Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phi nheo mắt:

- Anh không ngại, nhưng dù sao người là anh đánh bại, lòng tự trọng của em không ngại thì tốt.

- A….

Bạch Hân Nghiên cười nói:

- Lòng tự trọng là để cho người khác nhìn, nếu ở bên anh mà cái gì em cũng phải dốc sức liều mạng, vậy anh cũng quá mất mặt ấy chứ.

Lâm Phi nhếch miệng cười, xem ra người phụ nữ này đã hiểu, ở cùng với hắn, lại cứ bắt bản thân phải đi mạo hiểm báo thù mà không đi đường tắt, vậy người đàn ông như hắn cũng thật quá vô dụng.

- Em chờ chút, độc công trên người ông ta vẫn nguy hiểm, để anh phế công lực trên người ông ta rồi em hẵng hạ thủ, đảm bản an toàn.

Hạ Chấn Đình đang bị trọng thương nghe xong, tức đến phun ra một ngụm máu tươi, nhưng không đợi y phản kháng, Lâm Phi đã bắt đầu sử dụng sức mạnh mà hắn vừa cắn nuốt.

Lâm Phi khẽ vươn tay, lập tức có một cỗ lực hút, bắt đầu rút công lực trong đan điềm của Hạ Chấn Đình ra ngoài.

Hạ Chấn Đình kêu lên một tiếng thảm thiết, đau đớn, dù thế nào y cũng không có cách nào khống chế được kinh mạch của mình, trơ mắt nhìn công lực mình khổ luyện nhiều năm bị hút đi.

Một thân công lực, được hội tụ thành một quả cầu nhỏ như quả trứng chim cút trong lòng bàn tay Lâm Phi, thoạt nhìn có chút quỷ dị.

Nhưng Lâm Phi rất rõ ràng, đây là năng lượng kết tụ lại từ một thân chân khí Tiên Thiên, theo hắn thấy, đây cũng không phải là cái gì quý hiếm, chỉ là “đồ ăn” mà thôi.

Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, Lâm Phi há miệng, nuốt vào, nguyên khí còn nồng nặc hơn vừa rồi, sau khi chuyển hóa, Lâm Phi cảm thấy thân thể của mình thoải mái hơn, hài lòng thỏa dạ mà thở ra.

Còn Hạ Chấn Đình đã tiều tụy, trong bỗng chốc như già đi mấy chục tuổi, tóc đen trở thành tóc bạc, suy nhược đến cơ bản không thể phát ra âm thanh.

- Tốt rồi, em có thể báo thù cho cha em rồi.

Lâm Phi cười nói.

Bạch Hân Nghiên gật đầu, một cước đá lăn Hạ Chấn Đình, lấy ra một con dao găm bên hông, chuẩn bị hạ đao.

- Cháu ngoại! Đừng! Đó là cậu ruột của cháu!

Hạ Vô Ngưng kêu khóc ở phía xa.

Bạch Hân Nghiên quay đầu, cười lạnh một tiếng, cơ bản không do dự, dao găm hung hăng đâm vào lưng Hạ Chấn Đình.

- Phốc phốc phốc phốc!!!

Liên tiếp hơn chục đao, sau khi chọc nát lưng của Hạ Chấn Đình, khuôn mặt Bạch Hân Nghiên đã đầy máu.

-Năm đó, ông phái người đi, đâm vào đúng vị trí này của cha tôi….

Bạch Hân Nghiên ánh mắt lạnh như hàn băng nói xong câu này, đâm nhát cuối cùng vào tim của Hạ Chấn Đình, kết thúc tính mạng y.

Làm xong mọi chuyện, Bạch Hân Nghiên giật mình trong chốc lát, ý thức được tâm nguyện báo thù nhiều năm qua đã xong, như giấc ảo mộng, lảo đảo suýt chút nữa thì ngã xuống, may mà Lâm Phi một tay ôm lấy cô.

- Hội trưởng chết rồi…hội trưởng đã chết rồi!!!

- Hội trưởng chết rồi! Chạy mau!!!

Trong đại viện Hạ gia, vô số tiếng gào thét vang lên, một đám cười sau khi xác nhận Lão Đại đã chết, không dám ở lâu, ai nấy chạy trối chết.

Hạ Vô Ngưng nghiến răng nghiến lợi, nhưng lúc này cũng không thể ở lại lâu hơn, nói với Hạ Dương ở bên cạnh một tiếng tản ra chạy trốn, tránh bị Lâm Phi đuổi giết, nhưng bà phát hiện, Hạ Dương đã chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

- Nô tài chết tiệt! Không ngờ lại chạy trốn nhanh như vậy!

Vừa rồi mọi người đều chú ý lên người Lâm Phi, không ngờ Hạ quản gia luôn trung thành và tận tâm dã chuồn lúc nào không biết.

Vương Đại Vĩ lúc này thấy nhiều người của Hắc Long hội muốn chạy trốn, không nói lời nào liền xông ra ngoài, giết được bao nhiêu thì giết bấy nhiêu, bắt đầu phát tiết lên những thành viên trong Hắc Long hội không kịp chạy trốn này.

Thật ra gã cũng muốn tận tay làm thịt Hạ Chấn Đình, nhưng đáng tiếc không thể cướp với “sư mẫu”, nên chỉ có thể đi giết các thành viên khác.

Sau khi Lâm Phi phát hiện ra Hạ Vô Ngưng muốn chạy trốn, bà ta vừa vận khinh công bay đi, Lâm Phi đã đuổi theo.

Lúc Hạ Vô Ngưng trên không trung, bỗng nhìn thấy phía trước mặt đã bị Lâm Phi chặn đứng! Bà ta không biết người đàn ông này xuất hiện từ lúc nào!

- Hừ, lần trước để cho bà chạy, lần này thì không bao giờ.

Tố chất cơ thể Lâm Phi nay đã khác trước. Lúc trước hắn dựa vào tốc độ ** đuổi theo Hạ Vô Ngưng còn tốn sức, nhưng hiện tại lại không tốn chút sức nào.

- Huyễn Hoa Vô Ảnh!

Hạ Vô Ngưng lần nữa thi triển tuyệt kỹ chạy trốn, biết mất giữa không trung.

Nhưng thần thức của Lâm Phi đã tập trung trên người bà ta, hắn thò tay ra bắt, kéo lấy tóc của bà ta!

Thân ảnh của Hạ Vô Ngưng dần hiện trong không trung, kêu gào bi thống khi bị Lâm Phi quăng xuống đất.

Lâm Phi một cước giẫm lên bụng Hạ Vô Ngưng, khiến bà ta không có cách nào nhúc nhích, thần thức bắt đầu tìm tòi tình hình cơ thể của bà ta.

Khi hắn dò xét phần đầu của bà ta, ánh mắt bỗng sáng lên, khuôn mặt lộ ra vẻ âm trầm:

- Quả là vậy…

Không đợi Hạ Vô Ngưng hiểu ra là chuyện gì, Lâm Phi đã trực tiếp rút sạch sành sanh công lực trong cơ thể bà ta, rồi nuốt vào cơ thể mình.

Tu vi của Hạ Vô Ngưng cũng xấp xỉ anh trưởng mình, vừa rồi là “Thịt kho tàu”, còn lần này là “rau xanh”, nhưng Lâm Phi cũng coi như đồ ăn vặt mà nuốt vào bụng.

Hạ Vô Ngưng bị phế công lực, bị Lâm Phi quẳng đến trước mặt Vương Đại Vĩ. Vương Đại Vĩ vừa nhìn là người phụ nữ của Hạ gia, trực tiếp đấm bể đầu bà ta!

Gã cũng học theo dáng vẻ của Lâm Phi, sư phụ thích đánh nát đầu người, gã cũng sẽ phát triển theo phương diện này, về phần nguyên nhân, gã cảm thấy hoàn toàn không cần suy nghĩ đến!

- Lâm Phi, anh phát hiện ra điều gì sao?

Đợi giết hết người, trong đại viện Hạ gia trống trải, chỉ còn lại ba người.

Bạch Hân Nghiên thấy ánh mắt Lâm Phi lộ ra vẻ suy tư, không nhịn được hỏi.

Lâm Phi gật đầu:

- Vừa rồi trong đầu của Hạ Vô Ngưng, phát hiện ra một “Hạt giống tinh thần”.

- Hạt giống tinh thần? Đó là cái gì?

Vương Đại Vĩ lau máu trên người mình, sững sờ hỏi.

- Là một loại pháp thuật tinh thần có tính khống chế ở mức độ cao cấp của Thần Ma Pháp, có thể thông qua đại não của con người cắm vào lực tinh thần để khống chế trung khu thần kinh…

Lâm Phi nói tiếp:

- Xem ra, Hạ Vô Ngưng quả thật đã bị người ta lợi dụng, trong tình huống không hề hay biết gì, đã đi đến nhà em, hạ độc mẹ em, để em hại anh.

- Nhưng Hạ Vô Ngưng làm những việc này, bản thân bà ta lại không hề hay biết, cho nên lúc bà ta nói bà ta oan uổng, không phải là nói dối.

Lâm Phi hầu như không cần đoán cũng có thể vững tin, người đứng sau chuyện này là Victor, gã đúng là âm hồn bất tán, nhưng mỗi lần lại dấu đầu lộ đuôi.

Hiện tại điều không thể hiểu được chính là, tại sao gã lại lợi dụng tay của hắn để làm sụp đổ Hạ gia của Hắc Long hội, đây nhất định chỉ là một bước trong âm mưu của gã.

- Vậy còn Hạ Chấn Đình? Ông ta cũng không nói dối? Ông ta cũng bị khống chế sao?

Bạch Hân Nghiên nhíu mày.

Lâm Phi lắc đầu:

- Không, ông ta không bị khống chế, người được bố trí hạt giống tinh thần có thực lực xấp xỉ Hạ Chấn Đình, Hạ Chấn Đình không thể bị gã reo hạt giống tinh thần được.

- Ông ta vốn không biết Hạ Vô Ngưng đi đến nhà em. Ông ta quả thật không luyện qua Cửu tâm đoạn trường đan, chỉ e là cái mẹ em nuốt phải là một loại độc dược khác.

- Sư phụ, sao sư phụ lại biết tên đó không lừa người, có những người nói dối không chớp mắt đấy.

Vương Đại Vĩ vò đầu hỏi.

Lâm Phi thở dài:

- Nói như này đi…khuôn mặt của người bình thường có bốn mươi ba bắp thịt lớn nhỏ, căn cứ theo tổ hợp sắp đặt, có thể tạo thành hơn vạn loại biểu cảm, trong đó có hơn ba ngàn loại có ý nghĩa tình cảm.

- Nếu cậu có thể nhớ rõ hàm ý của tất cả các loại biểu cảm, vậy hơn phân nửa là không ai có thể nói dối trước mặt cậu.

- Trong đại não của tôi, nhớ tất cả biểu cảm của loài người, chỉ cần tôi chuyên tâm quan sát, có thể phán đoán ra thật giả, vừa rồi bọn họ không có bất cứ biểu hiện nói dối nào.

- Đương nhiên, ngoại trừ một số người đã từng nghiêm khắc huấn luyện, lại có thiên phú nói dối, có thể làm ra được biểu cảm không hề sơ hở gì, nhưng loại người này, trên toàn thế giới may ra có không đến năm người.

- Hơn ba ngàn loại biểu cảm và ý nghĩa?

Ánh mắt Vương Đại Vĩ đầy vẻ sùng bái, sư phụ nhà gã cũng thật quá ngầu, đánh nhau lợi hại, đầu óc lại còn chẳng khác gì cái máy vi tính.

- Tôi cũng sẽ có lúc nhìn lầm, đừng nghĩ tôi thần thánh gì, đại não của con người là thứ vô cùng huyền bí, chúng ta chỉ nhìn thấy một góc của băng sơn mà thôi.

Lâm Phi nói xong, nói với Bạch Hân Nghiên:

- Hiện tại có một thông tin không hay chính là, độc của mẹ em nếu không phải là cửu tâm đoạn trường đau, có lẽ không phải là trong ba mươi ngày sẽ phát tác, bắt buộc phải đưa bà ấy đi kiểm tra mới được, nếu y học không có cách nào phát hiện ra độc tố, vậy chỉ có thể dẫn bà ấy đi tìm cao thủ giải độc.

Bạch Hân Nghiên nghe xong, căng thẳng gật đầu, vội vàng trở về đưa mẹ mình đi kiểm tra.

Xe mà Lâm Phi lái đến đã bị hỏng, nhưng Hạ gia lại có rất nhiều xe đẹp, Lâm Phi chọn ra con V8 trong gara xe. Con xe này có sức mạnh hơn của năm trăm mã lực, khiến Lâm Phi có một loại cảm giác như đổi được đại pháo.

Đi được nửa đường, sau khi thả Vương Đại Vĩ xuống, Lâm Phi đưa Bạch Hân Nghiên về nhà. Bạch Hân Nghiên mở cửa vào phòng, gọi hai tiếng nhưng không thấy Hạ Lâm Mỹ trả lời.

Bỗng nhiên, cô nhìn thấy Hạ Lâm Mỹ sắc mặt đen xì ngất xỉu dưới nền nhà trong phòng khách, trên nền nhà còn có một cốc nước bị làm đổ, hiển nhiên là lúc bà đi uống nước, độc đã phát tác.

- Mẹ!

Bạch Hân Nghiên hít một hơi thật sâu, kinh hô một tiếng, rồi lao tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK