Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Không biết điều tra vật chất S đến đâu rồi, ban ngành quốc gia cũng không công bố tin tức gì. Nếu đã để Lâm Phi về, hẳn là không có nhiễu loạn gì lớn.

Diệp Tử Huyên đứng dậy, hỏi Tô Ánh Tuyết:

- Tô tiểu thư, thế nào, muốn đi cùng chúng tôi không?

Tô Ánh Tuyết nghe xong, khuôn mặt bỗng ửng đỏ, trong lòng cô ước gì có thể nhìn thấy Lâm Phi ngay lúc này, rồi hung hăng đánh hắn vài cái, sau đó ôm hắn khóc một trận.

Nhưng lau nước mắt, cô lại nghĩ ra điều gì đó, vội vàng nói:

- Tôi…tôi đi trang điểm lại đã, thay bộ quần áo…các người…các người nhất định phải đợi tôi đấy!

Nói xong, cô như gió chạy vào trong nhà, để lại ba người nhìn nhau cười cười trên ban công.

Sau một tiếng đồng hồ, đoàn người đã chạy tới sơn trang Thiên Lan.

Sau khi biết bối cảnh của Lâm Phi, Tô Ánh Tuyết cũng không còn tò mò vì sao hắn lại có nhiều tiền để sống trong khu biệt thư cao cấp này nữa.

Tiền đối với Lâm Phi mà nói, đã không có ý nghĩa thực tế gì nhiều cho lắm. Hắn đã sớm qua giai đoạn dựa vào việc giết người để kiếm tiền.

Vừa đến bên ngoài cửa biệt thự, họ đã nhìn thấy Quỷ Nhẫn mặc chiếc áo choàng đen, đang đứng im lặng ở đó, không nhúc nhích như một pho tượng màu đen.

- Này, lão Quỷ, lâu rồi không gặp, nhìn mấy người chúng tôi cũng không nói một tiếng, thật không thích hợp đâu đấy nhé.

Khương Tiểu Bạch xuống xe, hì hì hà hà chạy đến vỗ vai Quỷ Nhẫn.

Natasha cùng Diệp Tử Huyên phía sau cũng mỉm cười.

Tô Ánh Tuyết xuống xe cuối cùng, nhìn Quỷ Nhẫn bằng ánh mắt tò mò, người buồn rười rượi dùng băng gạc che mặt này thật đúng như danh hiệu của gã, như quỷ hồn ban ngày.

Sau khi cô trang điểm nhẹ, khuôn mặt vốn thanh lệ thoát tục lại thêm phần xinh đẹp, dịu dàng, kết hợp với chiếc váy ngắn liền thân màu xanh da trời cùng chiếc vòng cổ san hô mà đỏ và vòng tay ngọc trai, trông càng động lòng người, tươi mát tự nhiên, khiến người ta vừa nhìn là hai mắt tỏa sáng.

Mọi người nói chuyện với Quỷ Nhẫn, nhưng Quỷ Nhẫn lại không nói gì, chỉ đứng đó bất động, giống như một cái cây khô héo.

- Lão quỷ, cậu…cậu làm sao vậy?

Khương Tiểu Bạch chợt phát hiện hai hốc mắt Quỷ Nhẫn đã phiếm đỏ, giống như vừa rơi nước mắt?

Quỷ Nhẫn khóc! Đây quả thực là “thần tích”!

Natasha cùng Diệp Tử Huyên lòng cũng trầm xuống, nụ cười cứng đờ trên mặt.

- Khuyển Nha…rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Đao Đao trở về chưa?

Diệp Tử Huyên lòng lo lắng không yên hỏi.

Không đợi Quỷ Nhẫn trả lời, Khương Tiểu Bạch đã không nhịn được, sốt ruột chạy thẳng vào phòng.

- Đi xem lão Đại thế nào chẳng phải là biết ngay sao.

Nghe vậy, Natasha cùng Diệp Tử Huyên cũng chạy vào. Tô Ánh Tuyết cũng nóng ruột, sau khi gật đầu với Quỷ Nhẫn, liền hít một hơi thật sâu rồi đi về hướng nhà.

Trước lúc đến cô đã biết, trong nhà còn có Lâm Đại Nguyên và Lâm Dao, Lâm Đại Nguyên không ưa cô, nhưng cô cũng chỉ đành mặt dày đối mặt.

Điều khiến cô có chút lúng túng là Hứa Vân, Hứa Vi cũng ở đó, biết hai mẹ con họ là người hầu cho Lâm gia, lòng Tô Ánh Tuyết cũng trở nên phức tạp.

Mọi người vừa chạy vào đại sảnh, đã cảm thấy một cỗ âm trầm kỳ quái, rõ ràng bên ngoài mặt trời sáng lạn, sao bên trong lại khiến người ta phát run.

Lúc này, họ bỗng nghe thấy Hứa Vân và Hứa Vi đang đứng đó không ngừng hét lớn.

- Anh Đại Nguyên! Anh Đại Nguyên! Anh tỉnh lại đi! Anh đừng như vậy! Hu uuu!

- Bác cả! Bác cả…!

Chỉ thấy Lâm Đại Nguyên nằm trên ghế sô pha, môi trắng bệch, hốc mắt rưng rưng như ngất đi, Hứa Vân và Hứa Vi ở bên cạnh cũng bật khóc.

Điều khiến bọn họ cảm thấy không ổn là, trong phòng khách có đặt một chiếc giường đơn, trên giường là một cơ thể người được bọc vải trắng…

Lâm Dao run bần bật ngồi xuống đất bên cạnh gường, cơ bản không cảm thấy cái lạnh toát ra từ nền gạch. Khuôn mặt của cô không ngừng trào ra nước mắt, ánh mắt chất chứa nỗi tuyệt vọng, khóc đến yếu hầu đã khàn khàn.

Duy chỉ có một bóng người gầy đang đứng bên cạnh giường, dùng giọng trầm thấp, yên lặng niệm tụng kinh văn.

- Khô Lâu!!!

Khương Tiểu Bạch cảm thấy tim mình sắp bay ra ngoài, không nhịn được rống lớn:

- Đừng niệm nữa!

Gã xuất thân trong Thiếu Lâm tự, mặc dù không tu phật hiệu, nhưng cũng biết cái Khô Lâu Vương đang đọc là kinh địa tàng bồ tát dùng để siêu độ,

- Cậu…mẹ nó cậu niệm kinh phật chó má gì vậy? Đang yên lành niệm tâm kinh không được sao…siêu độ cái đầu cậu à!!!

Khương Tiểu Bạch không dám tin vào mắt mình, người trên giường bệnh, gã không dám bước đến nửa bước.

Natasha và Dtb theo vào sau, đứng sau Khương Tiểu Bạch, cũng đã rơi nước mắt.

Bọn họ không phải kẻ ngốc, tình hình trước mắt không cần bỏ vải quấn ra cũng biết người nằm trên giường là ai…

- Không…không…không thể nào..không…thể nào…

Tô Ánh Tuyết đứng sau mấy người, đôi mắt ngấn lệ, tự lẩm bẩm, không ngừng thôi miên chính mình.

- Các người….tại sao các người lại không bỏ vải quấn ra…anh ấy…anh ấy đang trêu đùa các người đấy…

Tô Ánh Tuyết cố gắng nở nụ cười, vừa cười vừa lau đi nước mắt đang không ngừng chảy xuống, từng bước, từng bước khó khăn tới gần giường.

Khi đến bên giường, cô ngửi thấy một mùi cháy khét xộc lên mũi, theo bản năng lấy tay che mũi.

Cô nghẹn ngào, cố gắng phát ra mấy tiếng trong cổ họng, nín, cô cố gắng để mình không phát ra tiếng khóc.

Một bàn tay trắng nõn từ từ vươn đến tấm vải trắng, một mảnh, hai mảnh, vén lên…

Khi một cỗ thi thể cháy đen thành than xuất hiện trước mặt mọi người, cả đại sảnh như rơi xuống tử vực.

Nước mắt của Tô Ánh Tuyết đã ngừng rơi, dường như cô không thể khóc được nữa, chỉ ngẩn người nhìn thi thể đã hoàn toàn thay đổi, giống như hòn vọng phu trên bờ biển, không nhúc nhích…

- Khô Lâu…cậu con mẹ nó nói cho tôi biết! Lão Đại bảo cậu đi giúp đỡ…cậu đã làm những gì vậy!! Cậu còn mặt mũi xuất hiện trước mặt chúng tôi sao? Có tin tôi đánh nát khô lâu của cậu ra không!!?

Khương Tiểu Bạch nổi điên xông đến, túm lấy cổ áo của Kaysone, rít gào nói.

Natasha lắc mình tiến lên, kéo hai người ra:

- Đủ rồi! Bạch Cốt! Anh muốn Scarpe đi không an lòng ư? Cậu nghe Kaysone nói mọi việc cho rõ ràng! Chúng tôi cần biết chân tướng! Là ai gây ra chuyện này!!

Thân thể Black Widow đã không còn cách nào khống chế mà phóng ra sát khí, sát ý trong nội tâm của cô bỗng tăng vọt chưa từng có.

Sát khí tràn ngập khiến cho nhiệt độ trong phòng lập tức giảm xuống năm sáu độ, như tăng lên ngàn met so với đột cao mặt nước biển!

Bọn họ không phải tân binh non nớt, sự bi ai của bọn họ sẽ hóa thành ngọn lửa báo thù, làm chết cháy lũ kẻ địch làm hại người thân của bọn họ.

- Victor…

Kaysone vẻ mệt mỏi:

- Không biết gã tìm đâu ra một đám người thép dùng chiến giáp sắt thép, có lực phá hoại kinh người, lợi dụng lực lượng trong căn cứ của Hạ Quốc, sau khi bắt được Scarpe, muốn giết chết Scarpe.

- Nhưng lúc đó, Scarpe đã thành công thăng tiến lên một cảnh giới khác, thực lực của hắn bạo tăng, nên đã giết chết bọn chúng.

- Thế nhưng…vào lúc điều khiển máy bay đuổi giết tên người thép cuối cùng….

Kaysone kể lại chuyện đã qua một cách cặn kẽ, tất cả mọi người đều không dám tin là một tia sét mang Lâm Phi đi.

Đây giống như một trận tai bay vạ gió, vốn đã tìm được thực lực, là chuyện đáng mừng, nhưng trời lại muốn diệt hắn.

- Chẳng lẽ… là sức mạnh của lão Đại đã đạt đến cảnh giới nghịch thiên, bị thiên lôi đánh trong truyền thuyết?

Khương Tiểu Bạch nhớ đến sư phụ của mình từng đề cập đến tin đồn liên quan đến Thiên Lôi, không khỏi mờ mịt lắc đầu.

- Bất kể thế nào….Victor…nó bắt buộc phải chết…

Diệp Tử Huyên đi lên phía trước, hai mắt đỏ hoa, lãnh khốc nói.

Nhất thời, mấy người trong phòng, bao gồm cả Quỷ Nhẫn bên ngoài, đều đằng đằng sát khí, cả khu biệt thự cao cấp bỗng trở nên âm trầm quỷ khí, tựa như hầm băng.

Cứu, khu Đông Thành, trong một biệt thự lớn ở trung tâm.

Nơi này chính là một trong tứ đại gia tộc, lấy chính trị làm phương hướng phát triển chủ yếu, là nơi Vương gia, dòng chính quan viên khắp thiên hạ ở.

Trong thư phòng sau đại viện Vương gia, gia chủ Vương đang ngồi trên ghế thái sư, xem máy tính, một phần báo cáo được gửi tới, bao gồm cả video cùng tệp tài liệu bằng chữ,…đầy đủ mọi thứ.

Trong thư phòng còn có trưởng tử của Vương gia, phó tổng lý, thường vụ Hạ Quốc, Vương Định Khôn; Vương Ngọc Quang, bộ trưởng bộ nhân sự, con trai thứ ba của Vương gia, cùng với con dâu của Vương gia, Triệu Duyệt đến từ gia tộc Địa Tự Hào của Triệu gia.

Tất cả mọi người ngồi đây, cấp thấp nhất cũng là cán bộ cấp phó bộ, hơn nữa đều nắm giữ thực quyền. Đâ chính là quan hệ mạng lưới trong chốn quan trường của Vương gia.

Sau khi xem hết tất cả tài liệu, Vương Chính lão gia sắc mặt biến đổi, bùi ngùi thở dài:

- Không ngờ, tạp chủng của Cố Thải Anh và thằng đàn ông kia lại có thể trưởng thành đến bước này. Vô Miện Chi Vương của thế giới ngầm, Scarpe, đứng đầu Truyền Kỳ Thời Đại…ha ha, nhưng đáng tiếc, dù có là Đệ ngũ Vương giả, truyền kỳ một thời thì cuối cùng vẫn mất mạng, đến ông trời cũng muốn hắn chết…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK