Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Có điều hắn cũng chẳng có thời gian để nghĩ tại sao Lâm Dao lại làm như vậy. Nhìn chiếc xe của Tô Ánh Tuyết đi về phía Tây, hắn mới biết là cô định tới xưởng kiến thiết liền vội vàng bước tới thật nhanh.

Lâm Phi đi đường ngắn với tốc độ cực nhanh nên khi xe của Tô Ánh Tuyết vừa dừng lại thì hắn đã đứng ở đằng trước.

Nhìn thấy chiếc Mercedes benz dừng lại, mấy người phụ trách công trường đã chạy đến chuẩn bị sẵn mũ bảo hiểm chờ Tô Ánh Tuyết và Trương Tĩnh bước xuống.

Trương Tĩnh cảm thấy hơi khó chịu:

- Lâm Phi! Anh tới đây để làm gì?

Lâm Phi cũng không để ý tới cô mà chỉ nhìn Tô Ánh Tuyết chằm chằm:

- Anh muốn nói chuyện với em một lát.

Tô Ánh Tuyết nói với sắc mặt lãnh đạm:

- Chúng ta không có chuyện gì để nói.

Nói xong, cô liền cầm lấy một chiếc mũ bảo hiểm, định đi tới công trường.

Nhưng Lâm Phi đã bước lên trước giữ chiếc mũ bảo hiểm mà nhìn cô với ánh mắt nghiêm túc.

- Anh định làm gì?

Tô Ánh Tuyết bực mình hỏi.

Lâm Phi cũng cảm thấy hơi khó chịu liền nói trịnh trọng:

- Nếu vậy phải hỏi trước là em vừa ăn cái gì?

Nghe thấy vậy, ánh mắt của thiếu nữ có phần thắc mắc, bối rối, quay đầu sang chỗ khác nói:

- Tôi không hiểu anh đang nói chuyện gì.

- Mặc dù nó có mùi rất nhạt nhưng đừng có nghi ngờ cái mũi của anh.

Lâm Phi ghé sát vào tai của Tô Ánh Tuyết mà nói nhỏ:

- Nếu không muốn để người khác biết thì tốt nhất em nên theo anh nói chuyện.

Tô Ánh Tuyết không cam lòng trừng mắt nhìn người thanh niên nhưng cô cũng không muốn chuyện trở nên ầm ĩ, nhất là để cho người bên cạnh biết chuyện này nên đành phải nói:

- Trương Tĩnh! Mọi người chờ tôi một chút.

Nói xong, Tô Ánh Tuyết bước đi trước về phía một sườn núi ở phía Tây của công trường.

Lâm Phi ném cái mũ bảo hiểm cho Trương Tĩnh, cũng chẳng thèm để ý tới sắc mặt hung dữ của cô mà bước đi theo sau.

Cả hai người đi tới bóng cây ở bên cạnh bãi đất. Lúc này, xung quanh không còn một ai khác.

Tô Ánh Tuyết xoay người mà nói lạnh lùng:

- Làm sao anh biết?

Lâm Phi nói:

- Trước kia không có cơ hội mà cũng không cần phải cho em biết rằng ngoại trừ nghề lái xe, anh còn làm bác sỹ chuyên khoa thần kinh.

- Hừ! Anh nghĩ rằng tôi tin? Bác sỹ chuyên khoa mà lại đi lái taxi để kiếm tiền?

Tô ánh Tuyết cười lạnh.

- Anh có bằng tốt nghiệp phân viện y học của đại học Los angeles, cũng có giấy chứng nhận nghề y. Có điều sau khi về nước không sử dụng nên không lấy ra nữa thôi.

Lâm Phi nói hết sức thẳng thắn.

Tô Ánh Tuyết cau mày. Cô cũng từng đi du học ở Mỹ nên biết viện y học LA được toàn bộ thế giới công nhận là hàng đầu. "Cái tên này có đang lừa mình hay không?"

Lâm Phi liền nói tiếp:

- Modafinil có mùi rất nhẹ, nhưng em giấu được người khác chứ không qua được anh. Thứ dược vật này kích thích thần kinh có tác dụng làm cho người ta không buồn ngủ. Một vài vận động viên sử dụng nó làm thuốc kích thích. Di chứng tức thời của nó làm cho đầu óc hưng phấn mà quên mất cơn buồn ngủ.

Nghe Lâm Phi nói được bản thân mình dùng thuốc gì, Tô Ánh Tuyết biết giấu cũng chẳng có tác dụng. Hơn nữa có hơn nửa hắn nói là thật. "Tên quái vật này còn là bác sĩ chuyên khoa thần kinh? Cuối cùng thì còn gì mà hắn không biết?"

- Tôi uống thì liên quan gì tới anh?

Tô Ánh Tuyết nói với giọng khinh thường.

Lâm Phi thở dài:

- Anh không biết bác sĩ nào kê đơn cho em loại thuốc này nhưng nó trái với pháp luật. Em nên biết, trên thế giới đã cấm sử dụng thứ thuốc này đại trà.

- Thực sự loại thuốc này chưa được kiểm chứng xem có bao nhiêu tác dụng phụ. Nhưng anh có thể nói cho em biết rằng nếu cô làm việc cường độ cao, liên tục sử dụng nó sẽ làm cho tinh thần chịu sức ép, thậm chí còn xuất hiện khuynh hướng tự sát. Bộ não của con người không đơn giản như em nghĩ. Em cho rằng có một thứ thuốc tạo cho bản thân thừa thãi tinh lực trong một thời gian ngắn hay sao?

- Anh muốn nói chuyện này? Tôi đã nghe xong rồi. Cảm ơn sự nhắc nhở của anh.

Tô Ánh Tuyết nói xong liền định bỏ đi.

Lâm Phi thấy cô không để ý tới lời khuyên của mình thì sốt ruột, chộp ngay lấy cánh tay của Tô Ánh Tuyết.

- Anh buông ra!

Tô Ánh Tuyết tức giận quát.

- Em không thể yêu quý bản thân mình hay sao? Làm việc theo cái kiểu tự sát như vậy có đáng giá không?

Lâm Phi cảm thấy hận người con gái không biết điều này.

Tô Ánh Tuyết cố dùng sức để rút tay ra mà không được nên chỉ biết cắn răng:

- Anh là gì của tôi mà đòi quan tâm?

- Anh...

Lâm Phi nghe thấy vậy thì há mồm không biết nói gì. "Mình là ai mà đi quan tâm tới người ta?"

"Nói mình thương yêu cô ấy chẳng phải là buồn cười hay sao? Rõ ràng mình đã làm cô ấy tổn thương..."

Tô Ánh Tuyết thấy gương mặt của hắn cau có mà trong lòng có một thứ cảm giác khó hiểu.

Cô cũng biết Lâm Phi muốn tốt cho mình. Nhưng càng quan tâm như vậy, cô càng cảm thấy phiền.

Trong mấy ngày qua, cô vùi đầu vào công việc để cho thời gian trôi đi, không nghĩ tới những chuyện liên quan đến hắn.

Nhưng tới đêm, trong lúc ngủ vẫn thường mơ thấy đoạn tình cảm đó mà bừng tỉnh.

Rơi vào đường cùng, để giữ sức khỏe có khả năng ngủ thật say cô mới sử dụng Modafinil để cho ban ngày tỉnh táo còn đến tối ngủ say như chết.

Vốn cô cứ nghĩ trong sau một thời gian rồi sẽ quên được người đàn ông đầu tiên mình thích, nhưng mới được có mấy ngày, Lâm Phi lại xuất hiện trước mặt cô. Chẳng những có ý bảo vệ cô mà còn quan tâm tới tình trạng sức khỏe.

Tâm trạng mới bình ổn của Tô Ánh Tuyết lại bị hắn làm cho dao động.

"Nếu quan tâm tới cô như vậy thì tại sao lại không tới tìm cô?"

"Chẳng lẽ chỉ có mình không thể quên được cái tình cảm này, còn hắn thì nói quên là quên được hay sao?"

Cuối cùng cô có làm như thế nào cũng không thoát khỏi sự ám ảnh của hắn, hay là cô mong chờ điều gì?

Lâm Phi trầm mặc một lúc rồi lắc đầu:

- Anh không biết! Anh không có tư cách gì để nói với em.... Anh chỉ hy vọng em sống tốt, khỏe mạnh. Em hỏi chuyện đó, anh chưa hề nghĩ đến.

Tròng mắt của Tô Ánh Tuyết ửng hồng. Nhìn sắc mặt như mất hồn của hắn mà cô có cảm giác chua xót.

Cô thất vọng rút tay lại. Lần này, Lâm Phi không giữ nhưng Tô Ánh Tuyết cũng không vội đi.

Tô Ánh Tuyết hít một hơi thật sâu, xoay người đưa tay chỉ vào khe núi phía xa.

- Anh nhìn kìa, khu rừng núi kia, mảnh đất này, cây cối, hoa quả..... Chẳng mấy nữa, sau khi họ dời xong hết toàn bộ số mộ, máy móc của chúng tôi sẽ san bằng nơi này. Trong mấy ngày qua, tôi làm việc chẳng quan tâm ngày đêm để hoàn thành mục đích.

Lâm Phi nhìn về hướng đó có thể thấy khung cảnh thơ mộng kia cũng chẳng giữ được quá lâu.

- Em để những người đó trở lại nông thôn, tạo công ăn việc làm cho họ, thật ra là muốn tiết kiệm sức lao động. Những điều này tương đương với việc em không cần phải xây dựng nhà ở cho công nhân, cũng không cần phải tăng chế độ cho công nhân đi làm xa. Hơn nữa, Em vẫn đặt trọng điểm đàm phán trong vấn đề mồ mà, mà không nói với người dân sau khi san lấp mặt bằng sẽ tạo ra tổn thất phong cảnh. Nếu không thì chi phí để họ rời khỏi đây không chỉ có vậy.

- Đúng vậy! Thật ra những việc này không khó đoán nhưng những người có thể vén bức màn, nghĩ ra việc như thế lại không nhiều. Cũng vì họ không đủ thông minh cho nên tôi mới hoàn thành kế hoạch thuận lợi.

Tô Ánh Tuyết cũng không phủ nhận suy nghĩ của mình:

- Thật ra, con người là một thứ sinh vật phải bươn chải vì cuộc sống của mình. Mà thành thị và hiện đại hóa xuất hiện cũng là kết quả của nó.

Lịch sử không bao giờ quay đầu mà chỉ biết tiến lên. Xây dựng đường cao tốc, nhà xưởng, thương trường, phương tiện giải trí, những tòa cao ốc chọc trời, cuộc sống về đêm xa hoa trụy lạc, phá hủy rừng núi, ô nhiễm nguồn nước....

Rất ít người đứng ngắm nhìn phong cảnh mà cơ bản chỉ biết hưởng thụ cuộc sống phồn hoa đô thị. Đây mới là xã hội thật sự của con người. Bất cứ ở đâu cũng vậy.

Lâm Phi cau mày:

- Em muốn nói con người rất ngu đúng không?

Tô Ánh Tuyết quay đầu nhìn hắn:

- Đúng vậy. Con người rất ngu xuẩn. Nhưng có ngu xuẩn...mới là con người.

Lâm Phi nhìn vào mắt của Tô Ánh Tuyết. Bốn mắt nhìn nhau, mặc dù trong lòng có vạn điều muốn nói nhưng lại không thốt được nên lời.

- Lâm Phi!

Tô Ánh Tuyết mỉm cười như tự chế giễu bản thân:

- Tôi nói anh ngu nhưng anh có biết rằng tôi lại thấy mình còn ngu hơn. Không ngờ vì một người như anh mà buổi tối phải trằn trọc, ban ngày thì rối loạn.... Anh yên tâm. Từ nay về sau tôi sẽ không uống thuốc nữa. Bởi vì loại người như anh cơ bản không đáng...

- Ánh Tuyết! Em...

Lâm Phi kinh ngạc nhìn Tô Ánh Tuyết. Hắn cứ tưởng vì công việc nên cô mới uống Modafinil nhưng chẳng lẽ là vì mình?

Sau khi nói xong, Tô Ánh Tuyết thấy Lâm Phi ngơ ngác thì cũng chẳng nói nhiều mà lạnh lùng đi xuống sườn núi.

Lâm Phi cảm thấy đầu óc của mình như sắp nổ tung.

Hắn định nói cho Tô Ánh Tuyết rằng mình cũng yêu cô, vẫn luôn nghĩ tới cô...

Nhìn vóc người mảnh mai của Tô Ánh Tuyết, Lâm Phi siết chặt hai tay, cắn răng lại: "Mình sợ cái gì? Tại sao không giữ lấy cô ấy lại, chẳng lẽ định làm một kẻ nhu nhược?"

Trong lúc Lâm Phi đang định đuổi theo để nói suy nghĩ trong lòng với Tô Ánh Tuyết thì chợt có điện thoại gọi tới.

Lâm Phi bực tức rút điện thoại ra thì thấy đó là điện thoại của Eva.

Hắn liền nhấc máy:

- Eva! Có chuyện gì vậy?

- Chủ nhân...xin lỗi vì đã quấy rầy.

Dường như Eva cũng nghe thấy giọng của Lâm Phi hơi khó chịu:

- Đã điều tra được hướng đi cụ thể của nguyên liệu, có được một tin tức không ổn... Chính phủ của nước Hạ có tham gia và chuyện này....

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK