Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vậy vết đứt gãy của cây tùng đúng là do Mông Văn rơi xuống đây làm gãy rồi.

Vũ Tích chỉ cây tùng ở bên cạnh.

- Ừ…

Qua dấu vết đó thì càng thêm chắc chắn rằng Mông Văn chưa chết. Nhưng tại sao lúc còn ở trong vũ trụ, mình lại có cảm giác đau đớn đến khắc cốt vậy nhỉ. Nếu Mông Văn chưa chết, cảm giác đau xót đấy là từ đâu đến? Mong rằng mình cảm giác sai. Nhưng hắn cũng biết khả năng sai lầm là rất thấp.

- Vậy Mông Văn đang ở đâu? Em đã kiểm tra cẩn thận dưới vách núi, nhưng không thấy dấu vết gì của chị ấy. Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra với chị ấy rồi?

Vũ Tích khó hiểu hỏi.

- Anh cũng không biết. Nhưng trong cái hang này quả thực có một trận pháp. Để anh xem thế nào.

Lâm Vân cầm đèn mỏ, đi vào trong cái hang rồi quan sát. Trong này xác thực che dấu một trận pháp.

Nhưng đây là trận pháp gì, Mông Văn có bị ảnh hưởng không? Mông Văn chắc chắn sẽ không hiểu gì về trận pháp. Ngay cả Vũ Tích còn không có cách nào đi vào, thì Mông Văn sao có thể vào được.

Mặc dù trận pháp này được che dấu rất bí mật, nhưng có vẻ đã lâu lắm rồi. Nên Lâm Vân chỉ mất một tiếng là tìm thấy cách tháo gỡ trận pháp.

Vừa đi qua trận pháp, bốn người đều sững sờ. Trong này chỉ có một căn phòng mà thôi. Trong phòng chỉ có một cái bàn đá. Giữa bàn đá là một trận pháp truyền tống. Trừ nó ra, không còn một thứ khác hoặc ai khác.

- Đây là một truyền tống trận.

Lâm Vân kỳ quái nói. Truyền tống trận này phải cần linh thạch mới có thể khởi động. Mông Văn sao có thể bị truyền tống trận này kéo đi được nhỉ? Nàng ấy cũng không thể đi qua trận pháp kia. Mà cho dù đi qua được, cũng không có cách nào khởi động truyền tống trận. Nhưng Mông Văn vẫn biết mất, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Chẳng những ba cô không hiểu, mà ngay cả Lâm Vân cũng khó hiểu.

- Anh rể, truyền tống trận là cái gì?

Vũ Đình thắc mắc.

- Truyền tống trận có tác dụng di chuyển tới một nơi khác trong thời gian ngắn. Nhưng cái này phải có linh thạch mới có thể khởi động được. Em nhìn xem, xung quanh cái bàn đá có các rãnh là để linh thạch. Đặt linh thạch ở phía trên, bàn đá sẽ khởi động. Tình huống cụ thể thì về sau chị Vũ Tích sẽ dạy cho em. Thời gian còn dài mà.

Lâm Vân thuận miệng trả lời.

Nhưng Vũ Đình lại ngây dại. Lời này của anh rể có ý gì? Thời gian còn dài? Chẳng lẽ về sau mình có thể ở bên cạnh anh ấy? Trong lòng tuy nghĩ vậy, nhưng không có nói ra, chỉ hỏi:

- Anh rể, linh thạch là cái gì? Anh có thể cho em xem được không?

Lâm Vân thấy Vũ Đình xuất gia đã được nhiều năm, nên muốn cho Vũ Tích dạy nàng Tu Chân. Còn việc nàng có linh căn hay không, thì phải tùy vào nàng. Vì vậy Lâm Vân không từ chối yêu cầu của Vũ Đình, liền lấy hai viên linh thạch ra. Hai viên linh thạch này có màu sắc khác nhau, nhưng tác dụng thì không khác nhau mấy.

Nhược Sương và Vũ Đình nghiên cứu bàn đá, Vũ Đình vân vê hai viên linh thạch, còn Lâm Vân thì nhắm mắt lại. Kiểm tra xem Mông Văn đã từng ở đây không?

Lâm Vân mở mắt. Hắn đã biết Mông Văn bị truyền tống trận mang đi đâu đó, nhưng lại đoán không ra Mông Văn vào bằng cách nào. Vậy là ai cho mình cảm giác đau lòng kia? Nếu không phải là Mông Văn thì là ai? Cho dù Mông Văn vượt qua được trận pháp, nhưng nàng lấy đâu ra linh thạch để khởi động bàn đá?

Vô luận như thế nào, mình cũng phải xem truyền tống trận này dẫn đi đâu. Nhưng trước hết đưa ba người Vũ Tích trở về Yên Kinhd đã.

Lâm Vân đứng lên, nhưng lập tức kêu lên:

- Đừng.

Vũ Đình rõ ràng để hai viên linh thạch vào cái rãnh. Vừa bỏ vào là truyền tống trận khởi động, còn không biết là truyền tống tới đâu.

Bàn đá đã bắt đầu vang lên tiếng ì ầm và phát ra ánh sáng. Lâm Vân vội vàng đi tới cái bàn đó.

Một ánh sáng lóe lên, Lâm Vân bị ánh sáng kia đẩy văng đi rất xa và đập vào vách hang. Nhưng Lâm Vân không dám phá hỏng truyền tống trận. Nếu nó mà bị hỏng, nói không chừng lực lượng không gian sẽ xé nát tất cả mọi người ở đây.

- Vũ Tích, em nhanh dùng vòng bảo hộ bao bọc mọi người lại. Mặc kệ tới nơi nào, cũng đừng tách ra. Đợi anh tới đó rồi tính sau.

Lâm Vân chỉ kịp nói mấy câu đó, liền trơ mắt nhìn ba người bị bàn đá hút đi.

Hiện tại đã không phải lúc trách cứ Vũ Đình, mà phải lập tức đi theo vào trong truyền tống trận.

Cho nên ba người kia vừa biến mất, Lâm Vân lập tức đi tới bàn đá. Rồi dùng hai viên linh thạch để lên cái rãnh. Nhưng hắn đợi nửa ngày, vẫn không thấy bàn đá nhúc nhích.

Bàn đá này bị sao vậy? Lâm Vân liền đổ mồ hôi lạnh. Lẽ nào cái truyền tống trận này bị hỏng rồi? Điều đó không có khả năng. Hắn còn vừa kiểm tra xung quanh bàn đá, nhưng không thấy có vết rạn nứt hoặc hư hao gì cả.

Hắn không hiểu gì về cấu tạo của truyền tống trận. Bởi vì Lâm Vân chưa từng tiếp xúc thứ này. Dù sao truyền tống trận cũng thuộc về trận pháp cao cấp. Lâm Vân còn chưa đủ trình để nghiên cứu nó.

Hiện tại không thể khởi động lại truyền tống trận. Lâm Vân liền suy nghĩ tới ba khả năng. Thứ nhất là cái bàn đá đã bị hỏng. Thứ hai là phải cách một thời gian mới có thể sử dụng bàn đá. Nhưng khả năng này không lớn lắm. Thứ ba là bàn đá cần một loại năng lượng mạnh hơn mới có thể khởi động. Mà thứ năng lượng kia đã tiêu hao hết sau khi di chuyển ba người.

Tuy rất lo lắng cho ba người, nhưng Lâm Vân không quá sợ hãi. Dù sao tu vị của Vũ Tích đã là tầng bảy điên phòng, sắp bước vào Luyện Khí tầng tám rồi. Cho dù các nàng bị đưa tới một nơi như đại lục Thiên Hồng, các nàng cũng có khả năng tự bảo vệ. Ở đại lục Thiên Hồng, Luyện Khí tầng tám coi như là một cao thủ. Huống hồ Nhược Sương còn đang tiến bộ.

Đã không có cách nào khởi động truyền tống trận, mà Mông Văn cũng vì nó mà biến mất. Nên Lâm Vân quyết định nghiên cứu truyền tống trận rồi mới quay lại nơi này.

Sau khi ghi nhớ lại hình dáng của bàn đá, Lâm Vân củng cố lại trận pháp bảo vệ bàn đá. Rồi mới mang tâm trạng chán nản rời khỏi hang động.

Hiện tại hắn muốn trở lại Yên Kinh sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện. Sau đó thì đi tìm tên Môn Thường kia. Phải biến tên khốn kiếp đó thành tro bụi, thì Lâm Vân mới bĩnh tĩnh nghiên cứu truyền tống trận được.

Một tuần sau, Lâm Vân rời đi Yên Kinh. Hắn đã giao toàn bộ cổ phần của tập đoàn cho mẹ, em gái và mẹ vợ. Còn nói cho ba người biết, mình và Vũ Tích muốn đi ra ngoài du lịch một thời gian. Mặc dù mẹ và mẹ vợ hơi hoài nghi khi không thấy Vũ Tích trở về, nhưng hai người vẫn lựa chọn tin tưởng Lâm Vân.

Trước khi đi, Lâm Vân còn đi gặp Lý Thanh và Lam Cực, nói cho họ biết, mình phải rời đi một thời gian. Nên bọn họ phải quan tâm tới tập đoàn Vân Môn nhiều hơn. Đồng thời nói cho Lam Cực, nếu có một người tên là Mạnh Anh tới đầu nhập, thì an bài cậu ta vào làm việc. Mạnh Anh dù sao cũng là đệ tử ký danh của hắn.

Lâm Vân không dám đi gặp mấy cô gái kia, bởi hắn không muốn rước thêm phiền não.

Rời khỏi Yên Kinh, Lâm Vân tới Trung Ninh trước. Hắn đã hẹn Hạ Tinh, sẽ trở lại đó thăm cô ấy và hai mẹ con Dương Vân. Mình sắp phải bế quan nghiên cứu truyền tống trận rồi, không biết phải mất bao lâu. Thậm chí Lâm Vân còn tính toán, thông qua kết giới Côn Luân, để tới thế giới Tu Chân tìm kiếm tài liệu về truyền tống trận.

Mặc dù không biết trong tiên cảnh Côn Luân có cái gì, nhưng Lâm Vân khẳng định nơi đó mới là nơi Tu Chân chân chính. Hắn còn hoài nghi, tiên cảnh Côn Luân có phải là một môn phái Tu Chần thời cổ đại của Trái Đất, mới chuyển sang thế giới Tu Chân hay không. Khả năng này rất lớn, linh khí của Trái Đất thiếu thốn như vậy, chuyển đi nơi khác là bình thường. Bằng không vì sao họ muốn giăng một cái kết giới ở Trái Đất.

Chân Chân không có ở nhà. Lâm Vân chỉ nhìn thấy Hạ Tinh và Dương Vân đang nói chuyện ở bên trong. Hạ Tinh đã thi xong đại học, không biết kết quả thế nào.

- Chị Vân, Hạ Tinh, hai người khỏe không?

Lâm Vân chợt xuất hiện trong nhà của Dương Vân.

Dương Vân và Hạ Tinh đang nói chuyện phiếm, nghe thấy giọng nọi của Lâm Vân, liền sững sờ.

- Anh Lang Thang.

Hạ Tinh phản ứng trước, lập tức lao tới ôm hắn. Vừa rồi nàng còn nói chuyện với cô Dương về anh lang Thang. Không ngờ trong chớp mắt lại được gặp lại anh ấy. Nên cô rất là vui mừng. Hoàn toàn không để ý cửa đang đóng, Lang Thang vào bằng cách nào.

Lâm Vân vỗ bờ vai của Hạ Tinh. Hắn rất biết ơn Dương Vân và Hạ Tinh. Hai người này đều là những cô gái có tấm lòng lương thiên.

- Chân Chân đâu rồi chị?

Lâm Vân nhìn Dương Vân vẫn còn sững sờ, liền hỏi.

- Chân Chân đang ở nhà bà ngoại rồi. Chị và Hạ Tinh còn đang định buổi chiều tới đó. Lang Thang, cậu khỏe không?

Dương Vân vẫn còn cảm thấy bất ngờ.

- Em vẫn khỏe. Chị Vân không tới đây cho em ôm một cái à.

Lâm Vân nghĩ mình sắp phải đi một thời gian dài, có lẽ sau này không còn gặp lại Dương Vân và Hạ Tinh. Nên muốn tỏ hết lòng mình.

- Lang Thang…

Dương Vân không cố kỵ lao vào ngực của Lâm Vân, ba người liền ôm nhau thật chặt.

- Hạ Tinh, em thi cử thế nào rồi?

Lâm Vân ôm hai mỹ nữ trong lòng. Đặc biệt là Dương Vân có thân thể đầy đã, cộng thêm hương vị của nữ nhân thành thục, khiến hắn hơi tâm động. Đành phải hỏi chuyện Hạ Tinh, để di dời sự chú ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK