- Rất vui, vậy thì mau nói vào trọng điểm đi, tôi rất bận.
Lâm Vân thực tại đã bị những cuộc điện thoại dối trá này làm phiền tới mức không chịu nổi. Thầm nghĩ có gì mà vui chứ, chúng ta trước giờ chưa từng quen biết, đáng vui lắm sao?
- Kìa…
Nguyễn Y không ngờ đối phương lại có thể có thái độ như vậy, nhướng mày, không khỏi có chút tủi thân, không ngờ lại nói chuyện với mình như vậy.
- Không nói thì tôi cúp điện thoại đấy.
Lâm Vân nói rồi định cúp điện thoại luôn.
- Đừng… nghe nói nội y của quý công ty đều do anh Lâm thiết kế, tôi muốn mời anh Lâm đến Yến Kinh một chuyến, đương nhiên thù lao tôi sẽ trả gấp mười.
Nguyễn Y vội vàng nói ra yêu cầu của mình, cô thật sự sợ Lâm Vân sẽ cúp điện thoại của mình, khi mình chưa có thời gian để nói mục đích của bản thân.
- Còn có chuyện gì nữa không?
Lâm Vân hỏi.
- Hết rồi…
Nguyễn Y cuối cùng cũng thở phào một cái, người này dường như có chút động tâm rồi.
- Ồ, tôi không rảnh đâu, tạm biệt.
Đầu dây bên kia liền truyền đến âm thánh báo bận.
Nguyễn Y cầm điện thoại với âm thanh báo bận mà kinh ngạc sững sờ, lẽ nào nói chuyện với mình anh ta rất ấm ức sao? Nước mắt trong hốc mắt đảo quanh, từ khi nào mà mình phải chịu tủi thân như vậy chứ!
Lâm Vân trong lòng lại cảm thấy khó chịu, đều đã nói là không rảnh rồi, vậy mà cứ hết lần này đến lần khác gọi điện tới. Hắn cũng muốn đi đến nhà xưởng một chuyến, bản thân muốn tự tay giúp Hàn Vũ Tích thiết kế một bộ nội y tặng cho nàng ấy, cho dù là gửi qua bưu điện cũng được. Sau khi mình rời khỏi Phụng Tân, muốn một lòng đi tu luyện, phỏng chừng trong thời gian rất dài sẽ không nhập thế.
Lâm Vân đi vào công xưởng nơi mà hiện tại được bảo vệ cực kỳ nghiêm ngặt, trong lòng cũng có chut đắc ý. Tuy chút thành tích này của mình ở Thiên Hồng mà nói chẳng có chút nghĩa lý gì, nhưng ở nơi này lại là nghịch thiên. Mấy năm thời gian đều làm việc trong khẩn trương, phân xưởng bỏ vỏ quả bông già cũng có nhiều công nhân viên chuyên tâm bóc quả bông, đối với một công việc với số tiền lương cao như thế, không ai không muốn chăm chỉ làm việc, ngộ nhỡ bị cắt giảm, mới không có ai đồng tình.
- Quản lý, anh đến rồi ạ.
Hồ Thanh thấy Lâm Vân tới, vội vàng chạy tới chào hỏi, bây giờ Lâm Vân chính là thần trong lòng anh ta. Anh ta tự mình chứng kiến sự quật khởi của “Hồng Tường” Phụng Tân, đồng thời cũng là sự quật khởi của bản thân mình.
- Ừ, Hồ Thanh, tôi muốn làm một thứ, cho tôi một máy trống nhé.
Lâm Vân thuận miệng phân phó.
Rất nhanh một chiếc máy được để trống, Lâm Vân tự tay thiết kế, may, dùng hết mấy tiếng đồng hồ mới giúp Hàn Vũ Tích làm xong một bộ nội y loại “Sơn Hoa Trà”, hoàn toàn là thiết kế “Vân Tàm Miên” một trăm phần trăm, màu phấn hồng chính là dựa theo màu sắc lần trước hắn nhìn thấy để làm, hơn nữa cả bộ nội y còn mang thêm lực lượng Tinh Vân của mình, nhìn vào quả thực khiến chị em yêu thích không buông tay.
Đóng gói cẩn thận sản phẩm mình vừa làm xong, thì đã sang thời gian ăn cơm rồi, hắn nhanh chóng rời khỏi nhà xưởng. Vốn còn muốn thiết kế cho Cam Dao một bộ, lần trước hắn còn cố ý quan sát ngực của cô. Tuy nhiên nghĩ mình tặng nội y cho Hàn Vũ Tích còn được, nếu tặng cho Cam Dao thì có chút không thích hợp, quyết định để mấy người Cam Dao đến đây tự chọn một chiếc là được rồi.
- Lâm Vân…
Lâm Vân vừa đi ra khỏi nhà xưởng thì nghe có tiếng người gọi mình, quay đầu lại không ngờ nhìn thấy Đường Tử Yên, còn Cam Dao thì đi theo phía sau cô, làm sao cô ấy tới vậy?
- Ô, tôi cứ nghĩ là ai, hóa ra là mỹ nữ lão tổng à. Lão tổng cô một ngày kiếm tiền tỷ, sao lại rảnh rỗi tới chỗ này thế? Không phải công ty có chỗ nào cần tôi giúp đỡ chứ hả?
Lâm Vân thấy Đường Tử Yên trong lòng không vui, nhưng cũng không muốn dong dài với vị Tổng giám đốc xinh đẹp không có hảo cảm với mình này.
- Kìa, Tổ trưởng Lâm, chào anh, có thời gian không ra ngoài ngồi trò chuyện chút đi?
Đường Tử Yên thấy thái độ của Lâm Vân, trong lòng có chút xấu hổ, không nghĩ tới có một ngày mình sẽ tìm đến người này nhờ giúp đỡ.
- Bận lắm, công việc của tôi rất nhiều, với cả ở đây tôi là quản lý không phải tổ trưởng.
Lâm Vân lòng tự nhủ tôi làm gì có thời gian mà ngồi nói chuyện phiếm với cô. Giúp đỡ Cam Dao và Tô Tịnh Như là mình tự nguyện, còn đối với Đường Tử Yên này, hắn ngược lại một chút hảo cảm cũng không có.
Không phải nói về thái độ của cô ta đối với mình, mà là cô ta nhìn người luôn dùng với ánh mắt cao cao tại thượng, khiến cho người ta thấy khó chịu. Bản thân lại không nợ cô ta cái gì, không cần thiết phải dong dài với cô ta. Đừng nói mình sắp rời khỏi “Hồng Tường” rồi, ngay cả mình không rời đi, cũng không muốn xuất hiện cùng loại người này quá nhiều.
Tuy Đường Tử Yên cũng là một đại mỹ nhân, nhưng mỹ nhân thì mình thấy nhiều rồi. Lẽ nào cứ là mỹ nhân thì mình sẽ thiếu nợ cô ta sao? Lẽ nào là mỹ nhân thì có thể cho rằng bản thân tài trí hơn người, không cần nói hiện tại, chính là vào lúc vừa mới vào công ty Lâm Vân cũng không chịu thua cô ta như thế.
Thấy Đường tổng mang vẻ mặt khó xử, Cam Dao vội nói:
- Lâm quản lý, Đường tổng vừa từ Thâm Quyến đến Phụng Tân, vừa xuống máy bay đến cơm cũng không ăn đã đến tìm anh, hay là chúng ta đi ăn cơm trước đã nhé?
Cam Dao nói xong mặt đỏ lên, từ lần trước được Lâm Vân cõng về nhà, cô không dám một mình gặp mặt Lâm Vân nữa, đều là ở những nơi công khai.
Lâm Vân thấy Cam Dao mở lời, cũng không tiện từ chối, dù sao Cam Dao đã cứu qua mình một lần, hắn suy nghĩ rồi nói:
- Được thôi, vậy tôi sẽ tốn kém một lần, mời hai người đẹp ăn cơm vậy.
Đường Tử Yên vẻ mặt khi trắng khi đỏ, thầm nhủ Lâm Vân này thực sự không biết nể nang gì cả, không ngờ thể diện còn không bằng cả Cam Dao. Tuy nhiên lần này cô ta đến nhờ Lâm Vân, nên cũng có thể nhẫn nhịn được.
Tìm được một tiệm cơm sạch sẽ, yêu cầu một ghế lô, gọi mấy món thức ăn. Lâm Vân nhân tiện hỏi:
- Hai người đẹp muốn uống rượu không?
Cam Dao vừa nghe đến uống rượu, sắc mặt lần nữa ửng lên như quả hồng, vội vàng lắc đầu. Đường Tử Yên trong lòng rất kỳ quái, tự nhủ Cam Dao này sao thế, dường như có chút cổ quái.
- Đường tổng, có chuyện gì, cô nói đi. Nếu không khó khăn thì có thể giúp cô, tôi sẽ tiện thể làm một lần. Nếu phiền phức quá thì cô cũng không cần nói nữa đâu.
Lâm Vân vừa ăn vừa nói, thanh âm ăn cơm Cam Dao đã sớm quen rồi, nhưng Đường Tử Yên vẫn cau mày, tự nhủ tên Lâm Vân này bộ dạng ăn uống quá mức khó coi rồi.
- Nghe nói lần này anh đã tăng tiền lương lên rất cao cho công nhân viên của công ty anh?
Đường Tử Yên không biết nên bắt đầu nói từ đâu, chỉ đành nói ra điều mình vừa biết được.
- Không sai, lẽ nào Đường tổng có ý kiến gì sao?
Lâm Vân vừa ăn vừa có chút khó hiểu nhìn Đường Tử Yên, mình tăng tiền lương là bổn sự mình nên làm. Lẽ nào một quản lý khu vực như mình, dùng lợi nhuận để tăng lương cho công nhân viên cũng không được sao?
- Ồ, không phải, anh hiểu nhầm rồi. Anh có thể cho tôi biết “Vân Tàm Miên” kia của anh là chuyện gì không?
Đường Tử Yên thấy Lâm Vân dường như có chút ý kiến với mình, nhanh chóng trực tiếp nói ra điều mình muốn biết.
- Cái này một hai câu không thể nói hết được, không thì như vậy đi, ngày mai cô đến công ty tôi tổ chức một cuộc họp, để Cam Dao và Kỷ Lam giải thích một chút cho cô biết.
Lâm Vân thực tại không muốn phí nước miếng để giải thích mấy thứ này.
- …
Đường Tử Yên thật không ngờ lại nhận được câu trả lời như thế.
- Vậy tôi nghe nói “Vân Tàm Miên” phía bên Phụng Tân cung không đủ cầu, mỗi ngày đều có người xếp hàng, hơn nữa chưa đến buổi trưa đã bán hết. Tại sao không tăng cường sản xuất chứ?
Đường Tử Yên vẫn là nói nghi vấn lớn nhất của mình.
- À, cái này thì tôi có thể trả lời cô, bởi vì thiết bị sản xuất loại “Vân Tàm Miên” này chỉ có mười máy, không có cách nào để gia tăng sản xuất cả. Đừng có nói là đi mua thêm nữa, vì đã không thể mua được nữa rồi. Bởi vì vật liệu chế tạo ra loại máy này đã hết.
Lâm Vân sau khi trả lời, đã cố ý bịt kín hoàn toàn câu hỏi đằng sau của Đường Từ Yên.
- Cái gì….
Đường Tử Yên thật sự ngây ngẩn cả người.