Trọng tài cũng đã ra, đây là trọng tài do hiệp hội phái tới. Chức vụ này do người chơi đảm nhiệm, trọng tài có thể là TPA cũng có thể là IPA. Nhưng tất cả đều đã trải qua huấn luyện chuyên nghiệp.
Trận đấu bắt đầu!
Nét mặt Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết đầy nghiêm túc, hắn chưa bao giờ nghiêm túc đến thế. Cho dù mọi người có lên án áo giáp của hắn thì hắn vẫn dùng, hắn tiếp cận trận đấu này với một thái độ nghiêm túc nhất có thể.
Đây cũng là lần đầu tiên hắn chiến đấu cùng một chiến sĩ TPA có danh tiếng.
“Khải hóa!”
Không gian thủy tinh lóe sáng, một đoàn ánh sáng bùng lên. Bộ giáp Hoàng kim xạ thủ màu vàng rực rỡ bao trùm toàn thân Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết, trên tay cầm Hoàng Kim Cung độc nhất vô nhị - đây chính là áo giáp võ trang trong truyền thuyết.
Toàn trường trở lên yên tĩnh, lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy loại áo giáp này – mọi người không hề hoan hô, không có tiếng huýt gió, bởi bọn họ càng có lý do để chờ mong thêm vào trận đấu này. Ở trước trận chiến chân chính hết thảy những thứ khác đều không quan trọng.
Mỗi một người chơi IPA đều coi trọng điều này, mặc dù người chơi TPA rất thất vọng.
Ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên Võ Thần Tự Nhận – khải hóa đi, đây là cơ hội duy nhất. Cho dù là áo giáp sơ cấp cũng có thể tăng thêm chút ít lực phòng ngự.
Nhưng không! Võ Thần Tự Nhận vẫn bất động, dường như hắn căn bản không có áo giáp võ trang.
Quả thật, bạn học Vương Động cũng không biết làm một chiếc áo giáp trong TPA thế nào.
Tinh thần lực bùng nổ. Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết không hề lên tiếng – điều này không hề giống với tính cách của hắn, ở những trận đấu trước kia hắn nói rất nhiều. Nhưng hôm nay hắn im lặng, hắn muốn dùng hành động để chứng minh thay lời nói.
Theo tinh thần lực màu vàng rực bùng phát, Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết giương Hoàng Kim Cung trong tay lên, một cây tên do tinh thần lực ngưng tụ đã xuất hiện.
Chiến đấu bắt đầu!
Vụt…
Một ánh chớp lóe lên xé toang không gian bắn về phía Võ Thần Tự Nhận. Trong số những chiến sĩ võ trang thì người sử dụng vũ khí tấn công tầm xa là tương đối ít, điều này khiến cho lực sát thương của bọn họ càng tăng cao.
Mà Hoàng kim xạ thủ không cần nghi ngờ chính là một trong số đó.
Cả người Vương Động lúc này giống như một con báo săn phát hiện con mồi, thân thể nhanh chóng lách qua một bên tránh thoát công kích của mũi tên hoàng kim.
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết cũng không hề cảm thấy bất ngờ, mũi tên đầu tiên chỉ là thử đòn mà thôi, cũng là để cánh cáo đối phương. Nếu đối phương ngay cả một mũi tên đều không tránh được thì…
Lúc này hắn đã tự coi mình thành một chiến sĩ chân chính.
Phong cách chiến đấu hoàn toàn khác với khi đánh ở IPA lúc trước.
Hoàng Kim Tiễn lại được lắp lên, tinh thần lực cuồn cuộn chớp động, liên tục ba tiễn được phóng ra theo hình tam giác bắn về phía Vương Động. Vương Động bên này cũng đã bắt đầu di động, hắn muốn xem đối thủ lợi hại đến nhường nào, nếu chỉ có một đòn công kích tầm xa này thì không có ý nghĩa gì.
Đối với việc tránh né công kích tầm xa thì có lẽ những chiến sĩ bình thường sẽ gặp khó khăn nhưng đối với Vương Động thì không có gì khó khăn, trong lũ sâu Zago quả thực có một loại thế này, hơn nữa cực kỳ ghê tởm, sở trường của nó chính là dùng phi châm đánh lén. Vương Động mỗi khi gặp nó cũng trở lên rét lạnh.
Vụt vụt vụt…
Vương Động lách người tránh khỏi rồi phóng tới phía đối thủ, Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết cũng đã bắt đầu di động. Là một cung tiễn thủ, nếu chỉ biết bắn tên không thì hắn cũng không có được vị trí cao đến vậy.
