Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong tàu hàng trên biển, sắc mặt Victor lo lắng đi qua đi lại trong khoang thuyền. Cuối cùng vẫn không nghĩ ra kim quang nuốt sạch chiến sĩ áo giáp màu đen là gì.

Gã để cho Hắc Cầu lui lại, tránh bị Lâm Phi phá hủy, tổn thất tăng lên. Phải biết rằng giá trị chế tạo loại Hắc Cầu này còn gấp mấy chục lần chiến giáp luyện ngục.

Mặc dù gã đã nắm trong tay đại bộ phận quyền lực, nhận được không ít tài phú, nhưng còn chưa tới mức tiêu tiền như nước. Tổng cộng y cũng chỉ có ba Hắc Cầu. Trong đó có hai cái đã bị quân đoàn địa ngục lấy đi.

- Chú, Hắc Cầu đã trở về.

Andariel từ bên ngoài bước vào, sắc mặt không vui, nói:

- Bây giờ phải làm sao? Scarpe còn sống. Tô Ánh Tuyết cũng chưa bắt được. Một đám nhân vật chủ yếu Truyền Kỳ Thế Đại cũng chưa chết….

Ánh mắt Victor lóe lên lệ quang:

- Biết làm sao? Mục tiêu cuối cùng của chúng ta cũng không phải đơn giản mà chết như vậy. Nếu cơ hội đã không có, vậy thì chúng ta sáng tạo cơ hội thôi. Trên thế giới này, thành công chính là không ngừng cố gắng.

Victor nheo mắt:

- Andariel, cháu hãy đến Mỹ, tạo áp lực trong quốc hội. Lần này, đừng để đại sứ quán có thể dễ dàng hóa giải. Phải để cho Trung Quốc ra mặt. Ngoài ra, phải khiến cho ả đàn bà kia ra tay đọ sức.

….

Trên thuyền trở về, tâm tình của Cố Thải Anh vô cùng phức tạp.

Trải qua đủ loại sinh tử, bà không muốn gặp lại Vương Thiệu Hoa và Vương Chính. Bà phát hiện, người của Vương gia và trong suy nghĩ của bà có rất nhiều điểm không giống nhau. Vậy mà đã nhiều năm qua bà vẫn không phát hiện.

Bà cũng không phải là kẻ đần. Bằng không thì cho dù có quan hệ cũng sẽ không đảm đương nổi chức Hội trưởng thương hội Lâm An lần này. Sau khi mọi chuyện phát sinh, dần dần khơi dậy nhiều ký ức trong bà, phát hiện rất nhiều chỗ đáng ngờ.

Nhưng bà lại cứ tin tưởng Vương Thiệu Hoa, người chồng tương kính như phu quen từ thời thiếu nữ mà không chịu tin ông ta chỉ là ngụy quân tử.

Vương Thiệu Hoa tựa hồ cũng đau buồn. Vương Định Khôn vừa chết, thời thế của Vương gia cũng sẽ thay đổi. Ông ta phải một lần nữa cân nhắc sự việc. Thấy Cố Thải Anh không có hứng thú để ý đến mình, ông ta cũng chẳng hỏi nhiều.

Cố Thải Anh yên lặng đến gian phòng nghỉ ngơi của Lâm Phi. Thấy con trai ôm lấy Tô Ánh Tuyết không chịu buông tay, mặt mũi tràn đầy thương tiếc, bà không khỏi cảm thấy do dự, muốn nói rồi lại thôi.

- Bà đến đây làm gì?

Lâm Phi không cần nhìn cũng biết ai ngoài cửa, nhưng hắn cũng chẳng có tâm trạng tranh cãi với Cố Thải Anh.

Cố Thải Anh miễn cưỡng cười, nói:

- Phi…trong lòng của con….kỳ thật vẫn không buông được Tô Ánh Tuyết?

- Không liên quan gì đến bà.

Lâm Phi lạnh lùng nói.

Cố Thải Anh thản nhiên cười:

- Sự thật là mẹ đã muốn giải thích với con, chuyện tình cảm giữa các con, mẹ không muốn nhúng tay vào. Con đừng tưởng rằng Ánh Tuyết bởi vì mẹ nên mới đi với con.

Nhưng lúc đó con đang nóng, mẹ biết có nói với con, con cũng không chịu nghe. Thậm chí ngay cả mặt mẹ con cũng không muốn nhìn. Mẹ….

- Chuyện tình cảm giữa chúng tôi, tự chúng tôi biết. Nếu như bà không có việc gì khác thì có thể đi.

Lâm Phi không muốn nghe tiếp.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn sao có thể không biết trái tim mình như thế nào, trái tim Tô Ánh Tuyết như thế nào. Giờ phút này, hắn chỉ muốn tranh thủ thời gian cho Tô Ánh Tuyết. Những thứ khác để nói sau.

Cố Thải Anh lại lo lắng, nhấn mạnh:

- Cho dù con muốn đuổi mẹ đi, mẹ cũng muốn nói hết tất cả. Phi nhi, vì Ánh Tuyết cũng được, vì những người bạn của con cũng được, cũng không cần đi lại với Vương gia, Lục gia. Mặc dù gia tộc Thiên Tự Hào sừng sững không ngã, nhưng khẳng định còn ẩn giấu thực lực chúng ta không biết. Con….

- Đủ rồi.

Lâm Phi ngẩng đầu, cau mày nhìn bà:

- Bà vẫn không rõ sao? Không phải tôi muốn tìm chuyện với họ, mà là bọn họ không chịu buông tha cho tôi và cha tôi. Bây giờ vẫn không chịu buông tha cho tài sản của tôi. Bọn họ chính là lòng tham không đáy.

Cố Thải Anh đau lòng nói:

- Trong mắt của mẹ, không gì quan trọng bằng tính mạng của con. Hạnh phúc của con là trên hết. Bọn họ muốn những vật ngoài thân, vậy thì con cho bọn họ đi. Huống chi bọn họ cũng chẳng phải người ngoài. Nếu như sau này con kết hôn với Ánh Tuyết….

- Lời này của bà là có ý gì?

Lâm Phi khẽ giật mình.

Cố Thải Anh thở dài:

- Mẹ vốn không muốn nói ra. Nhưng nếu không nói, mẹ sợ con sẽ tiến xa hơn, hối hận suốt đời. Con không biết, mẹ của Ánh Tuyết, Lục Uyển Dung, hai mươi năm trước là đệ nhất tài nữ, cũng là đại tiểu thư Lục gia.

Thần sắc Lâm Phi ngưng lại. Đây không nghi ngờ là một viên đại bác, bắn cho mọi suy nghĩ vốn hỗn loạn trong đầu hắn tan thành từng mảnh vỡ.

- Lục Uyển Dung là em gái của Lục Thiết Quân. Cho nên, Ánh Tuyết chính là cháu gái của Lục gia, là chị em họ với Lục Vũ Phỉ.

Bởi vì Ánh Tuyết là cháu ngoại của Lục gia. Cho nên khi ở trên phát sinh tranh đấu, Lục lão mới cố ý phái quân đội đem Ánh Tuyết lên thuyền. Ánh Tuyết cũng đã biết thân phận của mình.

Bởi vì con muốn báo thù cho thuộc hạ của mình mà giết Lục Thiết Quân, chẳng khác gì giết chết cậu ruột Ánh Tuyết. Con thậm chí còn muốn giết ông ngoại, chị họ của nó. Con cảm thấy nếu như Ánh Tuyết tỉnh dậy, nó có thể chấp nhận không?

Lâm Phi cảm thấy tâm loạn như ma. Tại sao lại có việc này chứ? Những tin tức này, Look chưa hề cung cấp cho hắn.

Hơn nữa, nếu như Tô Ánh Tuyết là cháu ngoại của Lục gia. Vì sao Tô gia luân lạc tới Lâm An lại bị Mã gia khi dễ?

- Bà….vì sao lại không nói sớm cho tôi biết Ánh Tuyết là huyết mạch của Lục gia?

- Con có cho mẹ cơ hội nói chuyện với con sao?

Cố Thải Anh tựa hồ có chút ủy khuất, nghẹn ngào nói.

Lâm Phi không phản bác được. Xác thực, hắn chưa bao giờ cho Cố Thải Anh cơ hội nói chuyện. Khi nhìn thấy bà ấy, hắn luôn cảm thấy phiền chán.

