Chuyến đi này, thật sự là được mở rộng tầm mắt. Cùng với sự phát triển khoa học kĩ thuật, cuộc sống của loài người thực sự có thay đổi vượt bậc, nhưng khoảng cách giàu nghèo vẫn không hề được thu hẹp lại. Điều này cũng rất bình thường, dù sao bất kể là phát triển đến mức nào thì cũng có người khôn và kẻ dở, chỉ là phải có thêm một điểm mấu chốt là đạo đức của loài người đã được nâng cao.
Ngẫm lại cuộc sống ở hành tinh Norton của hắn so với nơi đây thật sự là một trời một vực. Nhưng Vương Động lại không hề oán trách, ngược lại còn vô cùng quý trọng đoạn thời gian ở hành tinh Norton.
Bây giờ nhớ lại chuyện Võ Thần Tự Nhận không ngừng chỉ trích hắn, chính là không ngừng kích thích lòng hiếu thắng của hắn, bằng không trong khốn cảnh như vậy mà có tâm tư buông xuôi trong đầu thì làm sao có thể trở về được.
Mã Tiểu Như dường như phát hiện Vương Động không có hứng thú với chuyện này, nên lập tức ngồi xuống. Bồi bàn bắt đầu bưng đồ uống theo yêu cầu lên.
"Các em làm sao vậy, sao lại không được tự nhiên thế?" Samantha hỏi.
"Chị, hôm nay là ngày nghỉ. Chị tạm thời bỏ cái chức hiệu trưởng qua một bên, đừng hơi tí là dạy bảo người khác được không?"
Hồ Dương Hiên nhìn vẻ mặt nũng nịu của Mã Tiểu Như thì ngơ ngẩn cả người, còn Vương Động lại quay ra nhìn Samantha.
"Hừ, chị là người thù rất dai. Có người nào đó dám từ chối phục vụ trường học. Chuyện này làm chị rất, rất khó chịu. Đến cuối tuần cũng không vui nổi. Em nói chị có nên phạt hắn hay không?"
Samantha nói xong liền trừng mắt nhìn Vương Động.
Vương Động vừa nhìn thấy ánh mắt Samantha thì trong lòng rung động. Lúc trước sao lại không phát hiện Samantha có lúc dễ thương như vậy. Nhìn Samantha như vậy đúng là không thể nào liên tưởng đến tới một người hiệu trưởng.
Hồ Dương Hiên kinh ngạc đưa mắt nhìn Vương Động. Vương Động bất đắc dĩ nói: "Em chỉ sợ làm xấu mặt trường học thôi."
"Cậu chỉ cần cố gắng là được, thắng bại không quan trọng!" Samantha ngồi ngay ngắn, nghiêm túc nhìn Vương Động.
Chẳng biết tại khi nhìn thấy ánh mắt của Samantha, Vương Động đang muốn từ chối nhưng lại không thể nào nói ra được. Hắn chần chừ một lúc mới đành thờ dài: "Nếu hiệu trưởng đã yêu cầu, em tất nhiên phải cúc cung tận tụy, nỗ lực hết sức."
"Thật chứ? Đây là chính cậu nói đó nhé!"
Samantha đứng lên, cực kỳ vui vẻ nhìn Vương Động. Vương Động không còn cách nào khác, chỉ có thể trách đầu óc mình không nghe lời mà thôi. Lúc này hắn lại nhớ câu nói cửa miệng của ông lão: "Thiên hạ đệ nhất cao thủ là ai? Là đàn bà." Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, cho dù là kỳ tài ngút trời đến đâu thì cũng vô dụng thôi.
Lời ông lão như là nhắc nhở mình, nhưng… hắn cũng đâu phải kỳ tài gì.
"Bạn học Vương Động đã đồng ý, vậy chúng ta mở sâm panh chúc mừng nhé?" Mã Tiểu Như vỗ tay nói.
Có thể thấy được Samantha lúc này đang rất vui vẻ: "Được. Ít khi nào cậu lại tự giác như vậy, hôm nay tôi gác thân phận hiệu trưởng sang một bên, ăn mừng cùng mấy người một bữa."
Samantha cũng không nhiều hơn nhóm Mã Tiểu Như bao nhiêu tuổi. Bình thường ở trường học thì tỏ ra già dặn nhưng thực ra bên trong cũng rất phóng khoáng. Mà khó có khi nào Vương Động lại thức thời như vậy, nên cũng khó trách cô ta lại có chút 'thất thố'.
Mà sự thất thố của Samantha cũng làm Vương Động thất thố trong lòng.
Sâm panh được khui ra, tiếng cười vang lên. Samantha đã giải quyết xong một nỗi lo. Có Mã Tiểu Như, Hồ Dương Hiên đi đầu, Vương Động làm vũ khí mật, dù thế nào cũng không thể thua quá thảm được.
Bốn người không còn xa lạ như lúc đầu nữa, nhanh chóng trở nên thân thiết. Mỗi người đều kể lại một câu chuyện thú vị liên quan đến mình. Mã Tiểu Như thì kể lại kỷ niệm khi huấn luyện ở Lý gia. Khi vừa mới tới Lý gia, kỳ thật trong đầu cô bé chỉ có một ý nghĩ, đó là muốn về nhà, lại còn vì thế mà khóc nhè nữa.
Hồ Dương Hiên thì kể mình xưa nay hoàn toàn không thích đàn dương cầm. Đó hoàn toàn là do cha hắn muốn bồi dưỡng khí chất quý tộc cho hắn. Còn thứ hắn thích thật ra là nhạc Rock and Roll.
Samantha cũng rất cởi mở. Ngày đầu tiên khi cô vừa nhậm chức hiệu trưởng, thực sự là lúng túng vô cùng. Đối diện với nhiều giáo viên đợi cô lên phát biểu như vậy mà cứ có cảm giác như mình đang trở lại là một học sinh, phải véo chân mình liên tục mới có thể bình tĩnh lại được.
Vương Động không nhịn được lại nhìn qua đôi chân trắng nõn của Samantha. Nhưng chỉ dám nhìn trộm thôi. Thật là mất lịch sự, xem mình đúng không phải là quân tử. Nhìn lại bạn học Hồ thì cũng phải bội phục hắn, thế mà hắn vẫn ngồi nghiêm chỉnh được.
Ba người quay ra nhìn Vương Động, hiển nhiên đều đang chờ hắn kể lại một kỷ niệm thú vị và xấu hổ. Cái này thì hơi khó, nếu là một câu chuyện nhỏ thì quá đơn giản, chỉ cần tìm bừa cũng ra một đống. Trong thời gian sống với ông lão, những kỷ niệm thì có rất nhiều nhưng nếu thú vị thì hơi khó.
"Mình kể lại cuộc sống ở hành tinh Norton nhé."
"Hành tinh Norton nghe nói rất đẹp. Vốn cũng định đi nhưng mà nổ ra chiến tranh nên đành phải bỏ qua." Mã Tiểu Như hiếu kỳ nói, hiển nhiên nơi đó rất mới mẻ đối với tiểu công chúa.
Vương Động kể lại cuộc sống chân thực trên hành tinh Norton. Ba người nghe xong chỉ cảm thấy đó thật sự là thiên đường mạo hiểm. Chỉ có Hồ Dương Hiên là bắt được trọng điểm: "Nói cách khác là cậu sống một năm dưới trọng lực gấp năm lần trái đất?"
"Đúng vậy. Mình bị một con Zago dọa cho đến nỗi tinh thần bạo liệt, nhưng sau đó lại may mắn sống sót. Còn trọng lực cũng không kinh khủng đến mức đó."
"Một mình sống ở đó có buồn tẻ không?" Samantha tò mò hỏi.
"Buồn tẻ? Ngược lại thì đúng hơn. Chỗ nào cũng là Zago, chúng cũng không để mình rảnh rỗi đâu. Ngay cả lúc rời đi, chúng còn kéo cả đàn ra đưa tiễn nồng nhiệt cơ mà."
Ba người không nhịn được bật cười. "Chẳng trách trong khóa giải phẫu cậu lại thông thạo như vậy. Thì ra là đã luyện nhiều rồi." Hồ Dương Hiên không nhịn được lắc đầu cảm thán.
Thực tiễn chính là chân lý.
"Nói vậy thôi, nếu không phải có Cục Than đi theo, thì chắc tôi cũng phát điên mất rồi. Ngày Cục Than bị hủy, tôi còn khóc thầm nữa. Đúng rồi, đây là bí mật. Mấy người không được nói lung tung đâu đấy!"
Đàn ông cực kỳ coi trọng thể diện. Mã Tiểu Như gật đầu, nhưng mà hiệu trưởng Samantha lại nói: "Ha ha. Tất nhiên sẽ không nói lung tung. Chỉ là sau này cậu phải ngoan ngoãn nghe lời, bằng không tôi cũng không cam đoan được đâu!"
Nói xong còn sờ sờ đầu Vương Động. Vương Động lập tức như bị một luồng điện chạy qua, ngây cả người, đang định phản bác thì nuốt ngược trở lại.
Chúa ơi, mình bị làm sao vậy.
"Nói đùa thôi, làm gì mà nghiêm trọng vậy." Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Vương Động, Samantha không nhịn được bật cười. Có lẽ do cô quá mệt mỏi vì phải ra vẻ nghiêm trang nêm mới để lộ ra bản tính thật sự.
Nhìn nụ cười rực rỡ, Vương Động thậm chí còn kích động đến nỗi muốn được vuốt ve khuôn mặt Samantha.
"Vương Động, kể cho bọn mình mấy chuyện thú vị đi. Mình chưa tiếp xúc với tộc Zago nhiều lắm. Chúng thật sự có trí tuệ rất cao sao?"
"Trí thông minh của bọn chúng cực cao tuyệt đối không thua gì loài người, chỉ là phương thức trao đổi bất đồng mà thôi. Mỗi lần chúng dụ mình vào bẫy lại để lại mấy thứ làm kỷ niệm."
"Kỷ niệm, kỷ niệm gì thế?" Mã Tiểu Như vội vàng hỏi. Samantha cũng rất tò mò. Hồ Dương Hiên cũng đành bất lực, nhìn chủ đề cứ xoay quanh Vương Động, mặc kệ hắn làm thế nào cũng không lôi kéo được sự chú ý về phía mình, mà quan trọng hơn là chính bản thân hắn cũng rất tò mò.
"Cũng không có gì, chỉ là vài vết sẹo thôi." Vương Động vừa nói vừa vén áo lên: “Cái này là do bọ ngựa Zago chém, lần đó suýt bị nó chém rụng cả cánh tay xuống. Còn cái kia là do bị sâu bom nổ trúng. Còn những cái khác thì cũng không khác lắm. Nhiều sẹo quá, có lẽ mình phải đi thẩm mỹ viện mới được.”
Bụng Vương Động còn có một vết sẹo rất sâu.