Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phi nhìn cô gái với vẻ mặt quật cường, hắn chỉ cười dịu dàng mà không lên tiếng, tựa như đang thưởng thức biểu lộ nén giận của cô gái này.

Hai người tiếp tục chăm chú nhìn nhau ba phút, Tô Ánh Tuyết hít thở ngày càng gấp, cô đang mong đợi người đàn ông kia nói xin lỗi, biết nhận sai, ít ra cũng phải biểu đạt ý xin tha thứ, nhưng tên đàn ông thối này như cứ ngẩn ra, nhìn cô chằm chằm.

- Ầm!

Tô Ánh Tuyết vỗ mạnh bàn, đột ngột đứng dậy, hai mắt phiếm hồng nói:

- Lâm Phi, rốt cuộc thì anh có ý gì. Tôi không thừa thời gian, có chuyện gì anh cứ nói thằng, không cần giả vờ giả tảng như vậy. Chẳng phải là anh hận Hội trưởng Cố, hận tôi hợp tác với Cố hội trường, hận tôi lừa gạt anh sao?

- Tôi muốn hợp tác với Hội trưởng Cố, hơn nữa không chỉ bây giờ, tương lai tôi cũng vẫn sẽ hợp tác. Nếu anh không chịu được thì cút khỏi phòng làm việc của tôi, tôi chính là một kẻ tư lợi, một người vì đạt được mục đích mà không từ mọi thủ đoạn.

- Anh mắng tôi cũng được, hận tôi cũng xong, đừng tưởng rằng tôi bị coi thường sẽ vì anh mà thay đổi bất cứ điều gì. Tôi…

Tô Ánh Tuyết chưa nói hết thì Lâm Phi đã mở miệng cắt lời.

- Tối qua ngủ không ngon sao? Mắt có không ít tơ máu.

Lâm Phi cười khổ hỏi.

Tô Ánh Tuyết khẽ giật mình, chuẩn bị xả giận nhưng chỉ vì một câu nói của Lâm Phi lại không thể nào xả ra.

Đó giống như một ngọn lửa bị một tàu lá chuối mềm nhũn chứa theo nước mưa đổ ụp xuống, lửa đột ngột bị dập tắt

Hốc mắt Tô Ánh Tuyết óng ánh, hừ lạnh nói:

- Không cần anh giả vờ thương xót, tôi vừa mới bắt được quan hệ với gia tộc Thiên Tự Hào, giờ tôi rất tốt.

Lâm Phi thở dài, vẻ mặt thành khẩn nói:

- Vừa rồi anh luôn nghĩ không biết nói thế nào với em, nhưng dù nghĩ thế nào cũng không tìm ra cách để đền bù tổn thương của em ngày hôm qua. Anh suy nghĩ kỹ thì thấy do anh không cân nhắc chu đáo. Nhưng bất luận là lý do hay nguyên nhân gì thì sai vẫn là sai. Tiểu Tuyết… anh hi vọng em có thể tha thứ cho anh, được không?

- Tha thứ? Vì sao anh cần được tha thứ?

Lòng Tô Ánh Tuyết bắt đầu mềm đi, cuối cùng người đàn ông này cũng chịu thua. Nhưng cô cũng không tính dễ dàng bỏ qua cho hắn, cao ngạo quay đầu:

- Anh là nhân vật lớn, tới như gió, nói đi là liền đi. Tôi chỉ là một nữ thương nhân dựa vào người khác mới có thể sinh tồn sao có tư cách để tha thứ cho anh.

Lâm Phi phiền muộn không thôi, sớm biết là mọi chuyện không dễ dàng như vậy. Trong lòng nghĩ nghĩ, xác thực mình xin tha thứ có vài phần gấp gáp, đáng ra mình nên chuẩn bị một vài món quà lãng mạn, như vậy mới là có thành ý!

Vì vậy, Lâm Phi cắn răng nói:

- Tiểu Tuyết, thực xin lỗi, nếu giờ em không có cách nào tha thứ cho anh, vậy anh xin đi trước.

Lâm Phi quay người, đi ra cửa, trong đầu tự hỏi nên dùng biện pháp lãng mạn nào giải quyết người phụ nữ này, một xe kẹo dẻo? Hay là phải lôi một con sư tử trong vườn bách thú ra?

Nhưng Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi thất vọng định bỏ đi, tưởng rằng Lâm Phi cho là cô không muốn nhận lời xin lỗi của hắn, định buông tay.

Điều này khiến cô vô cùng sốt ruột. Tuy rằng tức giận nhưng Lâm Phi đã chủ động xuống nước xin lỗi, cô cũng đã không còn giận gì hắn nữa.

Nếu chỉ là vì hiểu lầm mà hắn không bao giờ xuất hiện vậy thì nghịch ngu rồi.

Trong lòng vội vàng, Tô Ánh Tuyết bất chấp rụt rè, hô lớn:

- Lâm Phi thối tha, anh cứ như vậy mà đi sao?

Lâm Phi sững sờ, buồn bực quay đầu:

- Sao vậy? Tiểu Tuyết, em có việc gì sao?

Tô Ánh Tuyết tức giận muốn chết, giậm chân, khuôn mặt đỏ bừng, gắt:

- Rốt cuộc anh có chỉ số EQ không vậy? Thái độ vừa rồi của anh là xin lỗi sao? Nói đi liền đi, không có chút nghị lực, bị chút đả kích liền buông tay sao?

- Anh không xem trong phim thần tượng, nam chính chạy đuổi theo nữ chính mấy con phố dưới cơn mưa, quỳ xuống, van xin, khóc lóc mới có thể khiến nữ chính tha thứ sao? Dù nữ chính không đồng ý vẫn mặt dày ôm chặt lấy, tuyệt đối không buông tay mới làm lên chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm sao? Nào có ai như anh mới nói vài câu đã muốn bỏ đi?

Vừa dứt lời, Tô Ánh Tuyết liền phát hiện hình như mình đã nói quá nhiều.

Bởi vì Lâm Phi nghe thấy đã há hốc mồm, nhìn cô bằng vẻ mặt khó tin.

- A… Ưm…

Tô ÁNh Tuyết bộ dạng đáng yêu che lấy miệng xinh, ngượng ngùng đến tai đỏ bừng, trong lúc mình nói linh tinh đó liệu có lỡ lời nói tha thứ cho hắn rồi chứ.?

Cô như muốn phát điên, hận không thể chui xuống bàn làm việc, vội vã quay người, hai tay ôm ngực, tinh thần bất an nhăn nhó.

Cô khóc trong lòng. Xong rồi xong rồi, vừa rồi còn ra vẻ nữ thần băng giá, giờ hóa ra lại làm trò cười. Tô Ánh Tuyết ơi Tô Ánh Tuyết, trong đầu mày quả nhiên chứa toàn kẹo dẻo mà. Vào thời khắc mấu chốt sao lại như xe tăng tuột xích thế này?

Đúng lúc này, một vòng tay ấm áp từ phía sau ôm chặt lấy eo cô. Hơi thở đàn ông phả vào bên phải mặt.

Lâm Phi từ sau ôm lấy cô, thấp giọng nói:

- Em yêu, trong phòng không có mưa, nơi này cũng không dài bằng mấy con phố, quỳ xuống sẽ tổn hại tới tự tôn đàn ông, nhưng anh có thể đáp ứng em, sẽ ôm em thật chặt, ôm tới khi nào em vừa ý mới thôi.

Nói xong, Lâm Phi khẽ hít hít những cọng tóc đang bay, lại hôn khẽ lên vành tai nhỏ trắng nõn hoàn mỹ kia.

Toàn thân Tô Ánh Tuyết không chút sức lực nằm trong lòng đối phương, dịu dàng nói:

- Anh là đồ xấu xa… Anh chỉ biết bắt nạt em thôi… Anh có biết hôm qua em đau lòng đến mức nào không…

- Thực xin lỗi… Hôm qua anh có phần không kiểm soát được bản thân. Hơn nữa quá nhiều vấn đề, anh vẫn không có thời gian để suy nghĩ kỹ nguyên do hậu quả…

Tô Ánh Tuyết mấp máy bờ môi, hốc mắt đã ngấn lệ, nước mắt như ngọc như hoa rơi, nhỏ vào cánh tay Lâm Phi.

Lâm Phi để đối phương xoay người lại, ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô, thương tiếc hôn lên vệt nước mắt.

Sau đó hắn ngồi lên ghế làm việc, ôm lấy thân thể mềm mại thơm tho, để cặp mông đầy đặn ngạo nghễ kia ngồi lên đùi mình.

Thời gian là liều thuốc chữa thương tốt nhất, hôm qua giận, hận, sau một đêm hai người đã làm hòa.

Sau một hồi tiếp xúc thân mật, Tô Ánh Tuyết đã dựa vào lồng ngực ấm áp kia, khóe miệng còn hiện lên một nụ cười mỉm ngọt ngào.

- Mẹ em dẫn theo Tô Tuấn Hào biến mất, em nghi bà ta liên hợp với ai đó để đối phó chúng ta.

- Ừm, anh biết, chị Hứa Vi đã nói cho anh.

Tô Ánh Tuyết nháy mắt mấy cái:

- Vi Vi nói cho anh biết sao?

- Đúng vậy… Cô ấy gọi điện hỏi thím Giang anh đã về nhà chưa, biết anh chưa về nhà liền gọi điện mắng anh một trận.

- Cũng chính chị ấy đã nói cho anh biết em đã ném toàn bộ tài sản cho người đàn bà đê tiện kia. Vốn anh cho rằng mình cưới được phú bà, ai ngờ chớp mắt cái đã hóa thành người nghèo, thiếu chút nữa anh không thèm em nữa.

Lâm Phi giả bộ ghét bỏ.

Tô Ánh Tuyết ngồi thẳng người, chu mỏ:

- Ai nói em thành người nghèo rồi. “Xào xạc” vẫn luôn kiếm tiền cho em trong năm năm nữa. “Xào xạc” là một nhãn hiệu rất lớn nha. Lại nói anh là đàn ông chẳng lẽ lại muốn bao nuôi sao? Chẳng phải bình thường đều là nam nuôi nữ sao hả?

Lâm Phi cười nói:

- Anh chỉ nói đùa với em thôi, đừng coi đó là thật. Kiếm tiền chỉ là thứ yếu, nếu ngày nào đó em phá sản, anh sẽ nuôi em!

- Hừ, một tháng tiền mua quần áo của em cũng đã hơn triệu, anh nuôi nổi không?

Cô kiêu ngạo ngẩng đầu.

Cơ mặt Lâm Phi giật giật, quả nhiên là đã cưới một người phụ nữ phá của!

Cũng may quả thực là hắn không coi tiền vào đâu, trước kia là vì không muốn bị người ngoài phát hiện hắn thoái ẩn tại Lâm An cho nên không tiện kiếm tiền, chỉ có thể kiếm từ từ.

Nhưng giờ đã lộ rồi, với mạng lưới quan hệ còn liên lạc lúc trước, muốn tiền cũng chỉ cần vài phút.

- Có nuôi được hay không thì chờ khi em không còn tiền sẽ rõ.

Lâm Phi đưa tay sờ sờ mặt cô, hưởng thụ cảm giác da thịt mềm mại trơn tru này.

Tô Ánh Tuyết cầm lấy tay đối phương, cảm thấy mình bị sờ giống thú cưng vậy, nói:

- Có phải nếu hôm nay Vi Vi không gọi điện cho anh thì anh sẽ không nhận sai đúng không?

Lâm Phi nghĩ nghĩ:

- Cũng không thể nói vậy, chỉ có điều quả thực chị Hứa Vi đã khiến anh hiểu ra không ít.

- Nói như vậy thì còn cần cảm ơn Vi Vi đã khai sáng cho đồ não trâu như anh!

Tô Ánh Tuyết cười.

- Đợi hôm nào tới văn phòng tìm chị ấy nói cảm ơn, mới chị ấy ra ngoài ăn cơm. Chị đã quan tâm chúng ta như vậy, nên để chị an tâm.

Lâm Phi nói.

Tâm tình Tô Ánh Tuyết không tồi, trực tiếp gật đầu đáp ứng, lại hỏi tình trạng thân thể Lâm Phi. Đương nhiên Lâm Phi không muốn cô lo lắng, chỉ nói bệnh cũ tái phát, hiện giờ đã tốt rồi.

Tô Ánh Tuyết cũng không hỏi hôm qua đối phương đã làm gì, kỳ thực trong lòng cô rất kinh ngạc, bối cảnh Lâm Phi là thế nào. Dù sao hòa thượng Khương Tiểu Bạch hôm qua đã thể hiện bản lĩnh không bình thường.

Nhưng cô cũng có phần lo lắng, dù hỏi Lâm Phi cũng lừa cô, vậy cũng không có ý nghĩa, chỉ là làm loạn cũng sẽ khiến cả hai không thoải mái, cứ chờ một ngày Lâm Phi sẽ tự nói cho cô biết tất cả.

Rất nhanh hai người đã vứt bỏ những điều không thoải mái, dù sao đều không phải người ngốc nghếch, suy nghĩ rõ mọi chuyện liền không còn mâu thuẫn gì, chỉ là đàn ông cần có chút dũng khí, phụ nữ cần xuống nước mà thôi.

Lâm Phi biết rõ đối phương cần làm việc tới trưa, định đi ra ngoài chơi game để chờ.

Tô Ánh Tuyết bảo hắn chờ một chút, đứng dậy lấy từ trong túi mình ra một hộp quà tinh xảo màu xanh nhạt, đưa cho Lâm Phi.

- Đây là gì vậy?

Lâm Phi cười hỏi.

Tô Ánh Tuyết vui vẻ nỏi:

- Quà trả lễ chiếc nhẫn anh mua, em cũng mua một phần quà tặng anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK