Từ Trường Thâm tán thưởng nhìn Lâm Vân nói:
- Sau khi đội đặc công quốc tế chỉnh hợp, tới chỗ đã từng xuất hiện qua đĩa bay kia xem xét thì gặp phải hai tên nam tử che mặt kỳ quái. Bọn chúng có dáng người thấp, nhưng lại sử dụng một loại vũ khí vô cùng khủng bố. Một trăm sáu mươi người đặc công tinh anh của quốc tế, gặp phải hai người này, chỉ trở lại có sáu mươi bảy người. Còn lại thì trong một thời gian ngắn ngủi chết hết.
- Mà hai tên kỳ quái kia sau khi giết người, thì đã biến mất không thấy tung tích. Hiện tại vẫn chưa xác định được thân phận của bọn chúng. Không biết là người Địa Cầu hay là người ngoài hành tinh. Cũng không biết hai tên đó đi về hướng nào. Nhưng mặc kệ bọn chúng đi đâu, nếu quả thật bọn chúng là người ngoài hành tinh, thì sự việc trở nên rất nghiêm trọng.
- Xét thấy sức chiến đấu của đội viên Long Ảnh là mạnh nhất trong đội đặc công quyết tế, trải qua hội liên hiệp quyết định, hy vọng cậu, vốn là huấn luyện viên của Long Ảnh, có thể đảm nhiệm chức chỉ huy đội đặc công quốc tế.
Sắc mặt của Lâm Vân lạnh dần. Vì đội viên của Long Ảnh báo thù, không nói hắn cũng đi. Nhưng trải qua hội liên hiệp quyết định? Cái hội đấy thì có quyền gì mà quyết định mình? Thật là trò cười. Hơn nữa, điều này cũng chứng tỏ bọn họ chỉ muốn mình đi làm pháo hôi mà thôi.
Cho nên Lâm Vân không muốn hợp tác gì với cái hội liên hiếp kia, chỉ tổ lãng phí thời gian của hắn. Hiện tại thời gian của hắn quý giá vô cùng, nào có rảnh để đi làm những việc kia. Nếu thật sự có thời gian, còn không bằng đi chơi công viên với lão bà.
Mình không phải anh hùng, cũng không phải là người theo chủ nghĩa quốc tế. Mục đích của mình là người thân được sống một cuộc sống tốt đẹp và mau chóng tu luyện tới chín sao. Chỉ có thể mà thôi. Giúp đội viên của Long Ảnh báo thù, cho dù Từ Trường Thâm không nói, mình cũng sẽ đi. Nhưng vì đội đặc công quốc tế bán mạng, hắn còn không cao thượng như vậy.
Nhìn sắc mặt vốn bình tĩnh chuyển dần sang lạnh lẽo của Lâm Vân , là mọi người biết, hắn đang rất bất mãn.
Chỉ huy đội đặc công quốc tế là một cái chức vụ rất vang dội. Hơn nữa còn là một vinh dự cho quốc gia. Vậy mà tiểu tử Lâm Vân này rõ ràng giống như không quan tâm vậy. Lâm Lộ Trọng rất là xấu hổ, Từ Trường Thâm cũng không khá hơn chút nào.
Thấy Lâm Vân không lên tiếng, Từ Trường Thâm lần nữa nói:
- Nghe nói cậu đang thu thập vật này?
Từ Trường Thâm nói xong, lấy ra một viên linh thạch. Lâm Vân thấy vậy, trong lòng liền căng thẳng. Đây không phải là vật hắn muốn thu thập, mà là bức thiết phải cần.
Thấy Lâm Vân quả nhiên lộ ra vẻ hứng thú, Từ Trường Thâm giống như con hồ ly già vậy, mìm cưởi đặt linh thạch ở trên bàn.
Hàn Vũ Tích nhìn thấy lão nhân kia lấy ra một viên linh thạch, giống như câu cá. Mà mồi dụ của ông ta rõ ràng là lão công của mình. Đột nhiên trong lòng Hàn Vũ Tích rất là cảm động. Lâm Vân vì một viên linh thạch mà kích động như vậy, tuy bên ngoài của hắn có vẻ bình tĩnh, nhưng mình vẫn có thể cảm giác ra được. Vậy mà Lâm Vân lại giao cho mình mấy chục viên linh thạch để mình tu luyện. Chính mình còn tưởng thứ này tuy khó lấy, nhưng không phải là đặc biệt khó lấy.
Lúc này mới biết linh thạch có ý nghĩa như thế nào với Lâm Vân. Hắn đối xử với mình thật là tốt. Nghĩ tới đây hai mắt của Hàn Vũ Tích đỏ lên, nắm lấy tay của Lâm Vân.
Lâm Vân đang suy nghĩ, lão Từ dùng linh thạch để câu mình, không biết ông ta có bao nhiêu linh thạch như vậy. Nếu ông ta có nhiều, thì đáp ứng điều kiện kia không có vấn đề gì, chỉ là thay đổi một chút mà thôi. Nhưng nếu chỉ là một viên linh thạch, thì chưa đủ để hắn thỏa mãn.
Sau này mình đi sơn mạch Hoành Đoạn tìm giáo phái Âm Nguyệt Quan kia. Nói không chừng có thể kiếm được rất nhiều linh thạch ở đó. Mặc dù đây chỉ là một loại khả năng, nhưng không phải không thể.
Lão Từ này chắc là biết chuyện Lý Ly mang theo một viên linh thạch tới rồi mình buông tha cho Lý gia. Nên cũng nghĩ rằng, chỉ cần một viên linh thạch như vậy, sẽ khiến mình đi vào khuôn khổ. Nhưng ông ta lại không biết, mình đã sớm không để một viên linh thạch vào mắt.
Linh thạch đương nhiên là thứ tốt, nhưng một viên sao có thể đủ cho hắn đáp ứng cái gì. Vũ Tích đột nhiên cầm tay của hắn, hắn đương nhiên biết suy nghĩ của nàng. Nhéo nhéo tay của Vũ Tích, ra hiệu cho nàng yên tâm.
Vài lão nhân trông thấy Lâm Vân không còn hứng thú, liền biết một viên linh thạch này còn chưa đủ để đưa ra điều kiện với Lâm Vân. Đều âm thầm cười khổ, khẩu vị của anh chàng Lâm Vân này càng lúc càng lớn.
- Tôi có thể nói lai lịch của viên đá này cho cậu biết. Tuy hiện tại chỉ có một khối, nhưng không chừng chỗ đấy còn có.
Từ Trường Thâm thấy chỉ một viên đá không có tác dụng, liền đưa thêm đòn sát thủ. Một nơi có thể có mỏ đá như vậy, chắc anh chàng này phải hứng thú chứ.
Không nghĩ tới, ông ta vừa dứt lời, Lâm Vân đã nói:
- Không cần đâu, viên linh thạch này là các ông đào được ở dãy núi Vân Quý.
Mấy người ngồi đây nhìn nhau. Bọn họ đâu biết Lâm Vân đã sớm dùng thần thức để kiểm tra rồi. Linh khí bên trong khối linh thạch này ngang ngửa với mấy khối linh thạch mà mình tìm được ở đấy, nên thuận miệng suy đoán một chút. Mà nhìn biểu lộ của vài vị này, xem ra mình đã đoán đúng.
- Chắc cậu cũng biết về tổ chức dị năng của quốc gia phải không. Loại đá này gọi là đá Bạch Hà. Quốc gia của chúng ta có bốn người Luyện Khí Sĩ. Nhưng người có tu vi cao nhất lại mất tích từ hôm qua. Luyện Khí Sĩ rất khó kiếm, toàn là nhân tài trụ cột của quốc gia.
- Lần này, chúng tôi còn mời thêm một người Luyện Khí Sĩ để hỗ trợ cậu. Cậu phải biết rằng, cơ hội này không phải ai cũng có được. Cậu tu luyện chính là công phu nội gia, nếu có một người Luyện Khí Sĩ chỉ đạo, phỏng chừng cậu sẽ thu được lợi ích không nhỏ. Cậu thấy thế nào?
Từ Trường Thâm xuất ra con bài cuối cùng để dụ Lâm Vân.
Lâm Vân âm thầm cười lạnh, chỉ đạo mình? Cái tên bại hoại mạnh nhất của các ông đã bị tôi một mồi lửa đốt chết rồi, còn mang người khác ra dạy tôi? Tuy nhiên, hắn vẫn cảm kích dụng tâm của Từ Trường Thâm. Chắc ông ta không có ý gì khác, chỉ là muốn nhìn xem mình có thề chuyển từ cổ võ sang Luyện Khí Sĩ hay không.
Xem ra mình phải lộ ra vài tay, bằng không lại xuất hiện mấy tên nữa, khiến cho đôi bên đều không xuống đài được.
Thấy Lâm Vân không nói gì, Từ Trường Thâm mỉm cười nói:
- Gọi đạo trưởng Hà Ngụ tới đây một lát.
Lâm Vân đã sớm nhìn ra đằng sau của Từ Trường Thâm có giấu hai người vệ binh, nhưng không nói ra. Quả nhiên không bao lâu sau, thì có một đạo sĩ hơn ba mươi tuổi đi tới. Nói thật, Lâm Vân không có hảo cảm gì với đạo sĩ cả. Bởi những người đạo sĩ mà hắn từng gặp, đều không phải là thứ tốt gì.
Cho nên tên đạo trưởng Hà Ngụ vừa đi vào, Lâm Vân không đứng lên chào hỏi. Nhưng vài vị lãnh đạo đều biểu hiện phi thường khách khí với y. Hà Ngụ là ai, là bán tiên có thể phóng ra hỏa cầu trong truyền thuyền a. Thậm chí y có thể nhảy qua một bức tường cao hơn 4m. Nếu không phải sợ quá mức rêu rao, thì quốc gia đã cho tay Hà Ngụ này đi tham gia thế vận hội Olympic rồi. Kiểu gì y chẳng dành được huy chương vàng.
Lâm Lộ Trọng thấy Lâm Vân và vợ của nó không có ý đứng lên, có chút sốt ruột. Trong lòng tự nhủ, đứa cháu trai này của mình quả thực quá kiêu ngạo.
Mấy vị thủ trưởng kia nhìn thấy Lâm Vân như vậy, sắc mặt cũng rất khó coi. Nếu không phải bọn họ coi trọng Lâm Vân và thế lực sau lưng hắn, thì đã lên mặt trách vấn rồi. Ngay cả thủ trưởng số một có ấn tượng tốt với hắn cũng phải thở dài. Bản lĩnh của tiểu tử Lâm Vân này là có, nhưng hắn không biết núi cao còn có núi cao hơn sao? Làm người không nên quá mức kiêu ngạo.
Xem ra đợi lát nữa phải bảo Hà Ngụ cho hắn mở mang tầm mắt, cho hắn biết trên đời này còn có rất nhiều người lợi hại hơn hắn. Không biết lúc Hà Ngụ bắn ra cầu lửa, thì biểu lộ của Lâm Vân sẽ như thế nào.
Hà Ngụ thấy đôi nam nữ kia rõ ràng không để ý tới mình, trong lòng rất tức giận. Tuy nhiên khi y trông thấy Hàn Vũ Tích, lập tức như bị điện giật, đã sớm quên chuyện hai người thất lễ với y.
“ Nữ nhân này quả thực là xinh đẹp, tại sao trước kia mình chưa từng thấy qua một cô gái xinh đẹp như vậy nhỉ? Quả thực là tuyệt sắc khuynh thành”
Y liền quyết định, vô luận thế nào cũng phải thu phục nữ nhân kia vào trong tay.
Từ Trường Thâm nhìn thấy biểu lộ của Hà Ngụ như vậy, thầm kêu không tốt. Không nghĩ tới tay Hà Ngụ này lại không biết khống chế bản thân như vậy. Tuy nhiên, nghĩ lại thì cũng không thể trách y được, một nữ tử mỹ mạo như Hàn Vũ Tích, ai thấy chẳng động tâm? Bọn họ đã già rồi, đương nhiên là không nghĩ như vậy. Nhưng nếu thay đổi là một người trẻ tuổi, phỏng chừng cũng biểu lộ như Hà Ngụ.
Từ Trường Thâm vội vàng ho khan một tiếng, cảnh tỉnh Hà Ngụ. Hà Ngụ trông thấy Lâm Vân nhìn mình cười lạnh, trong mắt hiện lên một tia sát khí, không hề có ý giấu diếm. Trong lòng cũng hừ lạnh một tiếng, đã coi Lâm Vân như một người chết. Ngay cả thủ trưởng Lưu cũng nhìn thấy tâm tư của Hà Ngụ. Nhưng không biết nói thế nào. Chỉ có thể thầm than Lâm Vân không may. Cũng không thể phái người, hai mươi bốn tiếng bảo vệ Lâm Vân a.