- Năm đó….rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Lâm Phi hỏi một câu nhưng rồi có chút ngượng ngùng. Hắn hỏi Cố Thải Anh là vì chuyện của Tô Ánh Tuyết hắn không thể không quan tâm.

Hắn thậm chí có chút sợ hãi, sợ vừa rồi hắn không khống chế được, giết hết toàn bộ Lục gia. Không biết khi đó hắn sẽ đối mặt với Tô Ánh Tuyết như thế nào?

Dù sao, bọn họ đều là người thân của Tô Ánh Tuyết. Hơn nữa, Lục Trường rõ ràng cũng đã xem Tô Ánh Tuyết như cháu ngoại, chỉ là không biểu hiện ra ngoài mà thôi.

- Nội tình cụ thể thì mẹ không rõ lắm.

Cố Thải Anh thở dài:

- Năm đó, Lục Uyển Dung xinh đẹp, tài mạo vô song. Rất nhiều người cho rằng, gia chủ kế nhiệm của Lục gia chính là thiếu nữ có một không hai này. Lục lão cũng vô cùng yêu quý cô con gái tài giỏi, xem cô là người thừa kế để bồi dưỡng, chứ không phải con gái bình thường đến tuổi là gả đi.

- Thế nhưng, Lục Uyển Dung đã nảy sinh tình cảm với một người khách của Lục gia là Mộ Tử Mặc. Mộ Tử Mặc là một cổ võ giả thân thủ không tầm thường. Nhưng khách khanh như vậy, Lục gia có không ít. Không biết vì sao Lục Uyển Dung lại thích y.

- Cuối cùng, thậm chí không để ý đến sự phản đối của Lục lão, bà ấy đã sinh một đứa con với Mộ Tử Mặc, chính là Ánh Tuyết. Chỉ là, tên Mộ Tử Mặc kia lại là kẻ phụ tình. Khi bụng của Uyển Dung to lên, Lục gia liền hưng sư vấn tội thì y lại mất tích, như thế nào cũng không tìm thấy hành tung.

- Mộ Tử Mặc…

Lâm Phi dò tìm dữ liệu trong đầu mình nhưng cũng không tìm được thế giới ngầm có nhân vật như vậy. Chỉ sợ không phải không nổi tiếng mà là sử dụng tên giả.

Thế nhưng…Đợi đã nào!

Lâm Phi dường như nhớ tới điều gì:

- Thế Tô Ánh Tuyết không phải là con gái của Tô Tinh Nguyên?

Cố Thải Anh tựa hồ khó có được cơ hội Lâm Phi nói chuyện bình thường với mình, liền có chút cao hứng, cười nói:

- Đúng vậy, đứa nhỏ ngốc à. Cho nên nói, kỳ thật thì Tô Tinh Nguyên là một người cha tốt. Lúc còn học đại học đã rất ái mộ Lục Uyển Dung. Khi Lục Uyển Dung mang thai Tô Ánh Tuyết bị đuổi khỏi Lục gia, ông ấy vì không muốn đứa bé của Lục Uyển Dung vừa mới ra đời đã không có cha, cho nên đã lấy Lục Uyển Dung.

- Hơn nữa, Lục gia căn bản cũng không cho Tô gia chỗ tốt gì. Chỉ là Tô Tinh Nguyên thật lòng yêu Lục Uyển Dung, cho nên mới kết hôn. Sau khi Uyển Dung sinh con, Tô Tinh Nguyên đã coi Tô Ánh Tuyết như con của mình.

- Nhưng Lục Uyển Dung lại cảm thấy thẹn với Tô Tinh Nguyên, nên đã lợi dụng tài năng của mình giúp cho Tô gia thành lập nên quốc tế Khuynh Thành. Sau này, biết mình mắc bệnh, bà ấy đã để cho Tô Tinh Nguyên phát sinh quan hệ với Diêu Lam của Diêu gia, tránh cho sau này bà ấy chết đi, những gia tộc khác sẽ khi dễ Tô gia, nên mới có Tô Tuấn Hào.

- Nếu như không phải vì thế, bọn họ chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, con cho rằng, Lục Uyển Dung sẽ đồng ý cho chồng của mình quan hệ với người phụ nữ khác?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK