Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Vũ Tích thật không ngờ phong nhận của mình lại lợi hại như vậy. Thoáng cái đã chém trúng một người. Nàng còn chưa kịp cao hứng, đã nhìn thấy người nam tử bị mình chém trúng kia phun đầy máu tươi. Khiến sắc mặt của Hàn Vũ Tích lại trắng bệch. Đột nhiên cảm giác buồn nôn. Liền vịn lấy Liễu Nhược Sương bắt đầu nôn ra.

- Chị Vũ Tích, chị không sao chứ?

Liễu Nhược Sương cũng thấy buồn nôn, nhưng so với Hàn Vũ Tích, vẫn đỡ hơn rất nhiều. Dù sao người phóng ra phong nhận không phải là nàng. Hơn nữa nàng đã từng trông thấy qua Lâm Vân giết người.

Hàn Vũ Tích vừa nôn xong, liền rất nhanh điều chỉnh được tinh thần. Dù sao nàng đã đi theo Lâm Vân một thời gian, đây không phải là lần đầu tiên gặp chuyện như vậy. Chỉ là đây là lần đầu tiên nàng giết người, có chút không quen mà thôi.

- Chị không sao.

Sắc mặt của Hàn Vũ Tích vẫn trắng bệch, lui về phía sau vài bước nói. Nàng thật không ngờ phong nhận của mình lại lợi hại như vậy. Nàng còn chuẩn bị không ngừng phóng ra phong nhận đây. Nàng tính toán, nếu như phong nhận không có tác dụng, thì sẽ phóng tiếp hỏa cầu. Chỉ là hỏa cầu không thể phóng ra liên tiếp như phong nhận được.

Liễu Nhược Sương đã trấn định. Nàng không nghĩ tới Vũ Tích lại lợi hại như thế. Cách một cự ly như vậy giơ tay lên đã có thể giết được một người. Khả năng của những người Tu Chân đã vượt quá khả năng tưởng tượng của nàng.

Trần Ngọc Bân và Vương Ba Tử đều vây quanh Tiểu Thất rồi nhìn miệng vết thương trên ngực của y. Sắc mặt của hai người rất khó coi. Vốn tưởng rằng đây là một chuyện đơn giản, nhưng thật không ngờ hai nữ nhân kia lại có ám khí lợi hại như vậy.

Người bị giết nhưng lại không thấy có ám khí gì bám trên đó.

- Các cô rốt cuộc là ai?

Trần Ngọc Bân bình tĩnh lại hỏi.

- Chúng tôi là ai không mắc mớ gì tới anh, còn chưa rút đi.

Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích có thể cách từ xa giết người, trong lòng đã không còn sợ hãi như lúc đầu nữa. Huống hồ đám người này toàn một lũ dơ bẩn, khiến nàng cảm thấy rất không thoải mái.

- Quan tâm hai nữ nhân này là ai, chúng ta có mười một người cùng tiến lên, còn sợ hai ả kia sao?

Vương Ba Tử cũng nhìn ra hai nữ nhân này không phải là hạng người tầm thường. Nhưng ám khí có thể lợi hại hơn nữa, chẳng lẽ còn có thể ngăn cản mười người thanh niên khỏe mạnh sao.

Trần Ngọc Bân gật đầu. Y đồng ý với đề nghị của Vương Ba Tử. Ngay lập tức mười một người đã bao vây hai người Hàn Vũ Tích lại.

Hàn Vũ Tích thấy mình bị bao vây, trong lòng không biết phong nhận có thể đánh thắng được bọn chúng không. Nhưng mắt thấy bọn chúng càng ngày càng tới gần. Trong lòng hốt hoảng, liền không suy nghĩ nhiều, liên tục phóng ra phong nhận về đám người kia.

Hàn Vũ Tích không quản phong nhận của mình có giết được người hay không, chỉ biết không thể để cho bọn chúng tới gần mình.

Cho nên nàng không ngừng bắn phong nhận về phía trước. Cũng không biết khống chế phương hướng và mục tiêu của phong nhận, chỉ là bắn ra liên tục như mưa.

- Chị Vũ Tích, mau dừng lại.

Liễu Nhược Sương thấy xung quanh đã không còn ai đứng. Mà Hàn Vũ Tích còn đang không ngừng bắn ra phong nhận, liền biết là do chị Vũ Tích quác mức khẩn trương. Nhưng nhìn trên đất toàn người chết do chị Vũ Tích giết, sắc mặt liền trở nên trắng bệch, suýt nữa nôn một bãi.

- Nhược Sương, em không sao chứ?

Hàn Vũ Tích cuối cùng mới dừng lại, chỉ là sắc mặt trắng nhợt đến đáng sợ.

Tuy nhiên ngay lập tức Hàn Vũ Tích đã nhìn thấy kiệt tác của mình. Tay chân đứt vung vãi khắp nơi, máu chảy đầy mặt đất, khiến Hàn Vũ Tích lại nôn mửa. Liễu Nhược Sương cũng nhịn không được, bắt đầu nôn.

Hai người nôn đến mức không thể nôn được nữa, mới ngừng lại.

- Chị Vũ Tích, còn có một người không chết.

Liễu Nhược Sương trông thấy còn một người nam tử trung niên xuất hiện ở bụi cỏ.

- Đừng động thủ.

Người nam tử trung niên này vừa đi ra, liền lấy ra một con dao găm rồi giết tên Ngụy Định vốn thoát được một mạng do bị thương kia. Rồi ông ta mới đi trước mặt Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.

- Là ông?

Liễu Nhược Sương đã nhận ra người này chính là người đã nhắc nhở các nàng.

- Đúng vậy, là tôi. Tôi đã sớm nhìn tên Trần Ngọc Bân kia không vừa mắt. Người này đã làm rất nhiều chuyện hại nước hại dân, hôm nay cuối cùng cũng gặp báo ứng. Hai người giết bọn chúng là trừ hại cho dân lành. Tên Trần Ngọc Bân và tên Vương Ba Tử kia dựa vào thế lực của mình, đã làm hại sự trong sạch của rất nhiều thiếu nữ. Hôm nay, ông trời cũng đã mở mắt, khiến lũ súc sinh này chết đi.

Lúc nói chuyện, khuông mặt của người nam tử trung niên đầy vẻ phẫn hận, nghiến răng nghiến lợi chửi mắng đám người Trần Ngọc Bân.

- Không phải ông là thủ hạ của y sao? Sao ông không có việc gì?

Tinh thần của Liễu Nhược Sương vẫn tốt hơn Hàn Vũ Tích một chút.

- Tên súc sinh này vì một cái cửa hàng, đã hại chết em trai và cha của tôi. Tôi trốn đi lính trở về chính là để báo thù cho người nhà. Nhưng thế lực của tên Trần Ngọc Bân này quá lớn, tôi không có cách nào tố cáo y. Đành phải ẩn núp làm thủ hạ của y, mượn cơ hội giết y.

- Chỉ là người này rất sợ chết, mỗi lần đều có vài đàn em đi theo sau. Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ một lần không giết được y sẽ khiến cho y cảnh giác. Không nghĩ tới hôm nay y đã chết. Thật sự là ông trời có mắt mà. Về phần vì sao tôi không chết, bởi vì tôi vốn không có ý bán mạng cho y. Lúc cô nương bắn ra ám khí, tôi liền trốn vào bụi cỏ. Ám khí của cô nương thật là lợi hại, nhưng có vẻ cô sử dụng không thành thạo thì phải. Vô luận như thế nào, tôi cũng đều cảm kích hai vị đã giúp tôi báo thù.

Hàn Điền nói xong liền ôm quyền tạ ơn Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương.

Hàn Vũ Tích đã khôi phục một chút. Nàng nhìn một vài vết thương trên người Hàn Điền, gật đầu không nói gì.

Hàn Điền tiếp tục nói:

- Chỗ này cứ để tôi xử lý sạch sẽ. Các cô mau chóng rời đi thôi. Dù sao thế lực của Trần gia ở đây quá lớn. Một khi bị Trần gia phát hiện, trốn đi sẽ rất khó. Còn có một việc tôi muốn nói. Lúc trước tên Trần Ngọc Bân bàn kế hoạch với thủ hạ, tôi có nghe y nói về một cô gái có khuôn mặt hơi giống cô. Nhưng cô gái đó vì bị Trần Ngọc Bân bức bách, đã nhảy xuống sông Trại Hạ tử tự rồi.

Khuôn mặt vốn đang dần khôi phục của Hàn Vũ Tích lại trở nên trắng bệch, liền hỏi:

- Cô gái đó tên là gì?

Hàn Điền nhìn sắc mặt của Hàn Vũ Tích, trong lòng thầm than một tiếng. Quả nhiên hai người này có quan hệ, nên nói:

- Tôi nghe những người kia nói, là cô bé đó chưa bị bắt, nên không biết tên cô ta làm gì.

- Vũ Tích, chị không cần phải lo lắng. Khả năng không phải là Vũ Đình đâu. Cho dù là em ấy, có lẽ còn có thể thoát được tính mạng.

Liễu Nhược Sương biết Hàn Vũ Tích có một cô gem gái tên là Hàn Vũ Đình. Thấy Hàn Vũ Tích lo lắng như vậy, chỉ có thể mở miệng an ủi.

- Nhược Sương, chị muốn tới sông Trại Hà xem. Tuy đã hai năm rồi, nhưng chị vẫn muốn đi xem.

Thân thể của Hàn Vũ Tích có chút lung lay. Nếu như em gái xảy ra chuyện gì, thì lỗi chính là thuộc về nàng. Bởi vì em gái thẹn với nàng với Lâm Vân, nên mới một mình rời nhà ra đi.

- Ừ, em cũng đi cùng chị. Hàn đại ca, cảm ơn anh đã nhắc nhở. Chúng tôi đi đây.

Liễu Nhược Sương nói xong, liền chào từ biệt Hàn Điền, rồi cùng Hàn Vũ Tích rời đi.

Hàn Điền nhìn bóng lưng của hai người dần biến mất trong đêm tối liền thở dài nói:

- Thật là hai nữ nhân kỳ lạ.

Sau đó ông ta tập trung toàn bộ số thi thể lại, rồi lấy xăng từ trong xe, đổ vào đống thi thể. Cuối cùng là một mồi lửa thiêu rụi. Rồi vội vàng rời khỏi nơi này.

Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương cũng đã rời khỏi thành phố Thanh Hán. Để lại cả thành phổ Thanh Hán nổi sóng.

Trưởng tôn của Trần gia, Trần Ngọc Bân rõ ràng bị mất tích. Đồng thời mất tích còn có em trai của lão đại bang Đầu Búa, Vương Ba Tử. Lần này chẳng những người của Trần gia nổi điên, mà lão đại của bang Đầu Búa cũng nổi bão.

Cả thành phố Thanh Hán đều bị phong tỏa, giống như phát hiện ra thành phần khủng bố vậy. Cảnh sát không ngừng điều tra khắp nơi.

Không mất thời gian lâu, bọn họ đã điều tra ra được thiếu gia Trần Ngọc Bân vì theo dõi hai người nữ tử mà bị mất tích. Trong cái đêm theo dõi đó, chẳng những có Trần Ngọc Bân, mà còn có cả Vương Ba Tử của bang Đầu Búa.

Bởi vì hai nữ tử này quá mức mỹ mạo, khiến cho Trần Ngọc Bân và Vương Ba Tử đều động tâm. Nhưng từ lúc hai nữ nhân kia rời khỏi nội thành, thì không thấy trở về nữa. Mà mấy chiếc xe mang theo mười ba người theo dõi hai nữ tử kia, toàn bộ đều biến mất. Tuy đã tìm được người lái xe taxi, nhưng không hỏi được thông tin hữu ích nào.

Về sau cảnh sát đã tìm ra ở một chỗ ngoại thành có dấu vết của rất nhiều hài cốt bị hỏa táng rồi bị chôn dưới mặt đất.

Người của Trần gia tức giận, người của bang Đầu Búa cũng rất tức giận. Là ai mà dám động thủ trên đầu thái tuế. Ngay cả Trần thiếu gia của Trần gia và em trai của lão đại bang Đầu Búa cũng bị giết. Chẳng lẽ hai nữ nhân kia được ai giúp đỡ? Nhưng cho dù đối thủ có lợi hại hơn chăng nữa, Trần gia đều không thể buông tha.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK