Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xin lỗi rồi. Mọi nhiệm vụ của chúng tôi đều phải giữ bí mật. Lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng đồng đội của tôi hiện tại đang gặp nguy hiểm. Mong anh giúp một việc. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, đội của chúng tôi tên là Hắc Lang, một trong những bộ đội đặc công của quốc gia. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết, một số quân đội là bí mật của quốc gia. Tôi nói tên của đội chúng tôi ra, là muốn mượn anh điện thoại.

Thập Phương cắn răng nói.

Dù y không muốn nói như vậy, nhưng vài người đồng đội của mình đang nguy tại sớm tối. Nếu chậm trễ một phút là nguy hiểm một phút. Chỉ là không ngờ người này lại keo kiệt như vậy.

- Hắc Lang? Tên nghe quen quen.

Lâm Vân trầm tư một lát. Lập tức nhớ ra, hắn cũng biết đội đặc công này.

Đội trưởng của bọn họ không phải là Vũ Kiến sao? Nhớ ngày đó, lúc mình còn mới huấn luyện Long Ản, Thái Giang còn dẫn đội viên đối đầu với Hắc Lang của Vũ Kiến đó thôi.

Lâm Vân cười hắc hắc nói:

- Tôi đã từng nghe qua tên của đội đặc công các cậu rồi. Đội trưởng của các cậu vẫn là Vũ Kiến à?

Thập Phương và Thiết Tử nghe vậy đều sững sờ. Người này làm sao lại biết Hắc Lang? Chẳng lẽ hắn cũng là người trong quân đội? Nghĩ tới thủ đoạn cao thâm của Lâm Vân, trong lòng Thập Phương rất hưng phấn. Nếu hắn là người trong quân đội, nhờ hắn hỗ trợ thì đội trưởng của họ có lẽ sẽ được cứu. Nhưng nghĩ tới nguy hiểm mà các đồng đội của mình gặp phải, chắc người này cũng không giúp được gì.

- Xin hỏi anh là ai?

Mặc dù biết người này không thể giúp, nhưng có thêm một người là có thêm phần sức lực.

- Tôi là Lâm Vân.

Lâm Vân biết Thập Phương muốn nhờ mình hỗ trợ. Cho dù cậu ta không nói, Lâm Vân cũng quyết định giúp bọn họ. Không phải vì hắn cảm thấy có lỗi khi không cho mượn điện thoại. Bởi vì Lâm Vân phát hiện một người quen trong số những người bị vây ở hòn đảo kia.

Nếu là lúc trước, hắn cứu người đó vì hảo cảm hoặc vì hứng thú.. Nhưng hiện tại hắn không thể không cứu. Bởi vì đó chính là chị họ của Tĩnh Như, Miêu Di. Mặc dù kỳ quái vì sao Miêu Di lại ở đây, nhưng nhớ lại Tĩnh Như đã từng nói, chị họ của nàng đi ra ngoài làm nhiệm vụ vài năm rồi. Chắc cô ta đã gia nhập Hắc Lang.

Không ngờ Hắc Lang lại tuyển con gái vào.

Tuy nhiên tình cảnh hiện tại của Miêu Di và đồng đội của cô ta không được tốt lắm. Có sáu người, thì hai người đã bị hôn mê. Bọn họ đang chen chúc ở một hòn đảo chỉ rộng mấy mét vuông. Xung quanh hòn đảo có bò lúc nhúc những con sâu lông trông rất ghê tởm.

Dù không biết con sâu lông kia là con gì, nhưng nhìn xương trắng xung quanh đó là biết, nhất định đã bị con sâu đó gặm hết.

Mà ngay cả xương, đám sâu lông kia cũng không buông tha. Rất nhanh, số xương đó đã bị đám sâu gặm nốt. Có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt bọn họ. Trong sáu người, thì bốn người như Miêu Di mặc quần áo quân đội. Còn hai người mặc quần áo bình thường, trong đó có hai cô gái đã bị ngất.

Mỗi khi đám sâu lông đó tới gần, thì bọn họ lại dùng súng để bắn. Hơn nữa bọn họ còn đốt một vòng lửa bảo vệ xung quanh. Nhưng vòng lửa kia đã không còn giữ được lâu nữa.

Có thể tưởng tượng, một khi vòng lửa kia đốt hết nhiên liệu, đám sâu lông nhất định sẽ xông lên. Những người ở đó sẽ không thoát khỏi số chết. Tình hình quả thực rất khẩn cấp.

Có điều Lâm Vân không nghĩ ra, mấy người này chạy tới một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy làm gì?

- Anh là Lâm Vân, huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh?

Thập Phương lập tức kêu lên. Lâm Vân chính là người mà y sùng bái nhất. Thật không ngờ lại gặp được hắn ở đây. Nếu không phải cảm giác này quá chân thực, thì y còn tưởng mình đang nằm mơ.

- Ừ, cậu biết tôi à?

Lâm Vân mìm cười nhìn Thập Phương. Theo tuổi của Thập Phương, lúc mình mới dạy Long Ảnh, chắc y còn chưa gia nhập Hắc Lang. Vì sao lại biết mình.

- Sao lại không biết chứ. Cả quân khu ai mà không biết danh tiếng của anh. Anh chính là truyền kỳ mà.

Thập Phương lộ vẻ sùng bái, ngay cả Thiết Tử cũng như vậy.

- À, không phải cậu đang vội cứu đồng đội sao?

Lâm Vân thấy Thập Phương hình như đã quên việc cứu người, đành lên tiếng nhắc nhở.

- Đúng rồi, Lâm tiền bối, mong anh cứu mấy người đồng đội của tôi. Còn có năm người không thuộc đội của chúng tôi cũng bị vây trên hòn đảo nhỏ đó.

Thập Phương vội vàng nói. Y nhớ ra lúc này không phải là lúc ái mộ.

Lâm Vân gật đầu, xem ra đám sâu lông kia đã ăn thịt nhiều người. Lâm Vân lấy một viên đan dược đưa cho Thập Phương:

- Cho bạn cậu uống viên thuốc này đi. Cậu ta bị trúng độc rất nặng.

Vừa nhìn khuôn mặt xanh lét của người kia, Lâm Vân liền biết y đã trúng độc. Tuy nhiên, dù loại độc đó lợi hại, nhưng không là gì với Lâm Vân cả.

- Chờ đồng đội của cậu tỉnh lại, các cậu có thể lựa chọn đi tới đó hoặc chờ ở đây. Tôi đi trước xem thế nào.

Lâm Vân nói xong liền xoay người. Chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Thập Phương và Thiết Tử.

Lúc này Thập Phương mới phản ứng:

- Trời ạ, không ngờ mình có thể thấy huấn luyện viên Lâm trong truyền thuyết ở đây. Thật là may mắn mà. À, mình chưa nói vị trí cho Lâm tiền bối, thì anh ấy cứu người kiểu gì? Xong đời rồi, mình chủ quan quá.

- A, Thập Phương, thuốc này có hiệu quẩ tốt thật. Sắc mặt của Vương Quý trở lại bình thường rồi này. Lâm tiền bối quả nhiên là lợi hại. Chỉ là không biết anh ấy làm cách nào để tìm được người?

Thiết Tử vịn Vương Quý lên, hưng phấn nói.

….

- Đội trưởng, nên làm gì bây giờ? Số nhiên liệu kia sắp hết rồi, đạn cũng không còn nhiều. Mà ba người Thập Phương kia, xem ra cũng không thể nhất thời tìm được viện trợ.

Một tên đội viên áp chế sự kinh hoảng trong lòng, run giọng hỏi.

Y không sợ chết, nhưng bị một đám sâu lông như vậy ăn thịt thì quá kinh khủng. Nghĩ tới thôi mà cũng nổi cả da gà rồi.

- Trương Quang, cậu cứ tập trung ngăn cản nó đi. Được phút nào thì hay phút đấy. Một khi đám sâu lông đó vào được, chúng ta thà tự sát chứ không thể chết trong tay nó.

Sắc mặt của Miêu Di đã trắng bệnh. Là con gái, nên cô ta còn sợ đám sâu lông hơn cả đội viên nam kia. Nhưng cô ta là đội trưởng, không thể không kìm nén sự sợ hãi, ra lệnh như vậy. Đã vô số lần, khi đám sâu tới gần, cô ta đã muốn nôn mửa một trận.

- Nếu không được, thì chúng ta có thể nhảy vào hồ rồi bơi đi. May ra tránh được một mạng.

Một binh lính khác run giọng nói.

- Hừ, cậu thử nhảy xem, có ai ngăn cản cậu đâu. Nếu không phải vì những tên khốn kiếp các cậu, thì chúng ta đâu có bị vây hãm ở chỗ này? Còn khiến nhiều đồng đội bị chết oan nữa.

Miêu Di hừ lạnh một tiếng, vừa nói xong đã không chịu nổi.

Cái mùi của con sâu lông kia còn chán ghét hơn cái thân hình của nó. Một mùi tanh tưởi nồng nặng xông vào mũi, khiến Miêu Di phải nôn ra nước. Sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Người nam tử bị Miêu Di mắng kia, nhìn số sâu lông chằng chịt trong hồ, cố kiềm nén sự buồn nôn, không dám phản bác lời của Miêu Di.

Lâm Vân tới gần hòn đảo, nhìn sắc mặt trắng bệch của Miêu Di, có chút buồn cười, nhưng cũng không khỏi không bội phục tâm tính của Miêu Di. So với mấy năm trước, cô ta đã thành thục hơn nhiều lắm. Nếu là mấy năm trước, chắc cô ta đã ngất đi, làm gì còn tỉnh táo để chỉ huy.

Ngọn núi này không nhỏ, kéo dài tới tận bên trong rừng sâu. Thần thức của Lâm Vân mạnh như vậy, nhưng vẫn không phóng tới cuối ngọn núi. Nơi này có cái gì đó đã ngăn cản thần thức, chỉ có thể sử dụng trong phạm vị 20 km.

Lâm Vân không ngờ một nơi như vậy lại có thứ ngăn cản thần thức. Hắn đã thấy một số khu vực tự nhiên có thể làm được như vậy. Nhưng chưa có nơi nào ngăn cản được thần thức của hắn. Hắn rất rõ ràng tu vị của mình. Ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể chống đỡ được. Vậy mà thần thức của hắn lại bị ngăn cản trong một khe núi bình thường. Nơi này chắc chắn không bình thường.

Lâm Vân bắt đầu có hứng thú với khe núi này.

Gọi là khe núi, còn không bằng nói là một mạch nước ngầm. Xung quanh khe núi cơ hồ là vách đá. Ở cuối khe núi có một dòng sông. Dòng sông này không chiếm hết vị trí cuối của khe núi, hai bên có chỗ khoảng vài mét không bị nước đi vào

Nhưng có thể tưởng tượng, một khi có mưa to, phạm vi đó cũng sẽ bị nước trong sông nhấn chìm.

Dòng sông kia rộng chừng ba mươi mét, nơi hẹp nhất khoảng vài mét. Trên mặt sông có rất nhiều hòn đảo nhỏ. Mà đám người Miêu Di đang ở trên một hòn đảo nhỏ. Tuy nhiên, xung quanh hòn đảo đó có chi chít những con sâu lông.

Thậm chí xung quanh đó vài chục mét cũng toàn là sâu lông. Kể cả hai bên bờ, đám sâu lông cũng bò lúc nhúc ở đó. Lâm Vân không biết vì sao lại có nhiều sâu lông ở đây như vậy. Cũng không biết đám người Miêu Di làm thế nào trèo được lên được hòn đảo nhỏ. Nhưng để đối phó với nhiều sâu lông như vậy, không phải đơn giản. Nhìn mấy bộ xương bị biến mất kia, không biết là đám sâu lông đã ăn hay bị nó kéo xuống dưới. Nhưng cũng biết, nếu dùng thuyền di chuyển trong con sông này, sẽ rất nhanh bị bọn sâu lông ăn sạch.

Lâm Vân nhìn tình cảnh của mấy người kia. Cứu bọn họ rất đơn giản, nhưng Lâm Vân không muốn làm những điều quá kinh thế hãi tục. Nếu bay qua đó rồi mang bọn họ rời đi, thì hơi quá. Huống hồ hắn còn muốn thăm dò dòng sông này một lần. Mặc dù đám sâu lông kia nhiều vô số kể, nhưng nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng.

Tốt nhất là có một cái thuyền. Thuyền của người khác, sâu lông có thể ăn. Nhưng thuyền Lâm Vân làm, đám sâu lông kia sao có thể ăn được. Có thuyền đi lại thì tiêu diệt đám sâu lông cũng đơn giản hơn.

Nhìn mấy người kia, có lẽ bọn họ còn kiên trì được mười phút. Lâm Vân đi tới một bên, chém đứt vài cây đại thụ. Một tu sĩ tương đương với tu sĩ Hóa Thần, muốn luyện chế một thuyền gỗ bình thường, thì không khó khăn gì. Chứ nói gì hắn còn có Tinh Hỏa màu tím.

Lâm Vân rất nhanh đã luyện hóa vài cây đại thụ thành những mảnh gỗ lơ lửng trên không. Những mảnh gỗ này, dưới sự khống chế của Lâm Vân đã biến thành một con thuyền nhỏ. Lâm Vân lại tạo vài trận pháp xung quanh con thuyền. Đảo mắt, Lâm Vân dùng những vật liệu gỗ bình thường, luyện chế thành một pháp khí thuyền gỗ Hạ Phẩm. Là Hạ Phẩm trong số Hạ Phẩm. Nếu không có hỏa diễm và trận pháp, có lẽ ngay cả pháp khí cũng không được tính.

Tuy nhiên, con thuyền nhỏ mặc dù chỉ là pháp khí Hạ Phẩm, nhưng còn cứng rắn hơn thuyền bình thường mấy lần. Đây không phải là dùng ván gỗ đóng thành. Mà là dùng thủ pháp luyện khí để luyện chế.

Con thuyền chỉ rộng hai mét, dài sáu mét, nhưng Lâm Vân thấy rất hài lòng. Ném con thuyền xuống dòng sông, rồi đạp lên. Lâm Vân đã nhìn thấy vòng lửa bảo vệ xung quanh đám người Miêu Di đã tắt. Vô số sâu lông lập tức lao tới. Dù đã không ngừng nổ súng, nhưng không thể tiêu diệt được hết đám sâu lông đó.

Khuôn mặt mấy người này đã trắng như tờ giấy vậy. Miêu Di run rẩy, thậm chí còn muốn lấy súng tự sát. Nhưng vừa nhĩ tới cho dù tự sát, thân thể của mình vẫn không thoát khỏi miệng của đám sâu lông này. Một người bình thường kiên cường như Miêu Di, cũng không nhịn được rơi nước mắt vì sợ hãi.

- Tôi không chịu được nữa rồi.

Một tên nam tử kêu lên, rồi nhảy xuống sông. Y muốn dùng khả năng bơi của mình để chạy trốn.

Nhưng y vừa rơi xuống nước, đã có vô số sâu lông bao vây y lại. Thậm chí còn nghe thấy tiếng tặc lưỡi của bọn chúng. Rất nhanh, một vũng máu đã nổi lên mặt nước. Kiểu này cho dù y không chết cũng thân tàn.

Lâm Vân thở dài, đã không có năng lực, thì cần gì phải tới ngọn núi này làm gì cơ chứ? Nhưng hắn lại lắc đầu với suy nghĩ này của mình. Nếu ở đây có thứ giá trị với hắn, có lẽ cho dù nguy hiểm hơn, hắn cũng tới.

Không biết đám người này tới đây làm gì. Nhưng Lâm Vân biết nơi này có thứ khiến hắn quan tâm. Nếu không tìm kiểm tra một lần, hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.

Mặc dù biết Địa Cầu không có môn phái Tu Chân gì cả, nhưng Lâm Vân biết thời viễn cổ, Địa Cầu khẳng định có rất nhiều người Tu Chân. Bằng không thì hắn đã không kiếm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ở đây rồi.

Tên nam tử nhảy xuống sông rồi bị đám sâu lông ăn sạch đã khiến những người còn lại suy sụp hoàn toàn. Thậm chí đã có sâu lông bò lên ống quần một người.

Ngoại trừ sợ hãi ra, bọn họ chỉ cầu mong đây là một cơn ác mộng.

- A, đám sâu lông kia lui rồi kia…

Trương Quang bỗng nhiên phát hiện đám sâu lông giống như bị cái gì hút trở về. Ngay cả con sâu lông bám trên quần y nữa.

Ba người còn đứng sững sờ nhìn đám sâu lông thối lui, bọn họ vẫn không dám tin tưởng. Cả ngày hôm nay bọn họ đã giết chết hàng ngàn, hàng vạn con sâu lông. Nhưng đám sâu lông kia không hề có ý lui lại. Vì sao lúc bọn chúng sắp đạt được mục tiêu thì lại bỏ qua vậy. Thật không bình thường chút nào.

- Mọi người nhìn kia, những con sâu lâu đều bao vây một con thuyền nhỏ. Người kia là ai vậy? Hắn tới cứu chúng ta à? Tuy nhiên, người đó xong đời rồi. Chúng ta đi nhanh lên thôi. Đám sâu lông ăn xong người kia, khẳng định sẽ quay trở lại.

Một nam tử tóc dài mặc quần áo bình thường kêu lên. Miêu Di và một người đồng đội khác mới chú ý tới con thuyền của Lâm Vân.

Trong lòng Miêu Di thầm than một tiếng. Không biết người kia có phải hay không tới cứu mấy người mình. Nhưng có lẽ hắn không ngờ vừa mới tới đã bị đám sâu lông bao vây. Cái cảnh sâu lông ăn cả con thuyền, cô ta đã tận mắt nhìn thấy.

Hiện tại cho dù sâu lòng đã bị người kia hấp dẫn, nhưng bọn họ chạy kiểu gì? Chẳng lẽ nhảy xuống sông tự vẫn sao? Bọn họ không dám làm vậy. Lúc trước một người không phải vừa nhảy xuống, chưa tới ba phút đã bị sâu lông ăn hết sao?

Miêu Di cảm thấy khuôn mặt của người trên thuyền quen quen. Cho dù cách xa, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Miêu Di vẫn có cảm giác quen thuộc. Cô ta chỉ cầu mong người đó không phải là thân thích hoặc là bằng hữu tới cứu cô ta. Nhưng ngẫm lại, việc mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ, người trong nhà không ai biết. Chứ nói gì lần này chỉ tình cờ gặp nạn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK