Mục lục
[Dịch] Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc (Nữ Tổng Tài Đích Thần Cấp Bảo Tiêu)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Phi nhìn thấy mình đang nằm trong phòng mới giật mình tỉnh lại, thì ra là mơ.

Những vết khắc của ký ức hằn sâu trong trí nhớ, giấc mơ và hiện thực đan xen vào nhau, khiến hắn không nhận ra được đâu là thực, đâu là mơ.

Bạch Hân Nghiên thấy môi hắn trắng bệch, mồ hôi túa ra, cô khẽ thở dài, không hiểu sao mà từ tối qua đến giờ cô luôn cảm thấy người đàn ông này khiến cô cảm thấy rất đáng thương. Rốt cuộc là hắn đã trải qua những gì mà tâm lý oán hận lại sâu đến nhường ấy?

- Tôi rót cho anh cốc nước nhé, đừng suy nghĩ lung tung, chỉ là mơ thôi mà.

Bạch Hân Nghiên dịu dàng nói rồi nằm xuống giường.

Nhưng Lâm Phi đột nhiên đưa tay ra kéo thân thể mềm mại của cô vào lồng ngực hắn, ôm chặt lấy cô!

Lâm Phi kề sát mặt cô, hơi thở có chút gấp gáp, hai tay xoa xoa lưng cô.

- Anh …anh muốn là gì?

Khuôn mặt Bạch Hân Nghiên ửng hồng, cô nghe nói ham muốn của đàn ông vào buổi sáng rất mãnh liệt, chẳng lẽ hắn lại muốn…

- Uhm… - Lâm Phi không cho cô nói: - Đừng nói gì cả, chỉ cần yên tĩnh thế này thôi, để tôi ôm cô một lát… chỉ một lát thôi…

Bạch Hân Nghiên co người lại, những người đàn ông trước đều đối xử với cô rất lỗ mãng, đây là lần đầu tiên nói thì thầm bên tai cô những lời dịu dàng xen chút mất mát như vậy.

Sau khi lấy lại tinh thần, cô cũng mơ hồ hiểu được điều gì đó nên nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng rồi để mặc cho Lâm Phi ôm mình.

Căn phòng trở nên yên tĩnh đến mức nghe rõ từng hơi thở của hai người.

Bạch Hân Nghiên không hề cảm thấy thẹn thùng, Lâm Phi không làm gì cô cả. Hình ảnh hai người nằm ôm nhau như một bức tranh hoàn mỹ, khiến thời gian như ngưng lại, cả căn phòng cũng trở nên ấm áp dịu dàng đến lạ thường.

Khoảng chừng mười mấy phút qua đi, Lâm Phi khẽ buông cô ra, nói:

- Được rồi, cô đi tắm đi, chúng ta cũng nên quay lại thành phố rồi, hai ngày hôm nay còn phải phối hợp với lão Bao để hành động nữa.

Bạch Hân Nghiên gật đầu, cô do dự một lát rồi hỏi:

- Anh có thể…dạy tôi võ cổ không?

Thật không ngờ, Lâm Phi không cần suy nghĩ nhiều mà gật đầu đồng ý luôn.

- Được, nhưng căn cốt của cô thuộc dạng bình thường, tầm tuổi này mà cô còn muốn tu luyện thì còn phải xem cơ duyên của cô thế nào.

Lâm Phi nói.

- Chỉ cần có thể trở nên mạnh hơn tôi sẽ cố gắng hết sức. – Bạch Hân Nghiên hào hứng nói: - Tôi phải trả thù cho cha tôi, bây giờ mà tôi không mạnh lên thì sẽ không thể thực hiện được.

Lâm Phi nheo mắt, trong lòng khẽ thở dài. Mắc dù hắn biết cô gái này nếu muốn dựa vào sức mạnh của chính mình mà báo thù thì cơ hội chỉ là con số không tròn trĩnh, nhưng nếu hắn nói ra thì sợ rằng cô sẽ không cam lòng.

- Tôi sẽ để cô học một ít công phu của một số môn phái lớn, có lẽ sau này trong công việc cô sẽ gặp phải một số người luyện võ cổ, sẽ xảy ra những hiểu lầm. Tôi sẽ dạy cho cô một môn võ tự sang tạo ra mà hiện nay không có bất cứ môn phái nào sang tạo ra được, đó là “Đại Diễn Thiên Tinh Chú”.

Lâm Phi nói.

- Môn võ tự sáng tạo ra ấy à? Đại Diễn Thiên Tinh Chú? Là môn võ anh sáng tạo ra ư? Hay là môn võ mà anh luyện?

Bạch Hân Nghiên cảm thấy Lâm Phi quả thật thần kỳ, không có chuyện gì không làm được cả, khiến cô hỏi một loạt những câu hỏi suy đoán.

- Tôi luyện công pháp đặc biệt, còn chuyện sáng tạo thì tôi còn sáng tạo ra một quyển công pháp, nhưng môn võ này không phải là tôi tạo ra mà là một người có tu vi cao hơn tôi tạo ra, tôi cũng không rõ tu vi của người ấy cao đến mức nào, nhưng môn võ mà ông ấy tạo ra chắc chắn không hề thua kém bất cứ môn võ nào.

Lâm Phi nói.

- Đấy là sư phụ của anh à?

Bạch Hân Nghiên vẫn tiếp tục suy đoán. Cô khó mà tưởng tượng ra được người đó có võ công cao đến mức nào mới được Lâm Phi nhận xét như vậy.

Lâm Phi chau mày, chán nản nói:

- Cô hỏi nhiều như thế làm gì? Cô có muốn học không?

Thấy hắn nổi nóng với mình, Bạch Hân Nghiên cảm thấy như là ảo giác, dường như hắn lúc này và hắn khi nãy là hai người hoàn toàn khác nhau, và bây giờ đây, người khi nãy còn dịu dàng ôm ấp cô đã không còn tồn tại. Cô im lặng, không nói gì nữa.

Lúc này Lâm Phi mới bắt đầu giảng giải:

- “Đại Diễn Thiên Tinh Chú” có một quy tắc chung, bất kể là công pháp ở cấp độ nào cũng đều dung. Đây là môn võ do người đó do người đó nghĩ ra sau một đêm nằm ngắm sao, một tháng sau thì viết ra được môn võ này. Nó là môn võ thu hút linh hông của tứ tượng Thanh Long, Bạch Hổ, Chu Tước, Huyền Vũ, hô ứng với hai mươi tám đại huyệt trong cơ thể người để đối ứng với hai mươi tám vì tinh tú, cuối cùng đạt đến sự hợp nhất giữa con người và bầu trời, võ đạo tinh thong.

- Nói như vậy có lẽ sẽ khiến cô mơ hồ khó hiểu, nhưng thực ra cô không cần phải quan tâm nhiều như vậy, tôi chỉ nói qua với cô về nguồn gốc của nó thôi. Người đó không tu luyện môn võ này, nhưng ông cho rằng nếu như sớm lĩnh ngộ được môn công pháp này thì ông ấy có thể đạt được cảnh giới hiện tại nhanh hơn.

- Bây giờ tôi truyền dạy lại cho cô môn công pháp này, sau khi cô nhớ kỹ rồi thì tự mình luyện tập, có chỗ nào không hiểu thì cũng phải tự suy nghĩ. Đây là môn võ mà tập trung tinh lực của đất trời, về cơ bản thì sẽ không tẩu hỏa nhập ma đâu. Nhưng có điều là nếu cô muốn lén lút truyền ra ngoài, cô sẽ bị chết rất thảm đấy.

Bạch Hân Nghiên nhìn người đàn ông lạnh lùng kia, khẽ cắn môi rồi ngoan ngoãn gật đầu.

Cho dù đã cho hắn hết rồi mà hắn vẫn chưa hoàn toàn tin cô.

Muốn hắn tin tưởng một người thực sự là vô cùng khó khăn…

Một tiếng sau, Bạch Hân Nghiên rốt cuộc cũng coi như đã nhớ kỹ được tất cả những quy tắc của môn võ. Cô phát hiện ra mình vẫn còn rất nhiều thứ phải học. Có nhiều huyệt đạo mà Lâm Phi nói cô mới biết đó là huyệt đạo.

Nghe Lâm Phi nói xong những quy tắc chi tiết của việc luyện công, Bạch Hân Nghiên mới đi tắm, chuẩn bị về Lâm An đi làm.

Lúc này, Lâm Phi nhận được điện thoại của Eva gọi đến.

- Chủ nhân, chuyện cha của cô Bạch bị giết mà ngài yêu cầu tôi điều tra đã có một số thông tin rồi, chỉ có điều… hơi phức tạp một chút…

Lâm Phi đút tay túi quần, nói:

- Ồ, cô nói xem nào.

- Chuyện này… Đúng là cha cô ấy có điều tra một số vụ án của Hắc Long hội, nhưng căn cứ vào nhưng căn cứ vào tư liệu thì tôi cho rằng đây chỉ là ngòi nổ thôi, còn nguyên nhân thực sự lại là do mẹ của cô Bạch, bà Hạ Lâm Mỹ…

Lâm Phi nghe Eva báo cáo sơ qua về kết quả điều tra xong, hắn còn chưa nghe hết đã thấy sững sờ, ngồi đơ trên giường.

- Thảo nào… bà ta lại phản đối chuyện con gái trả thù cho chồng như vậy… ông trời đúng là biết trêu ngươi…

Lâm Phi thì thầm.

Ngắt điện thoại xong, Bạch Hân Nghiên cũng vừa tắm xong. Thấy Lâm Phi ngồi bất động trên giường, cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế? Xảy ra chuyện gì à?

Lâm Phi suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu:

- Không có gì, tôi đang nghĩ một số chuyện thôi.

Lâm Phi vẫn chưa biết có nên nói với Bạch Hân Nghiên về thân thế của cô không. Bây giờ cô vẫn đang bị Hạ Lâm Mỹ lừa dối, mà thực ra đây cũng là một cách để bảo vệ cô.

Thật khó mà tưởng tượng được,người luôn luôn tâm niệm thực hiện những lời dặn dò của cha, dốc sức để làm một nữ cảnh sát chân chính như cô nếu biết được dòng máu đang chảy trong người mình là loại máu xấu xa nhất, bẩn thỉu nhất như thế, cô ấy sẽ cảm thấy thế nào.

Hơn nữa, cho dù thế nào thì người của Hạ gia cũng đều coi Bạch Hân Nghiên là người thân, mà người thân nhất của cô lại giết cha cô, quả thực, mối quan hệ này Lâm Phi cũng chưa biết xử lý như thế nào mới là tốt đẹp nhất.

Có lẽ hắn cũng chưa có lựa chọn nào cả, bởi vốn dĩ nó chính là một vấn đề bế tắc.

Trước hết cần để Bạch Hân Nghiên ổn định lại, giúp hắn cai quản Lâm An, do vậy Lâm Phi quyết định tạm thời cần ít nhắc đến chuyện này với Bạch Hân Nghiên.

Khoảng thời gian này Lâm Phi cũng khá bận, tuy hắn không muốn trực tiếp dây dưa gì đến các thế lực ngầm ở Hạ Quốc nhưng đám người của lão Bao bắt đầu “dọn dẹp” các thế lực tản mạn ở đó nên hắn cũng phải theo sát bọn họ.

Mà quan trọng hơn là, một khi Eva đã xác định được hướng đi của vật chất S thì hắn sẽ lập tức điều tra rõ ngọn ngành.

Nhưng vừa bước ra khỏi nhà khách, còn chưa kịp ăn sáng thì cuộc gọi của Lâm Đại Nguyên khiến Lâm Phi rất khó xử.

- Tiểu Phi, cháu đang ở đâu? Sao dạo này không về nhà? Phòng trọ cháu thuê lúc trước lâu rồi không có người ở đấy! Mau về nhà đi, trong thôn xảy ra chuyện rồi!

Lâm Đại Nguyên nói.

- Bác à, trong thôn có chuyện gì mà lại liên quan đến chúng ta vậy?

Lâm Phi khó chịu.

Lâm Đại Nguyên trầm ngâm nói:

- Lần trước bác đã nói với cháu rồi còn gì, bảo cháu khuyên nhủ Tô Ánh Tuyết, đừng để nó tìm cách động chạm đến phần mộ tổ tiên của những người trong thôn nữa! Bây giờ nó đến làm loạn hết cả thôn lên rồi!

- Lần trước trong thôn có người nhìn thấy cháu đưa Dao Dao về nhà, người ta nhận ra cháu là người làm bên cạnh Tô Ánh Tuyết nên nhiều vị hương thân trong thôn đến nói với bác là mong cháu hỏi rõ chuyện này. Bác cũng nói với họ là cháu không làm ở Khuynh Thành nữa rồi, bây giờ cháu đứng về phía mọi người trong thôn rồi. Dù sao thì cháu cũng hiểu nhiều về tập đoàn Khuynh Thành nên mọi người đều mong cháu về xem sao!

- Ánh Tuyết?

Lâm Phi đứng trước của khách sạn, vừa nghe đến tên cô liền thấy khó chịu, hỏi:

- Cô ấy làm gì thế?

- Hừ! – Lâm Đại Nguyên khinh thường nói: - May mà chúng ta sớm phát hiện ra cái đuôi cáo của cô ta, đúng là lũ thương nhân lòng dạ hiểm độc, cô tả mới có tí tuổi mà đúng là lắm âm mưu quỷ kế, phải nói là ác độc đến mức tuyệt tử tuyệt tôn!

- Tiểu Phi, cháu mau về nhà đi. Cháu cứ về đến thôn thì biết. Chúng ta tuyệt đối sẽ không để cho con bé đấy đạt được mục đích đâu! Mọi người trong thôn đã tập hợp đầy đủ rồi, đợi hôm nay có người của tập đoàn Khuynh Thành đến để làm những công tác cuối cùng thì tất cả sẽ thống nhất với nhau phản đối bọn họ!

- Nhà họ Lâm chúng ta không được để cho ai nói xấu gì được, chúng ta phải chứng minh cho họ thấy là cháu không phải người ở bên cạnh Tô Ánh Tuyết!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK