Vương Thiệu Hoa liên tục cười khổ:
- Tôi vội vã tìm cậu cũng là có nguyên nhân. Thế giới ngầm ở nước ngoài truyền đến tin tức, nghe nói Lancelot đã tự mình xuất phát trước. Nếu như y đến trước, chúng ta chỉ sợ đành trơ mắt nhìn Ngân Nguyệt kỵ sĩ rời khỏi.
Trước đó, chúng tôi cũng không có yêu cầu gì khác, chỉ hy vọng Tào Thần và vợ chồng Cố Thanh cho dù chết cũng được ở lại Trung Quốc.
Lâm Phi nhếch miệng cười:
- Được, tôi đã biết. Vừa lúc tôi đang định quay trở lại Lâm An. Ông hãy đem tư liệu cụ thể chuyển sang cho tôi. Tôi xem xong sẽ xử lý.
- Vậy thì cảm ơn cậu.
Sắc mặt Vương Thiệu Hoa nghiêm túc đứng dậy:
- Tôi thay mặt cho những dân chúng gặp nguy tỉnh Giang cảm ơn cậu đã giúp đỡ.
Lâm Phi chẳng muốn nói thêm, quay người rời khỏi nhà khách.
Sau khi trở lại Phương gia, Lâm Phi mượn một chiếc máy tính, lên mạng sử dụng LOOK để tìm kiếm tất cả tư liệu về Vương Thiệu Hoa. Hơn nữa kiểm tra lại bản ghi chép các cuộc nói chuyện của Vương Thiệu Hoa cùng với tin tức của những nhân vật mà y đã tiếp xúc trước kia.
Lâm Phi không tin, một tên gia hỏa đã từng nuốt khoản tiền vốn xây dựng hàng tỷ đồng của gia tộc có thể thay đổi.
Chó không thay đổi được thói quen ăn cứt. Lần này Vương Thiệu Hoa nhờ Lâm Phi giúp đỡ, hơn phân nửa là có âm mưu trong đó.
Quả nhiên, thông qua LOOK phân tích các cuộc nói chuyện của Vương Thiệu Hoa, Lâm Phi đã nắm được một tin tức kỳ lạ.
Trong số những người gọi điện thoại cho Vương Thiệu Hoa, có một số điện thoại nặc danh. Thông qua tần suất văn tự, vận dụng phân tích và so sánh, kết quả là một “người bạn cũ” của Lâm Phi.
Lâm Phi nhìn đáp án LOOK cho ra, cười lạnh một tiếng:
- Victor, tao biết ngay mà. Mày không chịu nổi cô đơn.
Chính xác. Người liên lạc với Vương Thiệu Hoa chính là Victor đã giả chết.
Mà kế hoạch gọi là mời Lâm Phi đi vây quét Ngân Nguyệt kỵ sĩ, Victor chỉ là một phần tham dự. Đồng thời tham dự còn có Hoa Vô Lệ quan hệ khá thân thiết với Vương Thiệu Hoa.
Ngân Nguyệt kỵ sĩ làm thuê tại Hoa gia, ngoài việc được trả hoa hồng rất lớn, thực lực của Hoa Vô Lệ thâm tàng bất lộ cũng nhận được sự tán thành của Ngân Nguyệt kỵ sĩ Lancelot.
Hơn nữa, vinh quang khi giết chết Lâm Phi, đối với cường giả thế giới ngầm mà nói cũng là tràn đầy hấp dẫn.
Ba người Victor, Hoa Vô Lệ, Lancelot có ý định hợp lực giết chết Lâm Phi. Nhưng điều này hiển nhiên cũng không được an toàn. Cho nên bọn chúng vẫn phải nghĩ cách tìm đối tượng cứu viện, sử dụng một loại gien virus do giáo sư Tào Thần chế tạo ra.
Cái gọi là gien virus, chính là làm nhiễm độc DNA. Đối với người khác thì không có hiệu quả, chỉ có tác dụng trên người Lâm Phi.
Lấy DNA của Lâm Phi không khó. Chỉ là khi nghiên cứu phải cần một hàm lượng kỹ thuật cực cao. Hiển nhiên, đây cũng là đòn sát thủ của Victor.
Lâm Phi sở dĩ bách độc bất xâm là nhờ vào thể chất của cơ thể. Tế bào bên trong cực kỳ cường hãn. Căn bản không sợ độc tố từ bên ngoài xâm nhập vào.
Nhưng gien virus đáng sợ ở chỗ nó sẽ phá hư chuỗi gien trong cơ thể Lâm Phi, khiến cho cơ thể Lâm Phi trở nên bất thường.
Trên lý thuyết mà nói, loại vi khuẩn này có thể triệt để phân giải cơ thể Lâm Phi.
Lâm Phi không khỏi có chút nghĩ mà sợ. Long đàm hổ huyệt này thật đúng là được chuẩn bị đầy đủ. May mà hắn sớm có dự kiến trước, điều tra bản ghi chép cuộc trò chuyện của Vương Thiệu Hoa. Bằng không thì có khả năng bị chơi hiểm rồi. Ma quỷ cũng không nghĩ ra, một nhà khoa học bị chứng động kinh lại có thể tỉ mỉ đặc chế độc dược cho hắn như vậy.
- Cha, người bảo con đừng báo thù. Nhưng người của Vương gia lại cứ muốn giết con. Con không giết y cũng không phải là vấn đề có báo thù hay không.
Lâm Phi dựa vào ghế, lẩm bẩm vài câu.
Hết thảy đều đã biết rõ, nhưng Lâm Phi ngược lại không vội đi xử lý tên Vương Thiệu Hoa. Bởi vì một khi đánh rắn động cỏ, tên Victor vất vả lắm mới lộ diện sẽ lại biến mất.
Mục tiêu của Lâm Phi chính là giết chết tên Victor không biết trời cao đất rộng và Lancelot. Loại tiểu nhân vật như Vương Thiệu Hoa, chẳng qua chỉ là thứ phi hôi yên diệc trong nháy mắt.
Duy nhất khiến cho Lâm Phi cảm thấy bất an chính là Thiên Diện.
Nếu như Thiên Diện giúp đỡ Victor, vậy thì gã rốt cuộc sẽ dùng hình thức nào mà xuất hiện. Nếu như gã đánh lén, việc phát hiện ra không biết sẽ là bao nhiêu.
Nhưng Lâm Phi cũng chỉ có thể chú ý cẩn thận. Không thể vì một Thiên Diện mà rối loạn trận cước.
Trưa hôm đó, Lâm Phi tạm biệt Phương gia, dặn dò Phương Nhã Nhu vài câu rồi một mình trở lại Lâm An.
Vừa mới xuống máy bay, bước ra nhà ga sân bay, không nghĩ tới lập tức gặp phải phiền toái.
Trong ngoài sân bay là cảnh sát. Còn hành khách thì bị giới tuyến của cảnh sát ngăn cách ở khu vực an toàn.
Trên loa vang lên giọng thông báo:
- Toàn thể nhân viên chú ý, ngoài sân bay, cảnh sát đang giằng co với một nhóm bắt cóc có vũ khí. Tình huống vô cùng nguy hiểm. Xin tất cả mọi người nghe theo sự chỉ huy của cảnh sát, đứng chờ bên ngoài giới tuyến.
Bọn bắt cóc có vũ khí?
Lâm Phi cau mày. Tình huống này trước kia chưa từng có. Xem ra, Hắc Long Hội sụp đổ khiến cho đời sống sinh hoạt của người dân không còn ổn định.
Nhưng hắn lại cảm thấy chẳng áy náy. Dù sao cũng không làm gì sai. Chỉ là nhân tố không ổn định nhiều hơn mà thôi. Hắn sẽ dừng lại ở đây. Dù sao cũng phải cân nhắc cho người bên cạnh.
Xem ra, đợi lần hành động này chấm dứt, bảo bọn lão Bao mau chóng gia tăng thực lực. Ít nhất bên Lâm An không thể loạn như vầy.
Khi Lâm Phi đang suy nghĩ thì đã vượt qua giới tuyến an toàn. Lập tức có hai gã cảnh sát có vũ trang bước tới ngăn lại:
- Vị tiên sinh này, mời lui về bên ngoài giới tuyến. Phía trước cửa ra vào đang có bọn bắt cóc có vũ khí.
- Tôi quen với Cục trưởng Bạch, cho tôi sang bên đó đi.
Lâm Phi dùng thần thức quét qua một vòng, phát hiện Bạch Hân Nghiên đang ở bên ngoài chỉ huy.
Hai viên cảnh sát nghe xong, đang chần chừ thì Lâm Phi đã bước qua.
Bạch Hân Nghiên những ngày qua một khắc cũng không được yên ổn. Tỉ lệ tội phạm không ngừng tăng lên. Từ lúc cô làm cảnh sát cho đến bây giờ chưa bận như lúc này. Nếu không phải được Lâm Phi chỉ dạy luyện nội công thì đoán chừng cơ thể của cô không thể chống đỡ nổi.
- Người trong xe nghe đây, các người đã bị bao vây. Nếu các người không ngoan ngoãn, sẽ không có kết quả tốt. Mau thả con tin, chủ động đầu thú thì còn cơ hội sống sót.
Bạch Hân Nghiên cau mày, cao giọng nói qua micro.
Pằng pằng pằng!
Đáp lại lời cô là một loạt đạt bắn từ bên trong một chiếc Lexus SUV màu đen.
Bạch Hân Nghiên phản ứng cũng rất nhanh, cúi đầu xuống tránh được viên đạn. Nhưng một viên cảnh sát cầm lá chắn phòng hộ thì bị viên đạn xuyên qua khe hở bắn trúng, trực tiếp ngã xuống đất.
- Im miệng hết đi. Mau nhanh chóng chuẩn bị máy bay. Nếu không để tụi tao rời khỏi thì toàn bộ sẽ chết hết ở chỗ này. Con tin cũng đừng hòng sống sót. Ông mày lăn lộn từ khi mày còn bú sữa mẹ đấy.
Gương mặt Bạch Hân Nghiên lạnh lại, tranh thủ thời gian phái người kéo viên cảnh sát bị thương ra đằng sau cấp cứu, trong lòng nóng như lửa đốt nhưng không biết làm thế nào cho tốt. Chỉ trách người trên xe thân phận quá đặc biệt. Áp lực thật sự lớn.
- Cục trưởng, tiếp tục như vậy cũng không phải biện pháp. Nếu như bọn chúng hết đạn, cuối cùng sẽ giết chết con tin.
Một sĩ quan phụ tá bên cạnh thở dài.
Bạch Hân Nghiên cũng biết đây không phải là biện pháp, nhưng cô cũng không thể làm gì:
- Trên hai chiếc xe ít nhất có tám gã đạo tặc liều mạng, sáu chiếc Submachine Gun và hai chiếc phóng lựu đạn của Nga RPG-7. Tài bắn súng của bọn chúng cho thấy bọn chúng đã trải qua huấn luyện của hải quân lục chiến.
Không phải tôi không dám hạ lệnh lệnh. Nhưng người của chúng ta căn bản không phải là đối thủ của bọn chúng. Chúng ta chỉ có thể đợi chuyên gia đàm phán đến, xem có thể lợi dụng được thời cơ gì hay không.
- Đừng dại dột. Có việc thì nên dùng đánh nhau để giải quyết. Nhưng có việc phải dùng giết người để giải quyết. Quan trọng nhất, đánh là phải thắng. Giết là phải người khác chết. Nếu chuyên gia đàm phán hữu dụng thì còn cần cảnh sát để làm gì?
Bạch Hân Nghiên chợt nghe giọng một người đàn ông vang lên phía sau mình, hoảng hốt quay người lại. Khi nhìn thấy Lâm Phi, gương mặt ngoài kinh ngạc còn có chút nóng lên.
- Anh….tại sao anh lại ở đây?
- Mới xuống máy bay liền đụng phải chuyện này. Haiz, xem như anh đến giúp em.
Trước mặt nhiều người hắn cũng không muốn để cho Bạch Hân Nghiên mất mặt, bằng không thì hắn thậm chí còn nhéo mũi cô gái này. Làm cảnh sát lâu như vậy mà chẳng có chút tiến bộ.
Nhưng Bạch Hân Nghiên nghe xong lại kéo Lâm Phi lại gần, lo lắng nói:
- Đừng, đừng manh động. Người trên xe là Tất Vân Dao đấy. Vạn nhất xảy ra chuyện, để cho bà ấy bị thương hoặc chết là không xong đâu.
Lâm Phi khó hiểu hỏi:
- Tất Vân Dao? Nghe có chút quen tai. Là ai vậy?