Nhìn cảnh này, đám học viên Berna lập tức há hốc miệng, tựa như có thể nhét cả quả trứng ngỗng vào được. Đến cả bọn Địch Đạt cũng trợn tròn mắt.... Tại sao có thể chứ?
Từ trước tới nay, bọn Địch Đạt , Lumi chưa bao giờ coi Vương Động là một cao thủ cả. Lúc đầu bọn họ còn coi thường Vương Động, chẳng có bản lãnh gì mà suốt ngày cứ bám theo với bọn Mã Tiểu Như, đúng là không biết ngượng. Chỉ đến khi Vương Động trổ tài trong cuộc đấu tinh chiến thì bọn hắn mới chịu phục vì chỉ một chiêu đó thôi cũng đủ để Vương Động quét ngang Alan vô địch thủ rồi. Nhưng bọn họ tuyệt đối không tưởng được hắn trong võ trang chiến cũng mạnh mẽ như vậy.
"Thằng em đúng là có bản lĩnh."
"Quá bản lĩnh chứ lại. Anh giai có bao nhiêu bổn sự thì tung ra đi. Để thằng em này kiến thức nào." Vương Động nhún vai không thèm quan tâm.
Apache cười to một tiếng, Trảm Mã đao xuất ra không hề khách khí. Đây chính là đặc điểm nổi bật của phái thực chiến, chỉ cần xác mục tiêu thì sẽ dùng lực lượng mạnh nhất của mình để nhanh chóng tiêu diệt mục tiêu.
Trảm Mã đao xé gió chém xuống nhưng Vương Động lại không hề có ý định dùng vũ khí. Hắn chỉ vung quyền tiếp đỡ Trảm Mã đao, dùng hạch lực bảo vệ quyền đầu, khiến nó cứng rắn chẳng khác nào vũ khí. Nói đến điểm này thì chẳng ai rõ hơn Vương Bí cả, hắn đã từng bị Vương Động đánh cho trọng thương mà chẳng hiểu ra làm sao cả.
Quyền đao va chạm vang ra nhưng tiếng "Phanh...phanh" nặng nề, Vương Động đấu với Apache mà không hề rơi xuống hạ phong chút nào, hơn nữa kỳ quái nhất chính là Apache đang chủ động tấn công, khác hẳn với phong cách của hắn trong trận trước.
Những cao thủ như Mã Tiểu Như đương nhiên hiểu được điều này có nghĩa là gì.
Thực lực của bọn họ tuy không tệ nhưng đáng tiếc là kinh nghiệm quá ít. Vương Động đã che dấu vô cùng tốt nhưng vẫn không thể qua mặt được Apache, kẻ đã trải qua những cuộc huyết chiến xuất sinh nhập tử, chỉ cần thử một chút là đã đánh hơi được khí tức nguy hiểm.
Đứng trước nguy cơ uy hiếp, bất cứ ai cũng sẽ nghĩ đến việc phải chiếm tiên cơ.
Năm phút điên cuồng đã trôi qua. Trong năm phút này, song phương đánh nhau đến thiên hôn địa ám, không ai nhịn ai.
Nếu như nói đặc điểm công pháp của Vương Động là sức mạnh thì điểm vượt trội của Apache chính là tốc độ di chuyển và tốc độ công kích. Apache đã dung hợp hai loại tốc độ nay với nhau, tạo nên một hiệu quả phi thường khủng bố. Trảm Mã đao trong tay hắn lúc nhanh lúc chậm, lúc nặng lúc nhẹ, chiêu thức cũng không có chỗ nào đặc biệt nhưng hiệu quả lại vô cùng kinh nhân.
Đối mặt với những nhát chém như cuồng phong bạo vũ.... vậy mà Vương Động vẫn đứng vững!
Ai cũng có thể nhìn ra được, công kích của Apache chính là một điển hình hoàn mỹ của sự kết hợp lý luận và thực chiến, đồng thời phát huy sở trường của mình tới mức tận cùng, trong khi đó công kích của Vương Động lại có vẻ rất loạn xạ, đánh nhăng đánh cuội, không hề theo một chiêu thức, quy luật nào nhưng vẫn có thể gặp chiêu phá chiêu, vừa công vừa thủ.
Đây cũng chẳng phải cái gì mà Vô chiêu thắng hữu chiêu. Nếu nói như vậy thì ai cũng đánh loạn vài chiêu là thành cao thủ Vô chiêu thắng hữu chiêu à. Hơn nữa cảnh giới đó rõ ràng không phải là kẻ có mấy tuổi đầu như Vương Động có nắm được.
Chiêu thức của hắn đánh ra rất loạn xạ, không hề theo quy tắc thường thấy, nhưng lần nào cũng có thể hóa nguy thành an, làm Apache điên cuồng công kích một lúc cũng phải hơi chậm lại.
Apache nhảy vọt lên không trung, một đao Thái Sơn áp đỉnh. Vương Động đột nhiên dịch chuyển sang bên cạnh, né tránh cú chém một cách quỷ dị rồi tung ra một cú. Đã không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì hoàn toàn khác biệt....
Cú đá vòng cung Campas!
Tránh được Trảm Mã đao đồng thời đá thẳng vào eo Apache, nhìn thì có vẻ Vương Động đang chiếm ưu thế nhưng vấn đề là lực bạo phát khủng bố của Apache lập tức phát huy tác dụng, hơn nữa công kích của Vương Động cũng được thực hiện ngay lúc hắn né tránh, không thể mượn được nhiều lực.
Trong nháy mắt hai người bắn ra, đứng cách nhau bảy tám mét.
Hô hấp hai người hai người dần trở nên chậm rãi. Đây chính là dấu hiệu song phương đã hoàn toàn tiến vào trạng thái chiến đấu. HIển nhiên Apache đã coi Vương Động là kình địch.
Nhưng chiêu đánh nhìn có vẻ loạn xạ đó thực ra cực kỳ hiểm hóc, toàn bộ đều nhằm thẳng vào tử huyệt. Thằng khốn này quả nhiên có vấn đề.
Apache múa Trảm Mã đao trên tay mình một vòng, hưng phấn nói: "Khán giả không đợi được nữa rồi, chúng ta cũng nên cho bọn họ biết thế nào là chiến đấu chân chính thôi."
"Anh giai nói nhảm nhiều thật đấy." Vương Động mỉm cười.
Apache ngẩn ra, trên miệng nở một nụ cười khổ. Cái cảm giác bị người ta nói kháy quả thực... không thể nào dễ chịu được!
Vụt....
Apache đã bắt đầu.... Vụt.........
Tốc độ vô cùng khủng bố, trong nháy mắt hắn đã đến trước người Vương Động, lên gối hất tung Vương Động lên giữa không trung. Sau đó Apache túm chặt thâm thể Vương Động, đem cả thân thể hắn giáng xuống đất.
Trí mạng nhất chính là Trảm Mã đao vẫn đang kề sát trên cổ Vương Động, chỉ cần nhấn xuống một chút nữa là trận đấu này cũng kết thúc!
Đây mới là Apache thật sự!
Rầm....
Kết thúc!
Gần như tất cả mọi người bị thu pháp giết người nằm ngoài phạm vi học viên này làm kinh hãi. Ai cũng cho rằng Vương Động gặp phải chiêu này thì chết chắc rồi.
Một chiêu kích sát sặc mùi máu tanh này của Apache chính là kết quả đúc rút kinh nghiệm sau hơn một năm ma luyện sinh tử.
Đối mắt với chiêu kích sát tanh máu này, chỉ cần hơi nhát gan thì có lẽ đến thân thể cũng không dám nhúc nhích rồi.
Nhưng....
Trong chớp mắt va chạm, thân hình Vương Động đột nhiên giãy thoát ra ngoài. Mà kẻ bị va xuống đất chính là Apache, hai tay đang chống xuống đất. Hiển nhiên cú va chạm với mặt đất này hoàn toàn do Apache chịu hết rồi.
Apache lè lưỡi liếm máu trên đao. Cùng lúc đó trên cổ Vương Động cũng rịn ra một đường máu sắc lẹm.
Mọi chuyện diễn ra cho trong chớp mắt.
Vương Động vậy mà vẫn tránh được một nhát chém yết hầu trí mạng, dùng răng cắn chặt thân đao, sau đó thân thể hắn bất ngờ vặn mình hất tung Apache ra ngoài.
Vương Động chậm rãi lấy tay xóa đi vết máu trên cổ mình. Nếu là người bình thường, trải qua tình cảnh như vậy chỉ sợ chân đã mềm nhũn như bị rút hết gân rồi, thế mà Vương Động lại vẫn như không có chuyện gì xảy ra.
Apache nhận ra hắn đã phải phải đối thủ khó nhằn rồi. Đây tuyệt đối không phải do đối phương nghĩ đây là ảo ảnh mà không sợ hãi, dưới tình huống như vừa nãy, bất cứ ai cũng phải sợ hãi, trừ phi người này hoàn toàn không biết sợ hãi là gì.
Trừ người trời sinh không biết sợ hãi là gì ra thì chỉ có thằng điên thôi.
Vương Động hít hít mùi máu tanh nồng của mình.... Thằng khốn này lẽ ra... lẽ ra không nên làm thế....
Ánh mắt Vương Động đột nhiên trở nên đỏ lừ!
Đây lần đầu tiên Vương Động chủ động công kích, tuy tốc độ không nhanh như Apache nhưng không hiểu sao bộ phạt của hắn lại cực kỳ kỳ quái.
Giống như là bị ảo giác vậy. Khi ngươi nhìn bước tiến của hắn rất lớn nhưng cư ly hắn bước lại không dài như vậy, đến khi người nhìn bước tiến hắn có vẻ rất nhỏ nhưng cự ly hắn tiến lên lại rất dài.
Tứ đại quân trong liên minh nhân loại sử dụng bốn loại bộ phạt khác nhau.
Hồ Điệp bộ của người Người Inventer thì ưu nhã, Đột Tiến bộ của người Sao Hỏa thì cương mãnh, Huyễn Ảnh Bộ của người Katy lại như mộng như ảo, còn bộ phạt của của Liên Bang Địa Cầu chính là Thốn bộ.
Phạm vi xung quanh đều tựa như nằm trong khoảng cách một thốn.
Hình thức thì có thể dễ dàng bắt chước được nhưng muốn chân chính hiểu được và vận dụng vào thực chiến thì chỉ sợ không phải học viên nào cũng có thể làm được.
Vụt....