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết dường như cũng không hề e ngại việc áp sát của Vương Động, hắn đồng dạng di chuyển cực kỳ nhanh chóng, cung tên trong tay phóng vun vút về phía Vương Động.
Phải biết rằng khi chiến đấu thực tế mọi người rất lo sợ việc cạn kiệt tinh thần lực, nhưng đối với người chơi IPA tinh thần lực là giả tưởng nên hắn không hề lo sợ việc hao tổn tinh thần lực.
Khoảng cách càng lúc càng gần, mức độ nguy hiểm của một sát thủ cung tiễn thủ lại càng kinh khủng. Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết quả thật không phải một chiến sĩ, nhưng hắn đã ở IPA lâu như vậy nên cũng đã trải qua rất nhiều trận đấu chính quy, kinh nghiệm chiến đấu rất phong phú. Người chơi IPA không bị trói buộc như chiến sĩ TPA, bọn họ muốn đánh thế nào thì có thể đánh như thế, sức tưởng tượng không hề chịu trói buộc. Chỉ cần có thể đạt được kết quả tốt nhất trong chiến đấu nên bọn họ thường xuyên sáng tạo ra những phương thức chiến đấu không thể ngờ được.
Vụt…vụt…, trong nháy mắt hai mũi tên đã bắn ra với ý đồ bức lui Vương Động đang áp sát. Hiển nhiên Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết hiểu rất rõ ý định của đối thủ muốn áp sát hắn dùng cận chiến để giải quyết trận đấu.
Điều đó là không thể được!
Vương Động tuy bị bức lui nhưng lại tiếp tục phóng tới, phương thức chiến đấu không theo bài bản của đối phương quả thực khó có thể suy đoán. Nhưng là con người thì không thể thoát khỏi thói quen cố hữu, điều này Vương Động có thể lợi dụng.
Lại là chín mũi tên liên tiếp được bắn ra, nhưng khoảng cách giữa hai người không những không được kéo dãn ra mà ngày lại càng gần. Mỗi khi mũi tên của hắn chuẩn bị bắn trúng thì Võ Thần Tự Nhận lại lách người né tránh một cách đầy ảo diệu – Khoảng cách ngày càng gần. Điều này chứng tỏ khả năng phán đoán của đối phương rất tốt.
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết càng trở nên hưng phấn!
Hắn đã chờ thật lâu, thật lâu, hy vọng sẽ có một trận đấu như thế này. Tất cả những người không thể khai khiếu như hắn đều có chung một giấc mộng này.
Hắn không phải Vương Bí, hắn biết cho dù mình có thử cả trăm lần thì kết quả vẫn giống nhau.
Hắn chỉ muốn thực hiện một giấc mộng!
Công kích tầm xa!
Lại lách người tránh thoát một mũi tên, Vương Động xuất thủ, một quyền đánh ra. Thân thể Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết cũng đồng thời chớp lên.
Một quyền của Vương Động đã bị hắn tránh thoát!
Vào thời điểm Võ Thần Tự Nhận áp sát, tất cả người chơi IPA chết lặng, tại sao dưới một sự trang bị khủng đến vậy mà con người này cứ như quỷ mị có thể né tránh toàn bộ.
Nhưng một quyền tất trúng của Vương Động vậy mà thất bại.
Thân hình Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết không ngừng di động hình thành lên một tiết tấu rất kỳ quái – một mũi tên lại được bắn ra. Vương Động phản ứng theo bản năng, hắn lách người tránh được một tên cực gần này.
Mũi tên nóng rực xạt qua trước người nhắc nhở hắn – người này rất nguy hiểm!
Hắn vẫn coi thường đối phương. Mặc dù hắn tuy cẩn thận nhưng chính bởi đối thủ là người chơi IPA nên sự chú ý của hắn vẫn chỉ tập chung lên áo giáp của đối phương. Có một điều hắn quên mất, cho dù là loại áo giáp gì thì nó vẫn được con người sử dụng.
Bộ pháp chiến đấu cấp một của người Inventer – Hồ Điệp Bộ.
Bộ pháp này phiêu phù, đẹp mắt như cánh bướm, nhưng vô cùng biến ảo. Không mạnh về tốc độ nhưng có ưu thế tuyệt đối trong khả năng khống chế, không ngừng khai thác vào trọng tâm của đối thủ, đồng thời không cho đối thủ nắm bắt được trọng tâm của mình.
Không phán đoán được trọng tâm sẽ dẫn tới thất bại.
Thấy Hồ Điệp Bộ xuất hiện, ngay cả chiến sĩ TPA cũng kinh ngạc – một người chơi IPA lại có thể luyện tập kỹ năng của quân đội hơn nữa lại thành công – quả là bất ngờ!
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết không thuộc gia đình giàu có cũng không thuộc đệ tử thế gia mà hắn chỉ là một người bình thường, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không thể thành công. Sau khi có được bộ giáp Hoàng kim xạ thủ thì hắn đã dành tất cả tâm huyết vào việc luyện tập bộ pháp này, hắn muốn có một phương thức chiến đấu của riêng mình!
Tất cả là vì thực hiện giấc mộng trở thành chiên sĩ.
Hồ Điệp Bộ kết hợp cùng Hoàng kim xạ thủ - đây là một bộ tổ hợp hoàng kim!
Lần này không còn hy vọng cho Võ Thần Tự Nhận!
Toàn bộ người chơi IPA hoan hô ào ào như thủy triều dậy sóng, bọn họ như thấy được bản thân mình trên người Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết. Mỗi một người bọn họ, cho dù là người bình thường hay nhân viên văn phòng nhưng tất cả đều có ước mơ của mình.
Bóng dáng của họ đang xuất trên người Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết, như thể chính tay bọn họ đang chiến đấu.
Hồ Điệp Bộ được sử dụng đầy tinh diệu, cho dù người Inventer ở đây cũng không khỏi khâm phục!
Kỹ thuật tới mức này thì ngay cả chiến sĩ người Inventer thấy được cũng không khỏi xấu hổ, cho người này không thể khai khiếu không có tinh thần lực nhưng lại có thể tập luyện đến mức này – chỉ có thể nói người này đã dồn toàn bộ tâm huyết cùng linh hồn của mình vào đây.
Lần đầu tiên Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết sử dụng Hồ Điệp Bộ trong một trận đấu, trước đây chưa bao giờ hắn sử dụng qua.
Cũng bởi như vậy nên mọi người đều cảm thấy đầy hưng phấn.
Hồ Điệp Bộ vừa xuất hiện, cánh cung trong tay Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết bỗng như mọc thêm cánh không hề có gò bó. Võ Thần Tự Nhận tránh né ngày càng khó khăn.
Nhưng khoảng cách vẫn không có biến đổi.
Không phải vì Võ Thần Tự Nhận tiếp tục lại gần mà là Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết từng bước áp sát. Là một cung tiễn thủ nhưng hắn lại chủ động tới gần đối thủ, chỉ có như vậy thì lực công kích mới phát huy lên mức mạnh nhất.
Lúc này dòng máu chiến sĩ đang chảy trong người hắn, hồn chiến sĩ đang hiện hữu trong hắn.
Nắm giữ tiết tấu, Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết phát ra đòn sát thủ. Tinh thần lực của hắn đột nhiên đề thăng, trong nháy mắt bùng phát chuẩn bị một đòn tất sát. Nhưng Võ Thần Tự Nhận quả thực có một khứu khác cảm nhận nguy hiểm cực kỳ nhạy bén, lần nào cũng có thể tránh thoát một đòn trí mạng mà chỉ tạo thành xây xước nhẹ.
Vụt…
Tốc độ ra tên bỗng tăng vọt, cánh tay Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết cũng đã trở lên nhanh như gió chỉ để lại tàn ảnh, trong nháy mắt bắn ra vô số Hoàng Kim Tiễn.
- Hồ Điệp mê ly đa trọng tiến!
Khi phối hợp thân pháp tới một trình độ nhất định sẽ sinh ra huyễn tượng giống như rơi vào quần thể công kích!
Tổ hợp công kích sáng tạo kiểu này chắc chắn một chiến sĩ TPA sẽ không thể nghĩ ra. Bởi vì phương thức chiến đấu loại này đã vượt quá sức tưởng tượng của họ.
Tinh thần lực khiến đối thủ mê hoặc, che dấu đòn công kích chính thức của chân thân.
Phạm vi công kích ngày càng thu hẹp, tiết tấu ngày càng nhanh không hề để lại một khe hở nào khiến việc né tránh là rất khó khăn. Võ Thần Tự Nhận không trang bị áo giáp bây giờ chỉ cần trúng một tên là Over!
Thân hình Vương Động đã bị kiềm tỏa chặt chẽ, nhưng trong ánh mắt lại phát ra tinh quang khiến người ta sợ hãi. Sự việc kiểu này hắn đã từng gặp phải khi đụng độ với một cánh quân côn trùng phi hành của tộc Zago, lúc đó phi châm rải đầy trời. Nhưng lần này nguy hiểm hơn rất nhiều bởi dù sao lũ côn trùng kia chỉ số thông minh cũng có hạn còn con người lại có sức sáng tạo vô biên. Những tàn ảnh gần như hỗn loạn này vây chặt lấy hắn tấn công hắn để chuẩn bị cho một đòn tất sát đằng sau.
Phải tìm cho được, bằng không sẽ chết!
Đúng lúc này, Võ Thần Tự Nhận nhắm lại hai mắt!
Điên rồi, thật sự điên rồi!
Nhưng những chiến sĩ TPA đang quan chiến thì cho rằng đây là giải pháp tối ưu nhất hiện nay, dùng cảm giác để nhận biết đối phương. Chỉ là với khoảng cách quá gần cùng tốc độ nhanh như chớp thế này thì việc cảm nhận này là quá khó khăn, nhắm mắt lại hiện giờ chỉ là để chờ chết mà thôi!
Tuy thấy hành động này là vô nghĩa nhưng không thể không nói rằng: những thứ bọn họ không thể làm được thì người khác không phải cũng không làm được!
Kỳ tích xuất hiện chăng?
Kỳ tích chỉ có trong truyền thuyết!
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết biết trận đấu đã chấm dứt. Đây chính là trận chiến mà hắn thấy sảng khoái nhất, tất cả cố gắng từ trước đến giờ đều đáng giá, cho dù đây có lẽ chỉ là một giấc mơ khi tỉnh dậy sẽ biến mất.
Nhưng Vương Động vốn đang nhắm mắt lại bắt đầu di chuyển!
Có Chúa chứng giám!
Đây là Hồ Điệp Bộ!
Bộ pháp vô cùng phiêu dật, mỗi lần chớp lên cũng khiến cho người khác không thể nhận ra đâu là chính thể, cả người dường như không có trọng tâm. Đợt tấn công đáng sợ đến vậy của Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết đã… thất bại!
Hắn…thật sự có thể tránh thoát!
Không thể nào!
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết cũng không dừng lại, tinh thần lực vẫn tiếp tục bùng phát, đòn sát thủ chân chính của hắn còn chưa tới!
Trong làn tên dày đặc kia còn ẩn chứa một mũi tên chí mạng, mũi tên này chịu sự khống chế bởi tinh thần lực của hắn. Một mũi Hoàng Kim Tiễn duy nhất – đó cũng là một phần của hoàng kim võ trang.
Hoàng Kim Tiễn chân chính!
Võ Thần Tự Nhận đang di chuyển bỗng nhiên dừng lại, hai tay kết lại thành hình chữ thập!
Vụt…
Bùm..!
Cả người lùi về đằng sau.
Vụt…!
……
Im lặng!
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết ngơ ngác nhìn mũi tên vàng rực rỡ đang cắm trước ngực mình, nhưng hắn lại mỉm cười.
Đó là nụ cười thỏa mãn.
Hắn đã thua.
Thua một cách tâm phục khẩu phục!
Thân hình hắn ngày càng nhạt dần – đây là một kết cục không ai ngờ tới.
Võ Thần Tự Nhận lùi về phía sau năm bước mới dừng lại, ngước nhìn Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết. Hắn vươn tay phải chỉ về phía đối phương, rồi áp vào lồng ngực, vị trí trái tim của mình.
Nhân Sinh Tịch Mịch Như Tuyết trước khi tan biến nhìn thấy vậy thì cả người sững lại, ánh mắt run rẩy…
Sau mỗi cuộc chiến, mỗi một chiến sĩ đều thể hiện sự tôn trọng của mình đối với một chiến sĩ khác.
Tôn trọng?
Người chơi IPA từ khi nào được như vậy?
Không có, chưa từng có!
Bọn họ chẳng qua chỉ là một nhóm người không có thiên phú, bất tài mà thôi. Sự tôn trọng này chỉ được dành cho chiến sĩ!
Võ Thần Tự Nhận cũng đã biến mất, toàn trường không hề có tiếng động, cả diễn đàn đều không hề có một tiếng động…
Có một hạng người đáng để tôn trọng!
Có một hạng người là kẻ đi chinh phục!