• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Khá lắm, cậu nhóc ạ. Con đã có thể điều khiển được nó rồi đó. Không khó lắm đúng không? Việc điều khiển một chiếc đũa đôi khi tốn rất nhiều thời gian. Nhưng nếu cây đũa tự chọn chủ nhân cho nó thì sẽ nhanh thôi. Những người làm đũa như bọn ta thường quan niệm "đũa chọn chủ" chứ không phải là "chủ chọn đũa". Ta sẽ tặng cho con chiếc đũa này, coi như đó là vật kỉ niệm của ông già này đi.
Ollivanders hào phóng nói.

"Gì chứ? Nói văn vẻ thì là tặng, thực ra là ném cho ta một củ khoai nóng bỏng tay a. Cái đũa này chính lão làm ra mà còn không hiểu rõ nó cơ mà. Không biết có dụng ý gì đây?". Trần Nam có chút đề phòng.

Nếu mà Ollivanders biết được nó suy nghĩ gì thì chắc đã tức đến ói máu. Ta cả đời mới vất vả làm ra chiếc đũa này. Không có công thì cũng phải có sức. Nhóc con ngươi lại dám nghĩ xấu về ta như thế à?

- Ồ, cháu xin cảm ơn cụ. Nhưng còn vài thắc mắc "nho nhỏ" trong lòng cháu. Không biết cụ có thể giải thích giúp cháu được không?
Trần Nam cầm Tam Hợp đũa khẽ huơ lên rồi hỏi. Lúc này hắn đã có cảm giác chiếc đũa là một bộ phận trong cơ thể mình vậy.

- Có chuyện gì con cứ hỏi. Nếu ta biết sẽ trả lời con.
Ollivanders mỉm cười nói, trong đầu cụ lại nghĩ không biết đứa bé này lại đưa ra vấn đề khó khăn gì đây.

Trần Nam đưa ra nghi vấn đầu tiên:

- Thưa cụ, chiếc đũa này ...

Hắn vừa nói vừa giơ đũa Tam Hợp ra

- ... Cụ vừa nói là nó có một phần từ cây cơm nguội. Không biết có phải là cây đũa Cơm nguội thuộc bộ ba bảo bối tử thần hay không?

Mặc dù Cơm nguội là cây đũa có thể xưng vô địch trong lĩnh vực đấu tay đôi, nhưng sở hữu được nó rồi cũng phải cẩn thận để phòng với "kẻ hai mặt" này. Đừng quên rằng trong nguyên tác, Voldemort đã phải chịu thất bại cay đắng thế nào trong trận đấu cuối cùng với Chúa cứu thế Harry.

- À, không phải đâu. Cây cơm nguội ta dùng làm một phần vỏ trong Tam Hợp đũa kia, chỉ là một mảnh gỗ nhỏ ta vô tình nhặt được trong một chuyến đi du lịch tới một quốc gia nhỏ bé vùng Đông Nam Á thôi. Vì thấy nó có linh khí nên ta mới đem nó về đây, tính đến nay là tròn ba tháng.
Cụ Ollivanders từ tốn giải thích. Đối với sự hiểu biết của Trần Nam về bảo bối tử thần, cụ cũng chẳng quan tâm. Chứng kiến vài điều kinh ngạc trước đó, cụ đã sớm miễn dịch rồi.

"Hóa ra thế. Vậy mà làm lão tử mừng hụt. Cứ tưởng kiếm được món hời chứ". Trần Nam chép miệng tiếc rẻ. Dù Cơm nguội là một kẻ "phản trắc" nhưng cũng thực khó mà nói là nó không có cuốn hút a. Nếu không chắc Voldemort cũng chẳng tốn nhiều công sức để có được nó đến vậy. Nhưng cuối cùng là dã tràng xe cát, đũa mất thân vong.

Bên kia, Shani nghe mà mắt tròn mắt dẹt. "Tên vô sỉ này, sao lại biết nhiều thế nhỉ? Đã vậy lại còn lộ ra cái dáng vẻ gật gù cao thâm. Hừ... Đáng ghét". Cô bé bất mãn nghĩ thầm.

Ngoài đường giờ đã trở nên xôn xao, lố nhố những chiếc mũ chóp và áo choàng - đặc trưng của giới phù thủy. Cũng đã gần trưa rồi.

- Thưa cụ, vấn đề thứ hai cháu muốn hỏi là với nhiều chất liệu như vậy, liệu có xảy ra xung đột giữa các nguyên tố không? Còn nữa, nếu sử dụng cái đũa này thì cháu nên học bộ môn nào thì thích hợp? Nghệ thuật Hắc ám, Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, biến hình, hay là bùa, độc dược...?
Trần Nam trực tiếp bỏ qua ánh mắt bất mãn kia, vẫn tiếp tục như AK nhả đạn.

- Cứ yên tâm. Các cây đũa thường không giống nhau. Vì sao thì như ta đã nói từ đầu rồi. Nhưng cây đũa Tam Hợp trên tay con thì lại khác, ở chỗ cả ba cây đũa đã tự hợp làm một. Nói cách khác, chúng đã tự tìm ra sự tương đồng nào đó để gắn kết lại. Nên con có thể yên tâm về độ an toàn khi sử dụng, sẽ không có trục trặc gì quá lắm đâu. Còn việc thứ hai thì...

Trên mặt Ollivanders thoáng xuất hiện một chút bối rối.

- ... Cái này... nói thực là khi làm cây đũa này, ta cũng chỉ đứng bên làm chất xúc tác trung gian thôi, nên ta cũng chả rõ nó thích hợp cho bộ môn nào. Có thể là tất cả, cũng có thể là phế vật, con tự tìm hiểu đi.
Cụ Ollivanders trả lời. Hiển nhiên rằng với một người làm đũa lâu năm và nổi tiếng như cụ mà phải nói từ "không rõ" thì qủa là có chút khó khăn.

"Trời đất, bắt Trần Nam ta làm chuột bạch hả? Mà như vậy là vẫn có vài bí mật cần giải đáp nữa sao? Há há, thú vị đây". Trần Nam có vẻ rất là hưng phấn.

Có điều cái bộ mặt "hưng phấn" của hắn lại khiến cho một cô bé nào đó thấy vô cùng chướng mắt, trực tiếp tống cho Trần Nam một đá rồi nhỏ nhẹ nói với Ollvanders:

- Cái tên này thật là... làm phiền cụ nhiều rồi. Cháu xin lỗi cụ. Cũng đã muộn rồi, chúng cháu xin phép ra về.

- Cô bé không cần nói vậy đâu. Ta cũng đâu làm được gì nhiều. Ta thấy là con đang bất mãn với nó đó. Ha ha...
Ollivanders thoải mái cười nói.

- Làm gì mà nàng đá ta mạnh vậy? Ai da, còn gì là mông ta chứ?
Trần Nam vừ xoa mông vừa kêu. Khuôn mặt lộ ra vẻ đau khổ.

- Cho chừa tội huênh hoang khoác lác, ra vẻ cao thâm. Thế là còn nhẹ đó. Hi hi.
Shani có vẻ rất thích thú với khuôn mặt đầy ấm ức của Trần Nam, dứ dứ chân làm như muốn đá thêm phát nữa.

- Cháu rất biết ơn cụ đã cung cấp cho cháu mấy thông tin trên. Còn vài vấn đề nữa nhưng có vẻ không quan trọng cho lắm nên nếu sau này có dịp, cháu lại đến xin làm phiền cụ. Giờ chúng cháu phải về rồi, chào cụ và chúc cụ bán được nhiều chiếc đũa. Lần sau đến hi vọng cụ tặng cháu vài chiếc nữa nhé. Ha ha.
Trần Nam cúi đầu chào, cười ranh mãnh rồi kéo tay Shani bước ra.

- Thằng nhóc này, nghe câu đầu còn tưởng mi có ý tốt, hóa ra là đến câu sau mới lòi đuôi ra. Ha ha.
Ollivanders cười nói sau khi hai đứa nhóc đã đi xa.

Nhưng đột nhiên cụ nhớ ra một vấn đề nào đó, cụ định gọi Trần Nam lại nhưng nó đã đi khuất vào dòng phù thủy dần trở nên ồn ào và đông đúc rồi, có gọi chắc cũng chẳng nghe thấy.

- Cũng chẳng có gì, chỉ là cái phần gỗ Nguyệt Quế trong chiếc đũa kia... Thôi kệ, là phúc hay là họa còn chưa biết, cây đũa tự chọn thằng nhóc đó thì cứ để nó tự hiểu ra đi.
Ollvanders lẩm bẩm rồi xoay người bước vào trong phòng, tiếp tục làm nốt công việc với mấy chiếc đũa còn dang dở.

- Này, nàng làm gì trong đó mà lâu thế?
Trần Nam giờ đang đứng trước một tiệm sách tên là Bổ – và – hại. Trên tay nó là một chai nước màu xanh nhạt. Phải nói là tuy mùi vị không được ngon như Coca hay 7up nhưng để giải khát thì cũng khá là tuyệt. Ban nãy hắn vừa vớ được khi đi ngang qua một xe hàng rong và mua một chai để uống trong lúc Shani vào tiệm sách mua cái gì đó.

- Rồi, xong rồi, ta ra ngay đây.
Tiếng Shani vọng ra, có vẻ khá là vui mừng.

- Rút cuộc là nàng đã mua cái gì vậy? Sao có vẻ thần thần bí bí thế?
Trần Nam vừa ngửa cổ tu lọ nước, vừa nghi hoặc hỏi.

- Cũng không có gì nhiều. Chỉ là cuốn "Nguyền rủa và phản nguyền" của giáo sư Vindictus Viridian thôi. Ta thấy cũng rất là thú vị nha. Dùng để cứu bạn bè và trừng phạt một số "kẻ nào đó" bằng vài hình phạt mới: rụng hết tóc, chân vẹo, lưỡi co giật,...
Cô bé vừa nói vừa hấp háy mắt nhìn Trần Nam như thể "kẻ nào đó" mà nàng nhắc đến là hắn vậy.

- Có một điều thắc mắc ta muốn hỏi nàng.
Trần Nam đột nhiên nhớ đến vấn đề gì đó. Hắn đưa mắt nhìn Shani.

- Cứ hỏi đi.
Cô bé nói.

- Trước đây... nàng có biết dùng phép thuật không? Hay là có biết gì về ma pháp không?
Trần Nam cẩn thận dò xét.

- Không, ta thậm chí còn chưa biết đến hai từ "phù thủy" nữa kìa. Nhưng...
Shani hơi ngập ngừng lắc đầu.

"Quái, theo lẽ thường thì Muggles phải có khả năng làm phép thì mới được báo nhập học chứ. Chả lẽ Trelawney lại có tiến bộ vượt bậc gì sao?". Trần Nam nghĩ thầm.

- Nhưng có một lần, bác ta là William Minges đến biệt thự Lucifer, mang theo một con chó đực to lắm. Ta thấy nó cứ đè con chó cái của nhà ta ra nên ta mới nói mấy câu là "con chó kia từ nay về sau không bao giờ có khả năng ức hiếp được những con khác được nữa". Thế mà mấy hôm sau bác ấy phải bán con chó đi. Bác ấy bảo là nó không có khả năng sinh sản nữa nên mới phải bán. Mà không có khả năng sinh sản là gì vậy?
Giọng Shani tỉnh bơ, nhìn Trần Nam vừa kể về chiến tích của mình vừa hỏi.

- Phụt…… !!! ặc… hụ… hụ… !!
Cũng may Trần Nam phụt hết cái chỗ nước ngọt xuống đất kịp thời, câu hỏi với thái độ hồn nhiên của cô bé khiến hắn bất ngờ đến nỗi cái thứ nước chảy từ mắt nó ra không biết là nước mắt hay là nước ngọt sặc lên nữa…

"Mẹ ơi, nam mô đại từ đại bi, cứu khổ cứu nạn, a men. Khái niệm gì đây? Một câu nói mà khiến con chó phải ôm hận làm thái giám sao?". Trần Nam đột nhiên có cảm giác muốn đưa tay xuống hạ bộ để kiểm tra "thứ gì đó" xem có còn hay không.

"Đùa à? Cả gia đình có một mống để nối dõi thôi đấy."

Cũng còn may là thần thương vô địch vẫn còn nguyên trạng. Bằng chứng là long đầu vẫn nhổm dậy phất cờ sau khi có một nữ phù thủy thân hình bốc lửa, ăn mặc khiêu gợi đi qua. (>.<)

- À ... Đại loại đó là bộ phận sinh sản bị vô hiệu hóa... Khiến cho nó trở thành vô dụng... Còn bộ phận sinh sản là gì thì vài năm nữa nàng sẽ biết. Phải, cứ hiểu như thế đi.
Trần Nam toát mồ hôi giải thích. Còn nói trước là vài năm nữa sẽ biết, đề phòng cô bé kia vì "ham học" qúa mà tiếp tục truy hỏi.

"Mẹ nó, ta đường đường là tiến sĩ, ít nhiều cũng có chút thành tựu. Giờ lại phải ở đây giải thích ba cái khái niệm về sinh học cơ thể cho một cô bé mười một tuổi sao? Lão trời già thật là biết cách trêu người mà."

Trần Nam kéo tay Shani ra khỏi quán Cái Vạc Lủng mới chợt nhớ ra là quên mua cho nàng một con vật cưng. Hắn đang định quay lại thì Shani vội kéo tay áo, đưa ra một cục bông tròn tròn, trăng trắng, to bằng hai bàn tay, nói:

- Khỏi, ta mua rồi. Trong tiệm sách lúc nãy ta thấy nó cứ rúc vào túi, thế là ta mua luôn. Thế nào? Dễ thương không?

- Loài quái vật gì vậy? Sao lại tròn thu lu thế này, nó chỉ biết ngủ thôi à?
Trần Nam tỏ vẻ kì quặc hỏi.

- Đâu. Ngươi bị cận à? Nó là một con mèo đó. Biết chưa?
Shani dứ con mèo vào Trần Nam đáp.

- À, mèo, mèo... CÁI GÌ? MÈO?
Trần Nam hét lên rồi hoảng hốt chạy ra một quãng.

- Shani, nàng thả con mèo đó ra đi.
Hắn đưa ánh mắt đề phòng nhìn con mèo nói.

- Sao ta phải nghe theo ngươi? Có vẻ ngươi sợ mèo nhỉ? Đã vậy ta lại càng phải giữ Saphire lại. Hi hi.
Shani vừa vuốt ve con mèo vừa đáp lại. Giọng cô bé pha chút tinh nghịch.

- Ta sẽ tặng nàng một con cú xinh đẹp hơn nhiều.
Hắn xuống nước.

- Ngheooo....
Saphire kêu lên một tiếng bất mãn làm Trần Nam dựng tóc gáy, vội lùi ra xa hơn ba bước nữa. Cái gì cũng có "thiên địch", hắn sợ nhất là mèo. (vì một số lí do rất là... khó nói).

- Thôi, thôi được rồi. Ta không ném ngươi đi là được chứ gì.
Trần Nam bất lực nói. Không cho cũng chẳng được. Đây là thú cưng của cô chủ nó cơ mà.

"Ta là vũ giả kiêm phù thủy anh tuấn tiêu sái cơ mà. Sợ cái đíu!!!"

- Nhớ đấy, ngươi mà làm gì là chết với Saphire. Để xem nên cho nó cào cấu vào đâu đây?
Shani cười tươi để lộ ra hàm răng trắng bóng trông rất đáng yêu nhưng mà lọt vào mắt Trần Nam thì lại không khác nào điệu cười rùng rợn của mấy bà phù thủy trong vài bộ phim kinh dị mà nó đã từng có diễm phúc được nghe qua.

"Vào đâu cũng được. Nhưng có vài bộ phận không thể vọng động được nha!!!". Trần Nam nghĩ thầm.

Vừa đúng lúc chiếc Mercedes đen bóng của nhà Minges đi đến, nó vội nhảy tót lên ghế trên, Shani vẫn cười cười ôm con mèo ngồi vào hàng ghế sau trong cái nhìn khó hiểu của tên tài xế: "Lại có một tên quản gia nhảy lên xe trước cả cô chủ sao? Đảo lộn hết cả rồi."

Chiếc xe nhanh chóng đưa Trần Nam và Shani về ngôi biệt thự số 23, quận Kensington. Vừa mở cửa bước vào thì một con cú từ đâu đó bay vụt ra, suýt thì đạp trúng đầu Trần Nam. Hắn để ý thấy dưới đất là một bức thư kèm hai tờ giấy gì đó. Nhặt lên, hắn mới biết là hai tờ vé xe lửa của nhà ga Ngã tư Vua.

"Hàizzz..., quên gì không quên lại quên mua vé!!!". Trần Nam cười trừ rồi đọc lá thư.

- Gửi cậu Trần Nam, quản gia nhà Minges.

Chúng tôi trân trọng thông báo cậu đã nhận được các phần thưởng sau: một biệt thự lớn tại ngoại ô London, hai xe Mercedes AMG GTS 2015 và một tài khoản ngân hàng của Bill Gates. Mong cậu nhanh chóng tới nhận.

________Cái này là tác giả đang tự sướng. Dưới đây mới là thật________

- Gửi cậu Trần Nam, quản gia của nhà Minges.

Chúng tôi trân trọng thông báo cậu được nhận vào Học viện Pháp thuật và Ma thuật Hogwarts. Chúng tôi biết cậu là quản gia cho một học viên của trường, cậu đã biết những thứ cần thiết cho việc học nên không kèm theo danh sách vật dụng nữa.
Thông báo này thay cho giấy mời. Mong cậu nhập học đúng thời gian.

Hiệu trưởng,
Dumbledore
Albus Dumbledore.

"Đây rồi đây rồi. Mịa, ta còn tưởng ông quên ta rồi chứ. Hóa ra là được đi cửa sau nha."
Trần Nam mỉm cười rồi mang hành lý vào trong nhà.

..........

Trong suốt những ngày còn lại, Trần Nam bị Shani giữ lại để vừa giúp cô bé luyện võ, vừa giúp cô bé làm quen với ma pháp và những điều mới mẻ về thế giới phù thủy.

Ngày mùng một tháng chín...

- Tên lười nhác kia, dậy mau lên. Đưa ta đến sân ga. Chín giờ rồi. Dậyyyy......
Tiếng la của Shani vang lên phá tan giấc ngủ của ai đó đang cuộn chăn trong một góc.

Số là từ khi trở về nhà, ban đầu cô bé còn thư thả cho Trần Nam nghỉ ngơi, nhưng sau một tuần thì cơn ác mộng của hắn mới bắt đầu. Cô bé dọn sang phòng của Trần Nam và luyện tập luôn ở đó.

Mà đã không luyện tập thì thôi, một khi Shani luyện tập thì y như rằng sẽ có thứ gì đó bay lung tung. Hôm thì là lon nước ngọt, hôm thì là cái chìa khóa phòng, hôm thì vài quyển sách, cái hòm gỗ nhỏ... khiến Trần Nam lúc đi ngủ toàn rúc vào xó nào đó để tránh vật thể lạ đáp vào đầu.

- Oápp... Phát lương rồi à? Cứ để đó đi.
Trần Nam đáp lại với giọng ngái ngủ, có vẻ vẫn chưa tỉnh.

Đột nhiên cảm thấy lỗ mũi cảm thấy hơi ngứa, một cái gì đó tắc tắc không thoát ra được nên hắn đã bị đánh thức dậy.

Trần Nam mơ mơ hồ hồ mở mắt ra, đã thấy trước mắt là một khuôn mặt xinh đẹp nhưng mà cũng rất... đáng sợ. Hắn đã hiểu cảm giác thế nào là sự bị bóc lột sức lao động của người dân Châu Phi từ khi trở về từ Hẻm Xéo rồi. Sau hôm đó thì thời gian của hắn hầu như chỉ ở loanh quanh trong biệt thự thôi.

- Chín giờ rồi, mau đưa ta đến nhà ga.
Shani có vẻ hơi sốt ruột. Mấy lần cô bé định đạp Trần Nam xuống giường nhưng nghĩ lại cũng thấy tội nên thôi.

- Mới chín giờ thôi sao, nàng không cần lo. Mười một giờ tàu mới chạy.
Trần Nam mặc dù nói vậy nhưng vẫn bật dậy. Chẳng là tối qua trò chuyện hơi lâu với ngũ đại mỹ nhân nên sáng ra có chút mệt mỏi thôi. Vả lại trên tay Shani là một cục gì đó to to trắng trắng, khiến hắn không dậy cũng không được.

Hắn kiểm lại toàn bộ những đồ vật cần cho Hogwart để chắc chắn không còn sót thứ gì: trang phục, đồ dùng, sách vở,...

Khi đang chuẩn bị lên xe, bỗng nhiên Merry chạy lại và nói:

- Khoan, Trần Nam. Ông chủ có chuyện cần nói với ngươi.

"Với ta? Không phải đơn giản chỉ là phải cẩn thận bảo vệ cô chủ sao? Đâu cần nhất thiết phải gặp riêng?"

Mang theo nghi vấn, Trần Nam chạy đến phòng Minges. Đây là căn phòng cách âm nên có thể nói là an toàn giao tiếp mà không lo bên ngoài nghe thấy.

Minges đang nhàn nhã ngồi hút thuốc trên chiếc ghế sofa.

- Đến rồi hả? Ngồi đi cháu. Ta gọi cháu lên đây để nhờ cháu một việc.

- Bác cứ nói ạ. Cháu là quản gia của cô chủ, bác nói từ nhờ chẳng phải đề cao cháu qúa sao?
Trần Nam hỏi. Ánh mắt nó dừng lại trên một cái túi dạ màu đen trên bàn.

- Hãy giữ giúp ta viên đá này. Nó rất quan trọng có liên quan đến Hoàng gia. Ở đây giờ đã không an toàn nữa rồi. Mang nó đến Hogwarts và đưa cho Shani.

Minges đưa cái túi cho nó, ánh mắt ông qua cửa kính nhìn vào bóng dáng nhỏ bé đang dựa vào chiếc ô tô phía dưới. Ánh mắt đó chan chứa tình phụ tử.

- Cái gì vậy ạ?
Trần Nam hỏi xong mới thấy mình ngu. Ở đây thì còn viên đá nào qúy giá đến thế chứ?

- Tại sao ngài không tự mình đưa cho cô chủ? Ngài không định tiễn cô ấy sao?

Hắn đưa tay lấy chiếc túi, vội hỏi chuyện khác.

- Ta sợ ta sẽ không kiềm chế được mình. Con bé mồ côi mẹ ngay từ nhỏ. Lại gặp phải bao chuyện. Ta là cha mà phải để nó chịu thiệt thòi. Giờ nó lại sắp phải xa nhà rồi...
Giọng Minges có chút nghèn nghẹn. Dù ông là một thương nhân, đấu đá nhau trên thương trường đã trải qua bao lần. Có thủ đoạn nào mà chưa dùng? Nhưng với con gái, thủy chung ông vẫn có một niềm yêu thương từ sâu trong tim.

- Cháu xin phép được khởi hành. Mong bác ở lại mạnh khỏe. Cháu và cô chủ sẽ gửi cú về thường xuyên.
Trần Nam bước ra cửa, đột nhiên nó quay lại và nói:

- À quên, sau vụ này bác nhớ phải tăng lương cho cháu nhá. Ha ha.

Hắn đóng cửa rồi chạy vụt ra ngoài. Trong kia, Minges bật cười nói:

- Cái thằng... cứ làm tốt việc đi. Phần của nhóc con ngươi không thiếu đâu mà lo.

Bước vào xe, nhìn đồng hồ nó mới biết là đã mười giờ rồi. Nó lập tức nói:

- Bác Alex, nhanh đưa bọn cháu đến ga Ngã tư Vua đi.

- Bám chắc vào nhé ông tướng.
Chiếc xe vụt đi, đưa hai đứa đến nhà ga Ngã tư Vua, nơi khởi đầu cho một chuyến phiêu lưu đầy thú vị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK