Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bỗng nhiên, một tiếng kêu sắc nhọn truyền tới. Lâm Vân phóng thần thức kiểm tra. Là Tần Nhan, cô nàng đang đứng ở bên cạnh truyền tống trận núi Cửu Hoa. Vừa nãy là tiếng kêu kinh hãi của cô ta.

Lâm Vân giật mình. Nguyên lai truyền tống trận là do cô ta tu sửa. Cô ta Kết Đan từ khi nào vậy? Cô ta học Tu Chân từ ai? Tuy nhiên, Lâm Vân không hề áy náy với việc phá truyền tống trận kia. Truyền tống trận đó thuộc về Nguyệt Tinh, coi như là tài sản sở hữu của hắn. Hắn có quyền lợi không cho cô ta sử dụng.

Tuy nhiên, nếu là do cô ta bố trí, dù cô ta học Tu Chân của ai, nhưng chứng tỏ một điều rằng, cô ta không có gì uy hiếp đối với Địa Cầu. Nghĩ tới đây, Lâm Vân mặc kệ cô ta kêu gào, trực tiếp bay tới Miễn Biên.

Lâm Vân rất nhanh tìm thấy truyền tống trận ở Miễn Biên. Nhưng điều làm cho Lâm Vân kinh ngạc, đó là truyền tống trận này không thể sử dụng được. Chẳng lẽ bên kia đã xảy ra chuyện gì? Lâm Vân không chút do dự bay tới Địa Ngục Môn ở núi Côn Luân.

Kết giới vẫn tồn tại, nhưng Lâm Vân lại phát hiện hắn không thể mở được kết giới đó. Lẽ nào năng lực hiện tại của hắn không bằng lão tổ Côn Luân lúc trước? Nhưng Lâm Vân rất nhanh hiểu chuyện gì xảy ra. Nhất định là mở kết giới từ bên trong khác với mở kết giới từ bên ngoài.

Kết giới này tuyệt đối là do một vị đại năng bố trí. Thậm chí còn là người của Tiên Giới. Bằng không, với tu vị Lâm Vân không có khả năng mở không ra.

Lâm Vân lặng lẽ rời đi. Hắn có môt linh cảm, Khôn Truân Giới cách Địa Cầu không phải là xa. Chứng tỏ vẫn còn phương pháp khác tới đó.

Lâm Vân trở về Yên Kinh. Trong nhà không có ai, xem ra mẹ và mẹ vợ, còn em gái đã dọn đi rồi. Đồ đạc đều được chuyển sạch sẽ.

Lão gia tử thì đang thoải mái nhâm nhi chén rượu. Lâm Vân cũng không tới quấy rầy ông ấy. Buổi tối tới gặp cũng được. Dù sao tạm thời không có biện pháp tới Khôn Truân Giới, đành phải nghĩ biện pháp khác. Lâm Vân cũng không muốn gặp lại mấy người quen ở tập đoàn Vân Môn.

Cho nên hắn đi tới một quán café khá yên tĩnh, lấy ra tất cả Tinh Bàn và Tinh Đồ mà hắn có. Hắn muốn tìm kiếm xem Khôn Truân Giới rốt cuộc là ở đâu. Nhưng điều khiến Lâm Vân kỳ quái, chính là nhìn khắp các bản đồ, đều không thấy vị trí của Khôn Truân Giới.

Lẽ nào Khôn Truân Giới cũng giống như Địa Cầu, là một nơi mà không người biết? Địa Cầu có linh khí thiếu thốn, không có tu sĩ sinh sống cũng đành thôi. Nhưng Khôn Truân Giới rõ ràng có rất nhiều người Tu Chân, mặc dù tu vị cao nhất chỉ tới Hóa Thần hoặc hơn một chút. Nhưng vẫn là thuộc thế giới Tu Chân a.

- Khái khái…

Lâm Vân ho khan vài tiếng. Dù đã ép được cây châm sang một bên, nhưng thỉnh thoảng hắn vẫn ho khan.

Một cô bé đi qua bàn của Lâm Vân, có vẻ như đi quá nhanh, nên bỗng vấp ngã. Lâm Vân thuận tay đỡ cô bé lên. Nhưng khi hắn vừa nhìn thấy khuôn mặt của cô bé, hắn có chút sửng sốt. Khuôn mặt của cô bé này nhìn rất quen.

- Tăng Tăng, đi từ từ thôi. Cảm ơn chú kia đi.

Một thiếu phụ nói.

- Cảm ơn chú.

Cô bé tên Tăng Tăng nhu thuận nói.

- Không cần cảm ơn…

Lâm Vân ngẩng đầu nhìn thiếu phụ, bỗng ngây ngẩn cả người. Là người quen của hắn.

Thiếu phụ đi tới gần, nhìn thấy khuôn mặt của Lâm Vân cũng ngây ngẩn. Rõ ràng gặp lại hắn ở đây. Ký ức năm đó bỗng ùa về.

- Là anh? Anh…

Thiếu phụ nhìn Lâm Vân, bỗng lấy tay bụm miệng, nói:

- Cánh tay của anh…

Cánh tay phải của Lâm Vân đã hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn ống tay áo mà thôi. Tuy nhiên, điều này không phải chủ yếu, chủ yếu là đã qua hai mươi năm rồi, khuôn mặt của Lâm Vân vẫn như vậy, không hề có chút biến hóa nào. Vẫn giống như lúc hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi. Mà khóe mắt của cô ta đã có nếp nhăn.

- Đã lâu không gặp, mà tên của cô là gì nhỉ? Tôi còn chưa biết.

Lâm Vân mỉm cười, không hề để ý tới cánh tay bị cụt.

- Tôi tên là Tống Lôi. Cảm ơn anh. Tôi vẫn muốn nói với anh lời này. Chỉ là nó đã kéo dài hơn hai mươi năm. Nếu không phải vừa nghe anh nói, thì tôi còn tưởng rằng anh là hậu nhân của Lâm Vân. Dung mạo của anh chẳng có gì thay đổi cả.

Tống Lôi nói với vẻ đầy cảm kích.

Dù năm đó Lâm Vân đùa cợt cô ta rất thảm, nhưng khi sự việc qua đi, cô ta đã không còn hận ý gì với hắn nữa. Chỉ còn lại sự cảm kích mà thôi. Nếu không phải Lâm Vân hào phóng trả lại Ngũ Thải Phỉ, thì năm đó Tống gia đã sụp đổ rồi.

Lúc trước cô ta còn tưởng rằng Lâm Vân làm vậy là có ý ngấp nghé cô ta hoặc là gia tộc. Tuy nhiên, khi cô ta nhìn thấy tập đoàn Vân Môn phát triển thịnh vượng, cô ta liền biết đó là do Lâm Vân không thèm để mắt tới viên đá Ngũ Thải Phỉ.

Sự oán hận với Lâm Vân, sau khi kết hôn, cô ta mới hiểu được nó thật vớ vẩn. Thậm chí đôi khí cô ta còn suy nghĩ, nếu những lời mà cô ta và Lâm Vân nói trên đường kia là sự thật thì tốt biết mấy. Chỉ là không ngờ, sau nhiều năm gặp lại, hắn giống như có chút chán nản.

Rõ ràng mất cả một cánh tay. Không biết là người nào dám cắt đứt tay của hắn. Tống Lôi biết chủ tịch hiện tại của tập đoàn Vân Môn là một cô gái tên là Diệp Điềm, và một vị tổng giám độc tài chính tên là Mỹ Na. Không biết Lâm Vân rời khỏi tập đoàn Vân Môn từ lúc nào. Có lẽ là do hắn bị tước đoạt quyền lực. Tống gia của mình không phải cũng như thế sao?

- Thực xin lỗi, năm đó ở trên đường cái, tôi lại…

Tống Lôi nói đầy vẻ hối hận.

- Không có gì. Dù sao lúc đó tôi cũng không bị thiệt thòi gì. Khái khái…

Lâm Vân ho khan vài tiếng, đứng lên nói:

- Hai người ngồi luôn ở đây cũng được. Tôi phải đi đây.

Tống Lôi dõi theo hình bóng của Lâm Vân rời khỏi quán café, trong nhất thời sững sờ tại đó.

Hắn bị đứt một cánh tay, sức khỏe có vẻ như cũng không ổn, ho khan không ngừng. Nhưng hắn vẫn tùy ý như năm đó vậy. Ngay cả tính cách và ngữ khí nói chuyện đều như vậy. Dung mạo thì không thay đổi gì cả, chỉ có mái tóc là dài hơn, để tùy ý xõa xuống. So với năm đó, hắn càng thêm anh tuấn, mà mình thì đã già rồi.

- Mẹ, con muốn ăn bánh ngọt.

Thanh âm của cô bé đã đánh thức Tống Lôi.

“Thì ra mình đã là một người mẹ”. Tống Lôi lắc đầu, ảm đạm ngồi xuống. Bỗng nhiên cô ta lại đứng lên, chạy tới cửa quán café. Cô ta còn có một câu không hỏi hắn.

Nhưng bên ngoài quán café đã vắng hoe, không thấy bóng dáng của Lâm Vân đâu cả. Tống Lôi dụi dụi mắt. Sao có thể như vậy được nhỉ? Bên ngoài quán café là một sân rộng, cho dù Lâm Vân đi tới con đường cuối cũng phải mất một phút. Mà từ lúc mình sững sờ tới lúc chạy ra ngoài chỉ vài chục giây, vì sao đã không thấy người rồi?

Lâm Vân đi ra quán café, cười tự giễu. Dù ngươi có vĩ đại đi mấy, thì ngươi cũng không thể chống lại được thời gian ăn mòn. Tống Lôi hơn 40 tuổi và Tống Lôi năm đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Cô ta đã không còn vè sôi nổi như năm đó nữa. Cho dù không biết cô ta đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Vân biết cuộc sống của cô ta có lẽ không như ý.

- Ta còn tưởng rằng ngươi trốn ở góc nào, không ngờ ngươi vẫn dám đi ra ngoài.

Một giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng vang lên bên cạnh Lâm Vân

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK