Sau đó bà Hooch mới chỉ cách cho chúng trèo lên cán chổi mà không bị tuột xuống. Bà đi qua đi lại để sửa thế cho lũ học trò. Harry và Ron khoái chí cực kỳ khi nghe bà Hooch mắng Malfoy là học mấy năm rồi mà sao cứ làm trật.
- Bây giờ, khi tôi thổi còi, các trò đạp mạnh chân xuống mặt đất. Nắm cán chổi cho chặt, bay lên chừng một thước, rồi hạ xuống bằng cách chồm tới trước một chút. chú ý tiếng còi. Ba… hai…
Thế nhưng còn chưa đếm xong, thằng nhóc Neville đã run rẩy thế nào mà đạp chân xuống đất một phát, tức thì cả thân hình ục ịch của thằng bé bị nhấc bổng lên. Bà Hooch quát:
- Trò kia, xuống ngay.
Nhưng thằng nhóc nào có điều khiển được cây chổi nó chỉ biết bám chặt cây chổi đang quăng quật lung tung mà gào thét. Đến khi thằng bé bay lênn cao và sắp đâm đầu vào tường, bỗng có một bóng người cưỡi chổi vọt lên đỡ lấy nó.
Người đó là Trần Nam.
Ban đầu hắn nghĩ chắc chỉ giống như trong nguyên tác, thằng bé rơi khỏi cán chổi rồi té ngã gãy chân, cùng lắm là dập thêm mấy cái xương sườn thôi. Nhưng nghĩ lại từ khi mình đến cái thế giới này thì nó đã không phải là cái bộ truyện mà hắn đọc nữa rồi. Chính Trần Nam còn đang nghi ngờ cái kết cục của bộ truyện mà hắn biết sẽ bị thay đổi vì "Hiệu ứng cánh bướm" mà hắn vô tình hay cố ý tạo ra, huống hồ chỉ là một thằng nhóc Neville. Nó hoàn toàn có thể ngã đập đầu xuống đất hay đâm đầu vào tường và nghẻo ngay từ phần một, điều này ảnh hưởng khá lớn đến kết cục của câu chuyện. Đó cũng là lý do hắn không vạch mặt Quirrell từ sớm. Hắn muốn mọi chuyện vẫn vận hành theo nguyên tác và mọi thứ vẫn nằm trong tầm kiểm soát, ít nhất là trong khi Voldemort chưa phát hiện ra.
Bà Hooch đổ mồ hôi lạnh, chỉ thiếu chút nữa thôi, nếu không có Trần Nam kịp thời bay lên đỡ thằng nhóc Neville thì không biết còn xảy ta chuyện gì. Nếu học sinh xảy ra vấn đề gì trong giờ học thì đương nhiên giáo viên dạy bộ môn đó phải chịu trách nhiệm. Vừa rồi nếu như chỉ chậm một giây thôi là đầu Neville đâm vào bức tường, và khi đó thì bà cam đoan hình phạt giành cho bà sẽ không đơn giản chỉ là khiển trách thôi đâu.
Bọn trẻ thì ban đầu còn không kịp nhìn chuyện gì đã xảy ra, từ khi Trần Nam đạp chổi rồi phóng vút tới cho đến khi đỡ được Neville tổng cộng chỉ không quá ba giây, ban đầu bọn chúng chỉ biết sợ hãi nhắm tịt mắt lại, vài đứa con gái bật khóc khi nghĩ thằng nhóc Neville gặp tai nạn đến nơi rồi. Nhưng mọi chuyện xảy ra còn làm chúng kinh ngạc hơn gấp bội, lại có một tên khác dám cưỡi chổi bay lên với tốc độ cực nhanh, giữ lại cái mạng của Neville trong đường tơ kẽ tóc.
Thực ra thì Trần Nam cũng không thoải mái như bọn nhóc nghĩ, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hắn bay, mặc dù lý thuyết bay khá đơn giản nhưng muốn thành thục trong lần đầu tiên là cả một vấn đề, chưa kể còn phải điều phối lực lượng, kịp thời hãm phanh và bay vọt lên để tránh đâm vào tường,... không có kinh nghiệm thì không làm được. Đương nhiên là ngoại trừ Harry có gen di truyền từ James, ngay từ lần đầu đã điều khiển ngon ơ rồi. Cũng may là hắn đã từng ngự khí phi hành nên cũng không khó khăn lắm, nhưng vừa rồi cũng suýt đâm vào tường.
Bên dưới đám nhóc vỗ tay rầm rầm, nhưng bên trên Trần Nam lại đang chịu khổ. Cái chổi của Neville không biết vì sao lại nổi điên lên bay lượn lung tung, khiến hắn vừa phải đỡ thằng bé Neville lúc này đã sợ đơ ra, vừa phải dùng hết sức lái chổi để tránh lại đâm vào đâu đó. Lúc này hắn thực sự hi vọng có lại toàn bộ lực lượng, lúc đó thì ba cái trò trẻ con này làm sao có thể làm khó được ta chứ!
Cái chổi của Neville đã mất khống chế, bay lượn vòng quanh trường hết lên cao lại lao xuống khiến Trần Nam kêu khổ không ngớt, một tay cầm cán chổi của mình, một tay giữ cán chổi của Neville lượn lách né tránh những bức tường, ngọn tháp hay một cây cột nào đó.
Tình hình ngày càng tệ hơn, giáo viên toàn trường đều thấy cảnh hai học sinh cưỡi chổi bay khắp học viện, đều ngưng bài giảng của mình, đưa mắt nhìn ra cửa, còn học sinh của bất kỳ khoá nào đều chạy ra ngoài cửa sổ nhìn xem là chuyện gì xảy ra. Shani thậm chí còn là người đầu tiên chạy ra mở toang cửa sổ.
Lúc này Trần Nam đã dần kiệt sức, thể lực của hắn tiêu hao quá lớn, lại không thể bồi đắp nguyên khí trong khi bay nên đã dần nơi lỏng. Thấy có nguy cơ là cả hắn và Neville sẽ đâm vào một lớp học nào đó, hắn bèn bẻ đầu cán chổi của cả hai hướng lên trên, tránh để thương tổn đến học sinh trong lớp nhưng cũng tự tạo thêm cơ hội tăng thương vong cho mình, bay càng cao thì ngã càng đau mà.
Bà Hooch, lúc này cũng đã ngồi lên một cán chổi và bay đến. Không quên dặn dò:
- Các trò hãy đứng yên tại đây, nếu tôi thấy có thêm một cán chổi nào trên không trung thì các trò cứ liệu đấy.
Hiện tại Trần Nam và Neville đang có nguy cơ đâm vào bức tượng kỵ sĩ cầm giáo trên đỉnh lâu đài. Nếu như trong tình huống bình thường, hắn đã không ngần ngại nhảy khỏi cán chổi, dù sao thì mạng nhỏ cũng vẫn quan trọng nhất. Cùng lắm là thể hiện ra đôi chút lực lượng, lựa mái nhà mà nhảy xuống dần, lại tạo ra một bộ dáng chật vật, rồi sau đó tự tạo ra một vết thương nhỏ để loè thiên hạ, thiết tưởng cũng không khó. Chỉ có điều bên cạnh hắn còn là một ngôi sao quả tạ đen đủi, nếu mà hắn bỏ tay ra thì Neville tiêu là cái chắc.
- Con bà nó, ta *#%$¥€@. Cái chổi chết tiệt này làm sao lại giống bò tót vậy chứ? Khi không lại cứ quăng quật lung tung. Ta thề sau vụ này sẽ đốt ngươi thành tro. Mẹ nó.
Trần Nam tức giận chửi um lên.
- Trần Nam, cẩn thận!
Ba giọng nói trong trẻo đồng thời cất lên.
Vì chưa từng thấy thân thủ cũng như sức mạnh của hắn nên Pansy là người lo lắng nhất. Đương nhiên, Shani và Hermione cũng không thể yên tâm được.
Mắt thấy sắp đâm vào bức tượng, đột nhiên Trần Nam ngó thấy bà Hooch đang bay đến gần, hắn liền hô to:
- Cô Hooch, cô đỡ Neville giúp em.
Rồi hắn vận hết sức lực cuối cùng bê thằng nhóc ném bay đến gần bà, còn tay thì kéo cán chổi của mình lên tránh bức tượng. Hắn đã canh lực ném rất chuẩn xác, vừa đúng tầm bay của bà Hooch nên bà ta dễ dàng đỡ được. Nhưng có điều vì thế nên hắn cũng không thể thực hiện được kế hoạch nhảy xuống nóc nhà vì bây giờ đến việc dùng sức điều khiển cán chổi của mình hắn còn không có.
Cán chổi của Trần Nam không nhận được ma thuật, bắt đầu rơi tự do.
"Mẹ nó, cuối cũng cũng phải hôn đất, sau hôm nay thì đẹp mặt rồi!"
Trần Nam thực ra cũng không sợ bị rơi xuống cho lắm, dù sao thì cũng có thân thể cứng rắn, tốt xấu gì thì nó cũng đã từng là bất diệt thể cơ mà. Cùng lắm là gãy vài cái xương, xuống trạm xá ăn cơm của bà Pomfrey mấy hôm cũng không tệ. Chỉ là nếu vậy thì thằng lỏi con Malfoy lại có dịp rêu rao rồi.
Khi sắp rơi xuống đất, bỗng có một thân hình nhỏ bé lao ra, nàng vung đũa phép đọc:
- Finite! (Dừng lại)
Có điều không biết có phải là do nàng đọc sai hay không mà Trần Nam vẫn không hề giảm tốc độ và rơi thẳng xuống. Trần Nam nhìn thấy vội quát:
- Pansy, mau lùi ra, ta không dừng lại được!
Tiếng quát vừa phát ra thì không khí đã tràn vào trong mồm khiến không thể nghe rõ được. Hắn liền ra sức xua tay ý bảo nàng lui ra. Không biết là Pansy có nghe rõ hay hiểu ý hắn không, chỉ là nếu có hiểu thì cũng không kịp nữa rồi.
Pansy chăm chú nhìn Trần Nam, sau đó từ từ nhắm mắt buông đũa, tuy nhiên khuôn mặt nàng không có vẻ gì là hối hận với hành động của mình.
- Bịch!
Một thanh âm nặng nề vang lên, hai bóng người ngã xuống bãi cỏ.
Trong ánh mắt kinh ngạc của hàng ngàn học sinh và giáo viên, Pansy từ từ mở mắt. Nàng rất ngạc nhiên khi không phát hiện ra mình bị thương nhưng cả thân thể đang bị một người ôm lấy. Trước mắt là một khuôn mặt rất quen thuộc, trên môi hắn còn nở nụ cười nhẹ, lại tràn đầy vẻ trách móc:
- Sao nàng lại ngốc như vậy? Lỡ như ta đụng phải nàng thì sao?
Tuy thanh âm có chút tức giận nhưng lại tràn đầy vẻ quan tâm.
Vừa rồi khi cán chổi chỉ còn cách Pansy khoảng chừng một mét, cảm giác như sắp tông phải nàng rồi, Trần Nam liền liều mạng nhoài người ra khỏi cán chổi rồi ôm nàng vào lòng, sau đó khi ngã xuống thảm cỏ thì xoay người để lưng mình tiếp đất, lại ôm chặt Pansy vào lòng nên nàng không hề bị thương. Chịu thôi, ai bảo hắn là một người đàn ông chứ.
Pansy nhoẻn miệng cười đáp:
- Tại... tại vì ta thấy ngươi sắp rơi xuống. Lúc đó trong đầu ta chỉ biết là nên làm như vậy, không suy nghĩ gì nhiều. Thần chú kia ta còn chưa thực hành lần nào, cũng không biết là nó có hiệu quả hay không. Khiến ngươi chê cười rồi. Hi hi.
Trần Nam nghe nàng nói mà thực sự rất cảm động. "Hỏng rồi hỏng rồi, ta bị nàng quyến rũ mất rồi. Một người con gái liều thân mình để cứu ngươi, ngươi chạy đi đâu mà tìm được một người như nàng đây?". Trần Nam nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, giả bộ hung dữ nói:
- Ngốc quá, ta là con trai da dầy thịt cứng, có ngã từ trên kia xuống thì cùng lắm là gãy vài rẻ xương, bầm dập một chút thôi. Nàng là con gái chân yếu tay mềm, nếu lỡ vừa rồi khiến nàng bị thương thì bảo phải làm sao đây? Nhớ, lần sau không được làm vậy nữa, không thì ta sẽ đánh vào mông nàng đó.
- Ta biết rồi, đáng ghét.
Pansy cúi thấp đầu nói nhỏ, trong lòng lại thầm vui mừng.
Hermione thấy cảnh này chỉ đành hừ nhẹ rồi quay đầu đi. Shani không biết kiếm được viên sỏi ở đâu đó trong phòng học, nhằm thẳng đầu Trần Nam mà ném, cũng không thèm nhìn xem có trúng hay không, giận dữ đóng sầm cửa lại.
Nói đến cũng tài, viên sỏi đập đến "bốp" một phát vào đầu Trần Nam làm hắn đau muốn khóc.
- Mẹ nó, ai chơi gì kỳ vậy?
Trần Nam nổi xung.
Có điều khi nhìn lại hướng viên đá bay tới thì lại ngao ngán lắc đầu cười khổ. Hắn dám làm gì cô chủ của mình chứ.
Bà Hooch cũng đã bế thằng nhóc Neville đáp xuống, có vẻ như nó còn chưa kịp hoàn hồn, nhưng một thằng nhóc mười một tuổi có thể chịu đựng được những điều vừa xảy ra mà không ngất xỉu thì cũng đã không tệ rồi.
Sau khi dặn dò cả lớp giữ yên lặng, bà Hooch dẫn Trần Nam, Pansy và Neville đi đến trạm xá để kiểm tra lại sức khoẻ. Trần Nam cũng không thèm để ý đến ánh mắt thán phục của mọi người, bế thốc Pansy lên rồi đi theo bà Hooch. Thực ra cơ thể hắn hoàn toàn không có thương tích gì. Lúc tiếp đất, hắn cảm giác như bất diệt thể có vẻ được hồi phục lại một chút, điều này khiến hắn rất bất ngờ.
Như đã nói thì từ khi bước vào khu vực của học viện, trừ phù thuỷ lực ra thì huyền công, bất diệt thể, thần niệm đều bị suy yếu đi rất nhiều, điều này khiến Trần Nam tiếc nuối mãi không thôi. Bây giờ thấy có khả năng hồi phục lại thì sao không vui mừng cho được.
Vì xảy ra một màn vừa rồi nên thằng nhóc Malfoy cũng không dám làm như trong nguyên tác là ném quả cầu của Neville đi, nó cũng rất ngoãn ngoãn giao quả cầu cho Harry nhưng Trần Nam biết, chắc chắn nó sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Sau ô cửa kính, Cụ Dumbledore chắp hai tay sau lưng, dáng vẻ khá nhàn nhã. Cụ mỉm cười rồi lại lắc đầu, nói nhỏ:
- Ha ha, đây là lần đầu tiên ta cảm thấy cái mũ phân loại đã sắp xếp sai.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK