâu.

"Ài, cái thế giới này thật là lộn xộn. Chẳng lẽ con vật nào cũng biết nói sao? Ây da, chủ nghĩa kinh nghiệm thật là sai lầm mà." Trần Nam lắc đầu cười khổ rồi hỏi:

- À mà ngươi cảm thấy đỡ hơn chưa? Còn thấy đau ở đâu không?

Bạch kỳ mã nghe vậy liền nhìn vào vết thương, nàng cực kỳ ngạc nhiên khi thấy máu đã ngừng chảy, miệng vết thương đã khép lại, nếu không cảm thấy vẫn hơi đau đớn thì nàng còn nghĩ vừa rồi mình đang mơ vậy.

- Là ngươi... cứu ta sao?
Nàng giương đôi mắt to tròn dễ thương nhìn Trần Nam ngập ngừng hỏi.

Trần Nam nở một nụ cười thân thiện, khẽ gật đầu:

- Vừa rồi ta thấy ngươi bị thương liền mang đi chữa trị. Không biết vì sao ngươi lại bị thương nặng như vậy?

Bạch kỳ mã run rẩy một chút, nàng thầm nghĩ việc này không nên để hắn dính vào vì tên kia rất đáng sợ. Vậy nên nàng ngập ngừng nói:

- Cảm... cảm ơn ngươi. Không có việc gì cả. Rất cảm ơn vì ngươi đã cứu ta. Sau này nếu có gì cần giúp đỡ, ta sẽ dốc hết sức. Tạm biệt.

Bạch kỳ mã định quay đầu bước đi thì một giọng nói nhẹ nhàng vang lên:

- Nàng bị người ta giết hại vậy mà vẫn nói không có việc gì sao. Đừng cố dấu giếm, ta đều biết rõ cả. Chúng ta ra bên hồ nước kia nói chuyện.

Trần Nam nói xong cũng không nhìn lại, đi thẳng phía trước dẫn đường. Do đã nhìn qua tấm bản đồ đạo tặc nên hắn cũng đoán được vị trí đại khái.

Trong mắt bạch kỳ mã hiện lên vẻ bối rối, sau đó cũng cất bước đi theo. Một người một ngựa cứ thế đi đến bên hồ. Trần Nam ngồi xuống bãi cỏ gần hồ, lấy tay vốc một vốc nước vỗ lên mặt.

- À quên, xin tự giới thiệu, ta là Trần Nam, học sinh năm nhất Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Còn nàng, chắc hẳn cũng có một cái tên chứ?
Trần Nam nở một nụ cười cực kỳ thân thiện.

- Ta là Jasmin, thành viên của làng bạch kỳ mã.
Jasmin trả lời.

"Ồ! Cả một ngôi làng sao?" Trần Nam không khỏi ngạc nhiên.

Bạch kỳ mã là một loài vật rất quý hiếm, nó tượng trưng cho sự thánh thiện và có sức sống rất mạnh mẽ. Chẳng thế mà máu nó có thể giúp người ta trường sinh, công dụng còn tốt hơn cả nước mắt của phượng hoàng. Thế nhưng không ai dám đến gần nó mà lấy máu nó cả vì nó cũng có ma thuật rất mạnh mẽ, tốc độ cực nhanh và sức bền tuyệt vời. Tuy thế vẫn có nhiều phù thuỷ xấu xa muốn giết nó, vì thế nên loài này dần biến mất. Thật không ngờ còn có cả một làng bạch kỳ mã trong khu rừng này.

- Vậy vì sao nàng lại bị truy đuổi như vậy?
Trần Nam cất lời hỏi.

- Vì ta ra ngoài đi dạo, thật không ngờ ở gần trường lại nguy hiểm như thế. Nếu ta biết thì ta đâu có rời khỏi làng.
Bạch kỳ mã lầm bầm.

Trần Nam suy nghĩ một chút rồi nói:

- Coi như đêm nay ta làm một việc tốt đi, giờ ta phải về trường rồi, hẹn sau này gặp lại.

- Khoan đã.
Jasmin ngập ngừng:

- Ngươi... ngươi có thể đưa ta về được không? Ta sợ.

- Ta ngất. Nàng nghĩ ta là vệ sĩ à?
Trần Nam nhăn mặt nói.

Có điều nhìn thấy đôi mắt long lanh như muốn khóc kia của Jasmin, hắn chỉ đành nuốt lời cự tuyệt kia lại.

"Ôi nước mắt phụ nữ, vũ khí siêu huỷ diệt. Thôi xong rồi, ta bị đánh vào điểm yếu rồi." Trần Nam vuốt mũi cười khổ.

- Thôi được. Để ta đưa nàng một đoạn.

- Hi hi, ngươi thật là tốt bụng. Đi về phía bắc kìa.
Jasmin vui mừng chạy phía trước.

Trần Nam cũng chỉ đành vận hết khinh công để đuổi theo. Có vẻ như vết thương trước đó của nàng đã được chữa trị hoàn toàn nên nàng có thể vận hết sức mà chạy, khiến hắn chạy theo mà bở cả hơi tai. Đi chừng ba dặm, lúc này đã vào rất sâu trong khu rừng rồi, trước mặt Trần Nam hiện lên những cây cổ thụ bị khoét sâu trong ruột, khoảng gần ba chục con bạch kỳ mã nhô đầu ra nhìn hắn với ánh mắt kỳ lạ.

- Ông ơi!
Jasmin kêu lên rồi chạy nhanh về phía thân cây ở trung tâm, nơi đó có một con bạch kỳ mã cao lớn, bờm dày và rộng, đôi mắt lấp lánh có thần.

- Jasmin, cháu đi đâu mà giờ này mới về? Làm cho ông và cả làng lo lắng.
Bạch kỳ mã cao lớn đó cất giọng khàn khàn hỏi. Đôi mắt hiện lên vẻ quan tâm.

- Cháu đi đến gần trường học, không may bị truy đuổi, suýt nữa thì mất mạng rồi.
Jasmin cọ cọ sừng vào cằm lão.

- Ai dám bắt nạt cháu gái yêu của ta? Có phải là tên kia không? Để ông cho hắn một trận.
Bạch kỳ mã hí lên, tức giận nhìn về phía Trần Nam. Đám bạch kỳ mã trong làng cũng nhìn hắn với ánh mắt đề phòng.

"Ế, này lão già, đừng tưởng già đầu mà muốn làm gì cũng được, không phân biệt phải trái nhé! Đúng là làm ơn mắc oán mà." Trần Nam nhún nhún vai ra vẻ vô tội.

- Không phải đâu ông ơi, cậu ta vừa cứu cháu đó.
Jasmin vội vàng đứng chắn lão lại.

- Ồ!!!
Đám bạch kỳ mã lúc này mới buông lỏng tâm thần.

Vẻ mặt của bạch kỳ mã cao lớn cũng hoà hoãn lại. Lão tiến đến cất giọng:

- Cậu nhóc, xin lỗi. Vừa rồi là ta quá nóng nảy. Thay mặt cháu gái ta, ta xin cảm ơn cậu. Cảm ơn vì đã cứu cháu gái duy nhất của ta. Ta là Ryan, trưởng làng bạch kỳ mã. Nếu cậu có yêu cầu gì xin cứ nói, ta sẽ hết sức làm theo.

Trần Nam tươi cười:

- Yêu cầu gì chứ, cháu tên là Trần Nam, học viên năm nhất của học viện Hogwarts. Cũng chỉ là ta không quen nhìn cảnh người khác bị ức hiếp nên ra tay thôi. Giờ coi như nhiệm vụ đã hoàn thành, cháu còn có việc xin được đi trước. Ở lại mạnh khoẻ nhé Jasmin!

- Chậm đã!
Ryan vội cất tiếng.

- Còn chuyện gì sao thưa ông?
Trần Nam quay đầu hỏi.

- Con bé Jasmin đã nói cho cậu biết chỗ này, hiển nhiên cậu là người có thể tin tưởng được, ta mong cậu đừng tiết lộ với người ngoài, xin giữ bí mật giúp cho.
Ryan chân thành nói.

Điều này thì cũng không có gì quá đáng cả. Trần Nam cũng không muốn để lộ chuyện này ra ngoài nên thoải mái đáp ứng. Hắn nói thêm:

- Cháu cũng xin được dặn dò một câu: trong khoảng thời gian từ giờ đến tháng sáu, mong ngài nên quản lý tốt những thành viên trong làng. Tốt nhất là đừng dời khỏi làng.

Ryan kinh ngạc hỏi:

- Ý cậu là gần đây có nguy hiểm đe doạ cả làng ta?

- Đúng vậy, dời khỏi làng đồng nghĩa với cái chết. Nhất là khu vực gần trường cháu. Cái bóng đêm nay là một con quỷ chuyên hút máu bạch kỳ mã để tăng thực lực. Cháu hi vọng trưởng làng bảo vệ được tất cả các thành viên trong làng, điều này không chỉ giúp ích cho làng của ngài mà còn gián tiếp giúp cho các giáo sư trong trường cháu nữa.
Trần Nam gật đầu xem như thừa nhận. Rồi hắn quay qua Jasmin nháy nháy mắt:

- Thế nào cô bé, không có lời tạm biệt nào cho ân nhân cứu mạng sao?

Jasmin khẽ "ưm" một tiếng đáp:

- Tạm biệt ngươi, hẹn sau này gặp lại. Nếu có gì cần trợ giúp thì cứ đến đây. Ta sẽ giúp ngươi bằng hết khả năng của mình.

- Thôi khỏi đi, sau này chắc chỉ khi nhớ nàng ta mới đến thôi. Ha ha. Không có chuyện gì nữa, ta đi đây!

- Tạm biệt.
Cả làng bạch kỳ mã đồng thanh lên tiếng.

Jasmin nhìn theo bóng lưng Trần Nam, mãi đến khi hắn chìm vào màn đêm mới khẽ quay đầu chui vào thân cây.

.....

Trần Nam chạy thật nhanh về phía nam. Mọi chuyện đêm nay diễn ra hết sức bất ngờ. Không ngờ sâu trong khu Rừng Cấm lại có nguyên một đàn bạch kỳ mã. Vậy mà có vẻ như chẳng học sinh hay giáo viên nào biết sự tồn tại này cả.

"Có dịp sẽ hỏi giáo sư Dumbledore xem sao." Trần Nam nghĩ thầm rồi tăng tốc.

Có điều đúng lúc này, dị biến đột nhiên xuất hiện. Ngay khi hắn vận lực để chuẩn bị khinh công, một cỗ năng lượng kỳ dị đột nhiên xuất hiện trong cơ thể. Cỗ năng lượng này chính là từ một trong bảy màu sắc đại biểu cho lực lượng của hắn, vẫn ở trong cơ thể hắn cho đến nay. Nhưng lực lượng này không gây xung đột gì với huyền công và phù thuỷ lực, thậm chí còn giúp hăn trung hoà hai cỗ lực lượng này làm một nên Trần Nam cũng không quá lo lắng, không ngờ ngay lúc này, một màu trong số đó đột nhiên loá lên, phát sinh phản ứng!

Màu "Lục" kia từ từ phát sáng, biến thành màu xanh rực rỡ, đột nhiên choán hết sáu màu còn lại, phát ra một vùng năng lượng cực lớn, từ từ lan ra trong cơ thể hắn.

Quang cầu vàng kim và năm màu: đỏ, cam, lam, chàm tím vốn đang chậm chạp chuyển động, đột nhiên bị cỗ lực lượng màu lục át đi, bắt đầu điên cuồng xoay chuyển, quang cầu phát ra ánh sáng lục kỳ diệu đẹp mắt. Có điều, lực lượng này không ngờ lại rất khủng bố, cơ thể hắn vẫn không có cách nào để tiêu hóa được.

Trần Nam chỉ cảm thấy như uống phải thuốc kích thích, tốc độ máu lưu thông tăng vọt. Xương thịt, cốt cách, thậm chí là tế bào thần kinh cũng phình lên gấp vài lần, đau đớn vô cùng, tựa như một quả bóng được bơm quá căng, nhanh chóng phình lên, càng lúc càng lớn, lúc nào cũng có thể nổ tung ra vậy.

Bỗng sắc mặt hắn đột nhiên hóa thành màu xanh lục, trên người phát ra khí tức cực kỳ đáng sợ doạ cho đám thú đêm trong rừng khiếp hãi bay tán loạn.

Trần Nam cảm thấy cơ thể tràn ngập lực lượng cực mạnh trước giờ chưa từng có, có dấu hiệu mệt mỏi muốn ngất đi. Thế nhưng lực lượng cực mạnh bành trướng khiến hắn cảm thấy như sắp nổ tung, thế nên kiệt lực giữ vững tinh thần cho tỉnh táo. Hắn biết nếu bây giờ mà nhắm mắt thì sẽ không có cơ hội mở ra nữa.

Hắn cần đối tượng để phát tiết lực lượng dư thừa!.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK