- Chờ chút.
Tên nam tử thấy Lâm Vân định phóng thương ra tiếp, vội vàng ngăn lại. Trong lòng của y rất buồn bực. Cho tới bây giờ, toàn là người khác nói với mình như vậy. Không ngờ hôm nay mình lại nói với người khác. Y đã nhìn thấy sát khí ở trong mắt của Lâm Vân. Nếu tiếp tục đánh, thì không cần vài thương, mình nhất định sẽ bị mất mạng trong tay của tên tu sĩ vô danh kia.
Y hiếu chiến, nhưng không có nghĩa là ngu ngốc. Chẳng ai muốn lao vào chỗ chết cả.
- À, không phải ngươi muốn chiến sao? Giờ đổi ý rồi à?
Lâm Vân lạnh lùng cười.
- Ta không phải là đối thủ của ngươi, thì đánh đấm làm gì nữa?
Tên nam tử bất đắc dĩ nói.
- Ngươi không đánh, nhưng ta vẫn muốn đánh.
Lâm Vân quyết định lưu người này lại. Một khi để y rời đi, nói không chừng y sẽ dẫn theo người tới để báo thù.
Một mình người này đã đủ đối phó với mình một lúc. Nếu y dẫn theo người, thì đại lục Thiên Hồng làm sao tránh khỏi nạn diệt vong.
- Tôi chỉ muốn luận bàn mà thôi, chứ không có ác ý gì. Lúc tôi đi ngang qua đại lục Thiên Hồng thì nhìn thấy vài tên tu sĩ đang khi dễ quân đội người phàm. Cho nên tôi mới bất bình. Tôi vốn định khuyên bọn họ dừng tay, tuy nhiên khi nghe bọn họ kể chuyện, tôi mới không giết bọn họ.
- Nhưng lại nghe bọn họ nói có người còn lợi hại hơn cả tôi cho nên tôi không phục, muốn dẫn cậu tới để thử sức xem thế nào. Bởi tôi vốn không tin tưởng có tu sĩ còn lợi hại hơn cả tôi. Không ngờ những tu sĩ cấp thấp kia lại nói đúng, cậu quả thật lợi hại hơn tôi.
- Tôi biết cậu muốn giết tôi diệt khẩu. Nhưng thứ nhất, tôi sẽ không vì chuyện này mà mang thù. Thứ hai, cho dù cậu giết tôi diệt khẩu cũng vô dụng. Bởi vì tôi đi đâu, cha tôi đều biết. Nếu tôi chết, thì toàn bộ thế giới Tu Chân sẽ truy nã cậu. Tuy có thể cậu không sợ, nhưng đại lục Thiên Hồng sẽ bị liên lụy.
Tên nam tử rất chân thành nhìn Lâm Vân, nói.
Lâm Vân sững sờ. Tên này biết đây là đại lục Thiên Hồng, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên y tới. Mặc dù mình không sợ bị truy nã, nhưng y nói cũng không sai. Một mình làm sao có thể bảo vệ cả một hành tinh được.
Thấy Lâm Vân chịu thu hồi cây thương, nam tử áo đỏ mới thầm thở phào một cái. Trong lòng tự nhủ, tên Lâm Vân này thật biến thái. Nhưng bên ngoài vẫn tỏ vẻ bình tĩnh nói:
- Sở dĩ tôi biết về đại lục Thiên Hồng là vì cứ cách một trăm năm tôi lại tới Loạn Vực Tinh Không để tập luyện.
- Trong số đó có hành tinh Thiên Hồng. Lúc tôi đang định kết thúc buổi tập luyện rời đi thì thấy các tu sĩ lại đối phó với quân đội người phàm, nên cảm thấy hơi bất công mà can thiệp. Về sau do thủ hạ của cậu nói rằng có người lợi hại hơn tôi, nên mới khơi dậy lòng hiếu thắng của tôi.
Lâm Vân nghe vậy, thầm nhủ tên tên này không thành thực. Nhưng không vạch trần ra mà hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đi xa như vậy là để tập luyện, nhưng sao chưa xong mà đã trở về rồi? Mà Loạn Vực Tinh Không là nơi nào?
Nam tử áo đỏ cười khổ một tiếng:
- Khó trách các hạ hoài nghi tôi. Tôi vốn chính là thiếu chủ của Ma Cốc Tông thuộc Hạt Nguyên Tinh. Tôi tới Loạn Vực Tinh Không là để tập luyện. Loạn Vực Tinh Không có chín tầng. Ở Hạt Nguyên Tinh tôi đứng trong hàng ngũ một trăm tu sĩ đứng đầu, nhưng tôi chỉ lên được tới tầng năm mà thôi. Cho dù là những tu sĩ của năm hành tinh Tu Chân lớn nhất cũng chỉ lên được tầng bảy của Loạn Vực Tinh Không.
- Đi vào tầng sáu đã được coi là hiếm có rồi. Nghe nói có một đệ tử của Tịch Mịch Cốc đã lên được tầng thứ tám. Tuy nhiên lại không nghe thấy tin tức trở về của y. Phỏng chừng là y đã chết ở trong đó.
- Loạn Vực Tinh Không có vô số yêu thú, linh thú, linh thảo, kỳ trân dị bảo. Là nơi rất tốt để các tu sĩ tập luyện. Tuy nhiên, tỷ lệ tử vong ở nơi đó cũng rất cao. Cho dù là đệ tử của Tịch Mịch Cốc đi vào đó, thì cũng chỉ có hai phần ba là có thể đi ra. Đừng nói tới các môn phái khác.
- Tôi thấy tu vị của huynh đài cao như vậy, nếu như vào đó tu luyện vài năm, nhất định là lên được tới tầng sáu.
Lâm Vân thật không ngờ trong vũ trụ lại có một chỗ dành cho tu sĩ tu luyện như vậy. Trong lòng hắn hơi hưng phấn. Tu vị của hắn sở dĩ cao hơn cùng cấp, là bởi vì hắn tu tinh. Quan trong hơn là hắn được cơ duyên trùng hợp sửa đổi được công pháp. Có thể nói, ngoại trừ hắn ra, cả vũ trụ đều không có người nào biết pháp quyết mà hắn tu luyện.
Tăng thêm Thiên Diễm nên mới có thành tích như ngày hôm nay. Nhưng kinh nghiệm chiến đấu của hắn lại không đủ. Mà đối thủ ở Địa Cầu thì toàn là đối thủ cấp thấp. Bản lĩnh của tên Tân Nhai này không tồi, rõ ràng có thể xếp vào trong một trăm người giỏi nhất của Hạt Nguyên Tinh.
Điều này cũng chứng tỏ Hạt Nguyên Tinh có rất nhiều cường giả, Úy tinh và Khôn Truân Giới không thể nào so sánh được. Nhưng Tịch Mịch Cốc mà y nhắc tới là nơi nào nhỉ? Còn một thương vừa nãy, Lâm Vân biết là do ngẫu nhiên. Để cho lại phát ra một thương như vậy, thì rất khó.
Nếu như tên Tân Nhai dùng kim phù Cửu Long và cái rìu toàn lực chiến đấu với hắn. Cho dù cuối cùng hắn có thể thắng lợi, nhưng khẳng định phải trả một cái giá rất lớn.
Xem ra, nên tới Loạn Vực Tinh Không một chuyến. Nghĩ tới đây, sắc mặt của Lâm Vân trở nên hòa hoãn, gật đầu nói:
- Ngươi đã tới Loạn Vực Tinh Không để tập luyện, nhưng vì sao lại về sớm như vậy?
Tân Nhai bất đắc dĩ nói:
- Thực ra cũng không phải là bí mật gì. Tôi vừa nhận được tin tức, tiên khí Tinh Hà Trùy đang ở Úy Tinh. Cho nên chẳng những lưỡng tông tam điện của Hạt Nguyên Tinh đều tới Úy Tinh, mà ngay cả Tịch Mịch Cốc cũng không chịu bỏ qua.
- Ma Cốc Tông của chúng tôi vì đảm bảo trong việc tranh đoạt, nên đã thông báo toàn bộ các tu sĩ từ Hóa Thần trở lên ở ngoài đều phải trở về. Tôi cũng nhận được tin tức, nên mới vội vàng quay về như thế. Mà truyền tống trận ở Loạn Vực Tinh Không chưa đến thời điểm mở, nên tôi đành phải bay về.
- Nghe nói Tinh Hà Trùy đã bị cướp đi. Nhưng nói không chừng chỗ phát hiện ra Tinh Hà Trùy còn có các tiên khí khác. Chẳng những các môn phái mạnh của năm thiên hà lớn nhất, mà ngay cả những lão quái vật bế quan nhiều năm cũng đều đi tới đó. Lần này quả thực là náo nhiệt.
Lâm Vân sững sờ, hóa ra là vì Tinh Hà Trùy. Xem ra còn chưa ai biết Tinh Hà Trùy trên người của mình. Nếu như bị người biết, kể cả Hỗn Độn Sơn Hà Đồ và Tinh Thần Châu, thì không phải cả thế giới Tu Chân đều tìm mình liều mạng sao?
Tuy nhiên hắn sẽ ngốc đến nỗi chủ động nói ra. Biết chuyện mình có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ chỉ có lão tổ Côn Luân Ứng Hư Tử mà thôi. Tên Ứng Hư Tử mới chỉ có tu vị Nguyên Anh, giữ lại người này đúng là một mầm tai họa.
Mặc dù biết lão tổ Côn Luân cũng không dám tùy tiện nói ra bên ngoài. Nhưng không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất. Vẫn nên đi tới Khôn Truân Giới rồi tìm biện pháp gì khống chế Ứng Hư Tử mới được.