Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc đi ra khỏi phòng bệnh, đi ngang qua hành lang, khóe mắt Lâm Phi bỗng liếc về một cái đình nhỏ trên mặt cỏ bên ngoài cửa sổ. Một bóng dáng mặc áo blue trắng quen thuộc đang đứng mặt đối mặt với một người đàn ông mặc blue trắng khác.

Là Phương Nhã Nhu và Phương Hải Triều?

Mặc dù khoảng cách từ hành lang đến đó cũng phải ba mươi met, nhưng Lâm Phi có thể nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.

- Cha, lâu như vậy không gặp mặt, vừa gặp là cha đã nói với con chuyện đó sao?

Cha?

Lâm Phi sửng sốt một hồi, Phương Nhã Nhu là con gái của Phương Hải Triều?

Chẳng trách người phụ nữ này lại là bác sỹ, không nói đến việc còn trẻ tuổi như vậy đã làm chủ nhiệm, còn ra vào yến hội trong giới thượng lưu, những quan viên thương nhân đó quả thật là nể mặt nể mũi.

Lâm Phi có chút nhức đầu, quan hệ của hắn và Phương Nhã Nhu cũng không tệ, thậm chí cả hai còn có chút mập mờ, nhưng người phụ nữ này là người của Phương gia, hắn lại có quan hệ khá xấu với hai anh em nhà Phương gia.

Lâm Phi thầm cười khổ, tại sao người đẹp hắn động vào đều có quan hệ với đại gia tộc? Thật sự là hào môn dễ dàng xuất mỹ nữ sao?

- Cái gì gọi là “chuyện đó”, con muốn chữa trị vết thương lòng thì cũng đến lúc kết thúc rồi. Hiện tại con ở Lâm An cha không cản con, nhưng cha và mẹ con chỉ có mình đứa con gái là con, mẹ con mong bế cháu đã nhiều năm rồi, cứ tiếp tục thế này con cũng sắp ba mươi rồi, sức khỏe mẹ con vốn đã không tốt, con cứ muốn bà ấy lo lắng mà chết sao?

Thì ra là kết hôn? Lâm Phi nhíu mày, trị vết thương lòng là sao?

Hắn nhớ tới lần đầu tiên gặp Phương Nhã Nhu, người phụ nữ này có vẻ bị tổn thương trong chuyện tình cảm, chẳng lẽ là việc đó?

- Con sẽ nói với mẹ. Hiện giờ bệnh nhân nhiều, cha, nếu cha chỉ nói với con chút chuyện này thì con đi làm việc đây ạ.

Phùng Nhất Nhất vẻ mặt lạnh lùng, xoay người rời khỏi.

Phương Hải Triều có vẻ không biết nên nói với con gái thế nào, vẻ mặt không vui, nhưng chỉ đứng đó giương mắt nhìn.

Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh…Lâm Phi thầm thở dài, người ngoài như hắn không thể đi quản những điều này, coi như không nghe thấy là được rồi.

Vào phòng bệnh của Tô Ánh Tuyết, đã có mấy y tá thâm niên đang giúp cô vệ sinh, thay quần áo bệnh nhân.

Cô gái này ngoại trừ suy yếu ra thì tinh thần đã tốt hơn nhiều, chỉ là lúc nóng lúc lạnh, toát mồ hôi.

Tô Tinh Nguyên và thím Giang ở bên cạnh, thấy Lâm Phi bước vào, đều nhìn hắn bằng sắc mặt cổ quái, hiển nhiên là chuyện Tô Ánh Tuyết nói Lâm Phi “cải tử hồi sinh”, khiến bọn họ đều cảm thấy quá thần kỳ.

Lâm Phi cũng lười giải thích, khom người nói với Tô Ánh Tuyết:

- Anh phải cùng bạn cũ đi ăn bữa cơm tối, rồi tiễn bọn họ, em cũng biết bọn họ không thích hợp ở trong nước, tối anh qua với em.

- Anh….anh đi tiễn, cô Eva kia có đi không?

- Hẳn là có, cô ấy là chủ tịch hội đồng của công ty, cũng bận không ít việc.

Lâm Phi nghĩ rồi nói.

- Cô ấy không chỉ xinh đẹp mà còn có tiền hơn em phải vậy không…

Tô Ánh Tuyết nghe xong, tâm tình liền thay đổi.

Lâm Phi cười khổ không thôi:

- Em hà tất phải so có tiền hay không với cô ấy, tiền của gia tộc Wittgenstein là nhiều thế hệ tích lũy, nếu phải so tiền, anh cũng không nhiều bằng cô ấy.

- Hừ…

Tô Ánh Tuyết không hài lòng lắm:

- Vậy anh sớm đi tiễn cô ấy đi, buổi tối không cần đến đây đâu, thím Giang sẽ ở đây với em.

Lâm Phi do dự nói:

- Cái này…là lời thật lòng, hay khách sáo vậy?

Hắn sợ mình có việc không thể đến, cô lại tức giận.

Tô Ánh Tuyết trừng mắt với hắn:

- Anh tiễn mấy người bạn kia cũng khuya rồi, hơn nữa còn phải gặp bác cả, Dao Dao, họ cũng lo lắng cho anh rất lâu rồi, em không việc gì, chỉ là không còn khí lực. Nếu đã không kiểm tra ra bệnh gì thì anh ở đây cũng vô dụng.

Lâm Phi đột nhiên cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, mặc dù thích ghen, nhưng cũng coi như thấu tình đạt lý, vậy nên hắn vui vẻ vuốt ve mặt cô, khiến Tô Ánh Tuyết ngượng ngùng không thôi.

Tô Tinh Nguyên ở bên cạnh lộ vẻ phức tạp. Hiện tại Lâm Phi sống rồi, hơn nữa nghe con gái nói, trình độ của Lâm Phi rất lợi hại, đến lãnh đạo quốc gia cũng không xem ra gì, người cha như ông thật quả là không có cách nào nhúng tay vào chuyện của bọn họ.

Màn đêm buông xuống, tại Lâm An, trong nhà hàng nổi tiếng, Eva đã đặt một yến hổi sảnh.

Nhà hàng này để phục vụ hơn hai mươi thành viên trong Truyền Kỳ Thế Đại đã làm một chiếc bàn dài tạm thời, chuẩn bị tất cả các món ăn thượng đẳng mà nhà hàng có.

Tiệc tối, mọi người quần áo rực rỡ hẳn lên, họ ăn uống linh đình, Lâm Phi mặc áo sơ mi trắng, trông như ngọc thụ lâm phong.

Cơ thể mới, mặc dù không khiến Lâm Phi thay đổi bao nhiêu, nhưng dáng người hắn lại cao hơn so với trước, càng có mị lực hơn, da dẻ cũng trắng hơn không ít.

Lâm Phi ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh là hai người đẹp phong cách khác lạ Eva và Natasha. Đối với nhóm người cơ bản không thể say mà nói, uống rượu không cần tửu lượng, cho nên họ kính rượu liên tục, khiến mấy chai Mao Đài đã cạn sạch.

Nhân viên phục vụ ở phía sau sắp suy sụp, bọn họ cũng có rất nhiều lần được mở mang tầm mắt không ít, nhưng chưa từng thấy có người lấy Mao Đài năm mươi sáu độ làm nước uống, nhóm người này rốt cuộc là cường đạo nơi nào?

Không bao lâu, là hơn chục hòm rượu nếp để mọi người thưởng thức, nhóm người ăn thịt uống rượu, căn bản không cảm thấy đây là nhà hàng cao cấp gì, mà là đang đi dã ngoại, dao dĩa cơ bản không dùng đến, mà dùng tay để gặm.

Vừa ăn vừa nói chuyện, đề tài cũng rất kinh hãi, không phải là người nào chết thảm như thế nào thì là trận chiến tháng nào năm nào, ai suýt chút nữa thì chết, rồi ai lại cứu ai.

Các nhân viên phục vụ nghe đều sửng sốt, sợ đến quên rót rượu, bưng thức ăn.

- Chủ nhân, đây là thăn lưng thịt bò Kobe a5 mà tôi cho người vận chuyển hàng không đến, ngài muốn dùng sống hay làm chín qua?

Eva đích thân bưng một khay bạc, đến trước mặt Lâm Phi quỳ gối hỏi.

Lâm Phi cũng không biết vì sao, hôm nay nhìn thấy đồ ăn, bụng hắn đói meo, chớp mắt, đã ăn hết năm con gà, hai con vịt quay, những đồ ăn khác chất thành đống lớn, nhưng cảm giác vẫn không no bụng.

Mặc dù trước kia sức ăn của bản thân rất lớn nhưng sức ăn của hiện tại có chút biến thái.

Thấy khay bạc dùng nhiệt độ ổn định khống chế, thịt bò Kobe vừa được đưa lên, ước chừng ba mươi ounce (ounce: đơn vị trọng lượng Anh, Mỹ, bằng 1/16 bảng), nhưng chút thịt bò này tuyệt đối là giá đắt cắt cổ, thậm chí có tiền chưa hẳn đã mua được.

Lâm Phi không nói lời nào, sau khi đưa tay ra lấy thì cho vào mồm, thịt bò Kobe bởi bình thường được ướp lạnh khoảng ba mươi ngày, cơ bản cắn vào không có nhiều nước, vào miệng không mất đi độ mềm, tươi ngon, dậy mùi thơm.

Nhưng lúc này Lâm Phi cũng không có tâm tư đi quản độ ngon của thịt, hắn ăn từng miếng lớn, giống như con sư tử đói dẹp bụng, hai ba miếng đã nuốt hết cả miếng thịt bò to tướng.

- Đao ca! Tốt xấu gì anh cũng phải để lại cho em một miếng với chứ! Năm giây anh đã ăn hết miếng thịt bà ba bốn mươi vạn, anh cũng quá đen tối đấy!

Khương Tiểu Bạch vẻ mặt tham ăn.

Lâm Phi “ừng ực ừng ực” uống hết nửa chai rượu trắng, nhe răng nói:

- Tôi cũng không biết tại sao hôm nay đói vô cùng, như là dạ dày có chất gì cũng không đầy được.

- Không chứa đầy? Scarpe, anh không phải đã trở thành tiên nhân trong truyền thuyết Hạ Quốc rồi đấy chứ, không phải nói tiên nhân có thể ăn sông nuốt biển sao?

Natasha cười giỡn nói.

Nhưng người nói vô tâm, người nghe hữu ý.

Lâm Phi sững sờ, đúng vậy, bản thân có thể dùng thần thức để xem sau khi thức ăn xuống dạ dày, chuyện gì sẽ xảy ra tiếp thao, nhiều đồ như vậy vào bụng đáng ra phải căng phè mới đúng chứ.

Kết quả là, Lâm Phi lại cầm con gà nướng giòn tan, xé lấy một đùi, lười nhả xương, trực tiếp nuốt vào bụng.

Hắn dùng thần thức để quan sát tình hình trong bụng mình, vừa nhìn, hắn bỗng có chút khó có thể tin vào mắt mình.

Chỉ nhìn thấy, đùi gà vừa được nuốt xuống, vừa vào dạ dày đã biến mất.

Nếu cẩn thận quan sát sẽ phát hiện, không phải là đùi gà biến mất mà đùi gà bị cơ thể của mình lập tức hấp thụ, chuyển hóa thành năng lượng.

Cái này đi ngược lại khoa học, bởi chắc chắn có những đồ ăn cơ thể không thể hấp thu, nhưng hiện tại, cơ thể của Lâm Phi lại giống như cái thùng không đáy, bất cứu đồ ăn gì, chỉ cần ném vào bên trong, là được hấp thu toàn bộ.

Sắc mặt của Lâm Phi thâm trầm, chết tiệt, tên thần bí kia rốt cuộc là đã cho mình cơ thể gì vậy?

Không phải cứ thế này mình sẽ trở thành quái vật phi nhân loại sao?

Đáng tiếc âm thanh kia không tiết lộ bao nhiêu huyền cơ trong cơ thể mới, Lâm Phi cũng không biết tại sao lại có âm thanh kia, nếu không thật sự phải hỏi cho rõ, ít ra cũng phải thuyết minh, hướng dẫn sử dụng cho sản phẩm mới một chút chứ?

- Chủ nhân, chiều hôm nay Eva có nói chút chuyện với quan viên Hạ Quốc, cần nói chuyện riêng với chủ nhân…

Eva cúi đầu, nhỏ giọng nói với Lâm Phi ở bên cạnh, có vẻ sợ làm hắn mất hứng.

Lâm Phi định thần lại, nghi hoặc nhìn đám người kia, rồi lại nhìn đồ ăn trên bàn với vẻ không nỡ, phất phất tay, đứng dậy cùng Eva ra khỏi yến hội sảnh.

Chiến thần Odin cùng Allan mặc dù cũng tham ra vào yến hội lần này nhưng lực chú ý của bọn họ đều đặt lên người Eva, thấy Eva cùng Lâm Phi ra ngoài, đều lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK