Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thừa dịp rất nhiều người đang đòi Tất Vân Dao ký tên, Lâm Phi cùng Bạch Hân Nghiên ra hiệu cho nhau rồi rời đi.

Từ sân bay lái xe quay về sơn trang Thiên Lan.

Trước khi về đến nhà, hắn liền bảo Diệp Tử Huyên liên lạc với mấy bằng hữu cũ đang ở gần Lâm An tụ tập một phen.

Trong phòng khách lớn, Diệp Tử Huyên, Natasha, Quỷ Nhẫn cùng với Enzo, đều đang đợi Lâm Phi.

Có điều, người đang chờ Lâm Phi, còn có Tô Ánh Tuyết, cô gái mặc váy hoa mùa hạ nhẹ nhàng ngồi cùng với Lâm Dao- người đang ở đằng kia chơi đàn dương cầm.

Trong nhà vốn có sẵn đàn dương cầm, Lâm Dao đang luyện tập, nhưng Tô Ánh Tuyết chỉ thuần túy ngồi bên cạnh “quấy rối”, hỏi cái này hỏi cái kia, khiến Lâm Dao không nói nên lời.

-Chị Ánh Tuyết, chị đi xem ti vi được không, em đang khổ luyện cho buổi biểu diễn ra mắt, sau này em sẽ dạy chị cách chơi dương cầm.

Nhiều lần rồi, Lâm Dao đã bắt đầu cầu xin Tô Ánh Tuyết “tha mạng”.

Tô Ánh Tuyết làm vẻ mặt đáng thương, vô tội nhìn Lâm Dao, làm Lâm Dao không có cách nào khác, đành phải tiếp tục chú tâm nói chuyện tiếp với cô.

Cho đến khi Lâm Phi đi vào cửa, Tô Ánh Tuyết mới cười hì hì, đứng dậy đi ra đón.

Lâm Phi cũng chẳng lấy làm lạ sao Tô Ánh Tuyết lại ở đây, bởi vì Natasha có trách nhiệm phải bảo vệ tiểu thư, nếu như Natasha ở đây, Tô Ánh Tuyết lại vắng mặt, đó mới là điều làm Lâm Phi lo lắng.

-Thế nào, Mục phu nhân đi rồi sao?

Lâm Phi cười kéo cô ngồi xuống.

Tô Ánh Tuyết gật gật đầu

-Nói chuyện cũng hòm hòm rồi, Mục phu nhân cũng mệt, nói là chờ lần sau có thời gian, sẽ đi xem bí mật mà tham nghị Đại Sảnh bảo mật, còn nói răng với tư cách Cục trưởng vinh dự của đại sảnh, nếu anh muốn đi cũng có thể đi cùng.

-Đây không phải là được thơm lây từ em hay sao? Thưa tham nghị viên đại nhân.

-Chính là vậy.

Tô Ánh Tuyết vài phần đắc ý.

Lâm Phi thực sự có hứng thú đi xem những bí mật mà tham nghị Đại Sảnh bảo vệ kia. Với tư cách là Cục trưởng, hắn cứ mặt dày cũng được, nhưng hắn vẫn hi vọng nhận lời mời của người khác.

Sau khi nói đùa vài câu với Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi dẫn mấy người bằng hữu lên phòng thí nghiệm trên lầu, nói tới chuyện chính sự lần này.

Tô Ánh Tuyết biết rõ lần này không phải là việc cô nên tham gia, vì thế tiếp tục đi quấy rối Lâm Dao.

-Bạch Cốt không ở đây à?

Đi vào trong phòng thí nghiệm, sau khi Lâm Phi ngồi lên ghế, phát hiện không thấy Khương Tiểu Bạch, liền hỏi một câu.

Bọn người Diệp Tử Huyên trong mắt lộ ra vài phần ưu sầu.

-Bạch Cốt quay lại Thiếu Lâm rồi, chúng tôi biết, ngũ đại môn phái ỷ lại có Linh Tố thiền sư làm chỗ dựa, ý định muốn giam lỏng cậu tại cấm địa Thiếu Lâm. Bạch Cốt trở về là muốn tìm sư phụ gã lý luận, như thế cũng quá manh động rồi, nói cậu gây họa giới cổ võ, chẳng phải là bọn họ khua chiêng gióng trống bừa bãi hay sao ?

Diệp Tử Huyên nói.

-Hóa ra mọi người đều biết rồi?

Lâm Phi giật mình lắc đầu.

-Đi lý luận làm gì chứ, nếu Linh Tố thiền sư thực sự muốn quản tôi, lời khuyên của một đồ đệ cũng chẳng có một chút ý nghĩa gì hết.

-Đao Đao, cậu sẽ không thực sự nghe theo bọn họ đi Thiếu Lâm chứ, bọn họ muốn hại chết cậu đó, đi vào trong đó là đi vào Long Đàm Hổ Huyệt.

Diệp Tử Huyên lo lắng nói.

- Scarpe, nếu như ba tháng sau Linh Tố thiền sư thực sự đến đây, cùng lắm chúng ta tập kết tất cả mọi người, cho dù lão là Đấu Phật thần tướng, cũng chưa chắc thắng nổi chúng ta.

Natasha đầy sát khí thản nhiên nói.

Lâm Phi trong lòng vừa thấy uất ức, lại vừa thấy buồn cười:

-Mọi người xem thường tôi như vậy ư? Tôi dù gì cũng đang trong giai đoạn tiến bộ, lại nói tính cách của tôi là kiểu dễ nhận thua sao? Không biết chừng Linh Tố thiền sư còn không phải là đối thủ của tôi, dù sao chúng tôi cũng chưa trực tiếp đấu với nhau bao giờ.

-Tốt rồi, hôm nay tìm mọi người đến, là muốn bàn nhiều về chuyện Victor và Ngân Nguyệt kỵ sĩ, tuy tôi dùng LOOK trên căn bản là thăm dò kế hoạch của bọn họ, nhưng vì phòng ngừa nếu như có chuyện gì, tôi muốn các người thay tôi đi phòng bị.

-Cho dù chỉ huy, cái tên hỗn tướng đã hại chết bao nhiêu anh em của chúng ta, hiện giờ tôi chỉ muốn móc tim nó ra mà ăn sống thôi!

Enzo khuôn mặt dữ tợn nói.

Nói đến Victor, sắc mặt mọi người tự nhiên không có gì gọi là tốt cả.

-Hiện giờ gã cho rằng, chúng ta tưởng gã chết rồi, cho nên sẽ buông lỏng cảnh giác,. Lần này tuyệt đối không thể để gã có cơ hội chạy trốn, cho nên tôi muốn mọi người hãy phong tỏa đường biển. Chỉ dựa vào quân đội Hạ Quốc, có lẽ sẽ bị bọn chúng phá vòng vây.

Lâm Phi nói.

Quỷ Nhẫn giọng ngờ vực:

-Vậy còn anh? Anh muốn một mình đi đối phó với Lancelot và Victor sao?

-Tôi đi một mình là đủ rồi, điều duy nhất uy hiếp đối với tôi, đó là gien virus. Nó không phải độc tố thực sự, là từ hành trình phá vỡ chuỗi gien, tôi cần đề phòng, những việc khác, cho dù có đến hai tên, ba tên Lancelot, tôi cũng chẳng coi ra gì.

- Dù có là cái tên Hoa Vô Lệ của Hoa gia, không biết có thực lực đến đâu, nhưng dù có mạnh hơn nhưng chưa chắc nằm trong ba người mạnh nhất, không đủ uy hiếp.

Kỳ thực trong lòng Lâm Phi cũng lo lắng, người đông sẽ đánh rắn động cỏ, một mình đi, làm cho bọn chúng cảm thấy tất cả kế hoạch đều diễn ra như thường, ngược lại dễ dàng đến thời cơ phản kích.

Sau khi bàn bạc xong, nhóm người Natasha dựa theo lời Lâm Phi nói, cả đêm tiến về phía phòng tiến tọa độ cần lẻn vào.

Mà buổi sáng hôm sau, Vương Thiệu Hoa cũng đúng hẹn phái tới vài tên quan viên, mời Lâm Phi cùng tiến về làng chài ven biển nơi Ngân Nguyệt kỵ sĩ bị nhốt.

Đây là một vịnh sóng yên biển lặng, từ cao điểm nhìn xuống, có thể nhìn thấy mấy trăm căn nhà của hộ ngư dân, còn có một chuỗi dài thuyền đánh cá duyên hải.

Có điều hiện nay bị Ngân Nguyệt kỵ sĩ khống chế, căn bản không thể thấy bất cứ con thuyền nào chỉ rời khỏi bến cảng, hơn nữa ở mặt biển phía xa, quân hạm của Hạ quốc cũng dàn ra hàng đội phòng tuyến.

Vương Thiệu Hoa với tư cách nhân vật số một Giang tỉnh, tự mình đến đôn đốc, mang theo một đám quân trợ thủ cùng với quan viên địa phương, đợi ở Cao Bá từ sớm. Ở sau lưng bọn họ, phạm vi gần một dặm, đều là tuyến cảnh giới, không cho phép dân chúng bình thường tiến vào.

Thấy Lâm Phi đến, Vương Thiệu Hoa tiến lên ý định bắt tay nhiệt liệt.

Nhưng ta của gã giơ ra trước mặt Lâm Phi, Lâm Phi căn bản không có phản ứng, Vương Thiệu Hoa cũng chỉ đành giả bộ như không có chuyện gì mà bỏ tay xuống, cười nói:

-Tôi vẫn lo lắng rằng tạm thời cậu không có ý định giúp đỡ, thật sự phải cảm ơn cậu rồi, đã bỏ qua thành kiến, tới giúp chúng tôi việc lớn này.

-Ông đừng hiểu sai, tôi không có vứt bỏ thành kiến. Hắc Long hội là tôi phá hủy, tôi chỉ là đến thu dọn tàn dư thôi.

Lâm Phi mặt không biểu cảm.

Vương Thiệu Hoa gật đầu, nói:

-Theo tin tức đáng tin cậy thì Lancelot, thần tướng Ngân Nguyệt, hình như không có dấu hiệu tiến vào làng chài. Nhân lúc này, cậu có thể đưa vợ chồng giáo sư Tào Thần ra ngoài không, nếu quả thực không được, vậy cũng chỉ đành giết họ tại chỗ.

-Nhưng, cần phải tận lực bảm đảm thôn dân ở đây được an toàn. Mặc dù muốn tất cả mọi người đều sống là chuyện rất khó, nhưng nếu mấy trăm người trong làng chài này xảy ra chuyện, thì tổn thất quá nghiêm trọng, hơn nữa sẽ khiến dâm chúng bất mãn, khủng hoảng mãnh liệt.

Nhìn vẻ mặt yêu nước yêu dân của Vương Thiệu Hoa, Lâm Phi trong lòng liên tục cười lạnh, tên này diễn xuất thật cao chiêu, chỉ sợ người phụ nữ Cố Thải Anh cũng bị ông ta lừa thảm hại.

Nhưng bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cá mè một lứa, nếu không không thể ở cạnh nhau được.

-Hiểu rồi.

Lâm Phi nói một câu, chợt lách người, bóng người đã nhảy xuống dưới.

Cách làng chài chỉ có vài trăm thước, tốc độ Lâm Phi rất nhanh, căn bản nhìn không rõ, vài giây công phu đã tiến vào trung tâm làng chài.

Lâm Phi vừa rời đi, sắc mặt Vương Thiệu Hoa lập tức trầm xuống, trong mắt lộ ra vài phần độc ác.

Đi vào phía trong làng chài, Lâm Phi lúc đầu còn dựa theo thông tin của Vương Thiệu Hoa đưa cho, tiến về phía một căn phòng chóp đỏ ở ven biển, ở bên trong giam giữ vợ chồng Tào Thần, Cố Thanh, cũng không phải Lâm Phi thực lòng cam tâm tình nguyện đi cứu cặp vợ chồng này, mà là nếu không đi giả bộ tiếp xúc với Tào Thần, chỉ sợ đám người Victor sẽ không hiện thân.

Tất cả thôn dân lúc này đều bị chia làm ba phân giam giữ ở ba địa điểm khác nhau, Lâm Phi thông qua thần thức của mình phân biệt những kẻ tuần tra đang đứng ở đâu, sau đó di chuyển nhanh lẹ, căn bản không bị ai phát hiện.

Không bao lâu, Lâm Phi đã tìm được căn nhà mục tiêu có chóp màu đỏ. Thấy ở cửa vào có bốn gã đàn ông da trắng hùng tráng, trên ống tay áo mỗi tên, đều có huy chương dấu hiệu của Ngân Nguyệt, đúng là lính đánh thuê của đoàn Ngân Nguyệt kỵ sĩ.

Lúc này không có cách nào né tránh, Lâm Phi cũng không muốn tiếp tục ẩn nấu nữa, sải bước đi tới.

-Ai đó?

Bốn gã thủ vệ lập tức phát hiện Lâm Phi, Lâm Phi xông đến, không nói hai lời liền động thủ bóp cò súng trong tay.

Viên đạn xuyên qua bốn phía Lâm Phi, bóng của Lâm Phi lấp ló trái phải, giống như phân thân thành mấy người, xông đến trước sau bốn tên đó, túm lấy đầu một tên thủ vệ cầm súng, lấy súng coi như côn bổng, liền hướng đầu của bốn tên đập mạnh một cái.

Bốn tên đầu bị thương, máu chảy, đầu nở hoa, đều không kịp đánh với Lâm Phi, đã bị đè ngã xuống đất.

Loại thực lực chiến đấu miễn cưỡng coi là cấp Bạch Ngân này, đối với Lâm Phi của ngày hôm nay mà nói, chẳng khác biệt gì với người bình thường.

Lâm Phi cũng không để tâm đã kinh động đến những người khác trong làng chài, một chân đạp tung cửa lớn của căn nhà, bước vào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK