Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Viễn Chương nhận được tình báo này mà sợ ngây người. Hung thủ mà Lý gia hoài nghi giết Yamada và bốn người, có nhiều đặc điểm khá giống con của mình, mà tên của hắn cũng là Lâm Vân.

Lâm Viễn Chương đã nhìn bức ảnh chụp lấy được từ Lý gia rất nhiều lần. Ông ta cảm thấy người trên bức ảnh khá giống với đứa con bị điên đã mất tích kia của mình. Chỉ là người trên ảnh chụp thoạt nhìn có tinh thần hơn Lâm Vân. Tuy nhìn không rõ lắm, nhưng trên người hắn phát ra một loại khí chất khó nói lên lời.

Nhưng đối với đứa con làm bại hoại gia đình kia, ông ta rất rõ ràng. Bộ dáng của nó luôn luôn chán chường, nó tuyệt đối sẽ không có loại khí chất này. Nhưng nếu như thực sư là nó?

- Hướng Đông, ngươi lập tức đi tới tòa nhà Kim Thành, nơi Lâm Vân kia đi làm, điều tra xem thân phận của hắn.

Lâm Viễn Chương ra lệnh cho một trung niên thủ hạ.

- Vâng.

Người trung niên tên Hướng Đông đáp ứng rồi lập tức rời đi.

….

Mới chưa tới hai giờ, người trung niên kia đã trở về sơn trang Hoàn Hồ.

- Điều tra thế nào?

Không đợi Hướng Đông báo cáo, Lâm Viễn Chương kích động hỏi trước. Nếu như Lâm Vân này quả thực là Lâm Vân con của ông ta, như vậy cũng thật khó tin. Tin tức Hồng Tường có một vị Lâm quản lý sáng chế ra áo lót làm bằng 'Vân Tằm Miên' khiến thị trường oanh động đã truyền khắp nơi. Không ai là không biết Hồng Tường Phụng Tân có một vị Lâm quản lý đầy bản lĩnh như vậy.

- Đã tra được, người kia quả thật tên là Lâm Vân, nhưng không tìm thấy CMND của hắn hay là hồ sơ lý lịch gì. Chỉ duy nhất có số điện thoại, nhưng theo số điện thoại này gọi đến thì lại tắt máy.

Hướng Đông lập tức trả lời.

Nếu quả thực là Lâm Vân, con của ông ta, vậy thì nó lấy đâu ra bản lĩnh nghịch thiên như vậy? Chẳng lẽ nó có kỳ ngộ gì sao? Hay là có nguyên nhân khác trong đó? Nghĩ tới đây, Lâm Viễn Chương đột nhiên có chút hối hận vì đã mặc kệ Lâm Vân. Người trong ảnh có diện mạo giống Lâm Vân, hơn nữa tên cũng là Lâm Vân, liệu có trùng hợp như vậy? Chỉ là khí chất trên người Lâm Vân trong ảnh chúp khác xa với Lâm Vân con mình. Khiến cho Lâm Viễn Chương rất khó hiểu.

Nếu quả thực là Lâm Vân con của ông ta, như vậy việc Lý gia phong tỏa Phụng Tân, mục đích rất rõ ràng, đó là đẩy Lâm Vân vào vòng nguy hiểm. Nghĩ tới đây, Lâm Viễn Chương rốt cuộc không chờ được, cầm lấy điện thoại gọi cho Lâm Lộ Trọng,

- Chuyện gì?

Lâm Lộ Trọng gần nhất có chút mệt mỏi. Cứ nghĩ tới tương lai của Lâm gia, ông ta lại lo lắng. Lần trước Lâm Viễn Chương đi tới bái phỏng Tống gia cũng không kiếm được chỗ tốt gì, chỉ được mấy lời khách sáo suông mà thôi.

Lâm Viễn Chương không dám giấu diếm, liền kể lại tình báo bên này cho Lâm Lộ Trọng.

- Cái gì? Có chuyện như vậy, ngươi…Ta sẽ lập tức trở về Phần Giang. Tiểu Khải lần trước bị cắt đứt chân tay, ta đoán có thể cũng là do người mà Lý gia đang tìm. Ngươi đi hỏi Tiểu Khải xem, xem nó có ấn tượng gì không.

Lâm Lộ Trọng có chút thất vọng với đứa cháu này của mình. Đã sớm nói với nó, đi tìm Lâm Vân trở về. Nhưng rõ ràng đến tận bây giờ còn không thấy đâu.

Lâm Viễn Chương đương nhiên nghe ra vẻ thất vọng trong lời của Trọng thúc. Nhưng ông ta không phải là không có tìm, mà đã khắp nơi đi tìm, thậm chí còn đã tới hỏi vợ của nó là Hàn Vũ Tích. Nhưng đều không có chút tin tức gì của Lâm Vân. Ông ta từng hoài nghi Lâm Vân có phải là đã đi ra Phần Giang. Hiện tại có tin tức của Lâm Vân từ Phụng Tân truyền tới, ông ta cảm thấy Lâm Vân này rất có thể là con của mình.

Lâm Khải trên cơ bản đã khôi phục, nhưng chỉ có thể di chuyển trên xe lăn, tay chân là đừng mong hồi phục lại như cũ. Tuy Lâm gia đã liên lạc với một chuyên gia chỉnh hình nổi tiếng của nước Mỹ, nhưng vị chuyên gia này cũng không có nắm chắc có thể hồi phục lại khả năng đi lại của Lâm Khải.

Thấy phụ thân đến, Lâm Khải vội vàng muốn xuống giường, nhưng chỉ là chân tay không thể động đậy. Xem ra trong thời gian ngắn, Lâm Khải còn chưa thích ứng với việc mình đã tàn tật.

- Con không nên cử động. Cha đã giúp con liên lạc với bác sĩ nổi tiếng Smith bên nước Mỹ rồi. Ông ta là chuyên gia nổi tiếng nhất về khoa chỉnh hỉnh. Phỏng chừng, hai tháng nữa ông ta sẽ tới Phần Giang. Hôm nay cha tới đây là chỉ muốn hỏi con mấy vấn đề.

Lâm Viễn Chương ngồi xuống một cái ghế.

- Con không có ấn tượng gì với kẻ đã ra tay đánh con sao? Con cẩn thận nghĩ lại xem, có phải là người quen không?

Lâm Viễn Chương lần nữa hỏi.

Mặc dù phụ thân đã hỏi vấn đề này vô số lần, Lâm Khải cũng nhiều lần nhớ lại, nhưng vẫn không biết phải trả lời như thế nào. Bởi vì y trông thấy chỉ là một người che mặt. Tuy đã từng hoài nghi kẻ đánh mình có phải là Lâm Vân, nhưng mỗi lần nghĩ như vậy lại chối bỏ.

Lâm Vân là một tên tâm thần, làm sao có thể lợi hại nhu vậy được? Còn có thân thủ tốt như vậy? Mà dù cảm thấy người kia rất giống Lâm Vân, y cũng không dám nói sự hoài nghi của mình. Một là ngay cả mình cũng không tin, hai là dù mình nói ra, chẳng lẽ có thể ở trên người tên điên kia tìm ra manh mối gì? Mà y cũng lo sợ một khi điều tra Lâm Vân, những việc làm xấu của y với vợ của Lâm Vân cũng bị tra ra.

Cho nên, Lâm Khải quyết định, đợi sau khi chữa khỏi chân tay, y sẽ đích thân điều tra thằng em điên kia. Còn bây giờ, thì nên giữ sự hoài nghi trong lòng.

Mỗi lần Lâm Viễn Chương hỏi Lâm Khải, Lâm Khải đều nói không có ấn tượng gì, không biết là ai làm. Lâm Viễn Chương cũng cho rằng Lâm Khải xác thực không biết. Dù sao bị một người bịt mặt đánh ngất đi, dù là ai, cũng khó mà nhận ra được. Tuy nhiên hôm nay Lâm Viễn Chương lại phát hiện ra sự bất đồng. Bởi vì hôm nay lúc ông ta hỏi, ông ta cố ý nhìn kỹ biểu lộ của Lâm Khải lúc nói chuyện. Biểu lộ của Lâm Khải quả thực có chút chần chừ. Nếu không chú ý sẽ không nhìn ra.

- Con có hoài nghi ai không? Chuyện này rất quan trọng với Lâm gia, con không nên giấu diếm.

Khẩu khí của Lâm Viễn Chương dần dần trở nên nghiêm túc, thậm chí là giống như ra lệnh.

- Con…con.

Lâm Khải nuốt nước bọt nói.

- Rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ ngay cả cha mà con còn muốn giấu diếm sao? Hừ…

Lâm Viễn Chương nhìn biểu lộ của đứa con như vậy, càng thêm bất mãn, nhịn không được hừ lạnh một tiếng.

- Con thấy người kia có điểm giống em năm Lâm Vân. Tuy nhiên con không có nhìn rõ, chỉ là hoài nghi mà thôi.

Lâm Khải khẽ cắn môi, trực tiếp nói ra sự hoài nghi của mình.

Lâm Viễn Chương chấn động, quả nhiên là Lâm Vân con của mình. Hiện tại ông ta đã khẳng định 90%. Hóa ra Lý gia đang muốn đối phó là con của mình. Không nghĩ tới, thực sự không nghĩ tới.

Đột nhiên Lâm Viễn Chương có chút kích động. Con của mình lại lợi hại như vậy? Rõ ràng có thể giết chết cao thủ Yamada của Lý gia. Còn một tay kéo cả công ty Hồng Tường đi lên từ bờ vực. Có thể tưởng tượng một khi áo lót bằng 'Vân Tằm Miên' được đưa vào thị trường thế giới, Hồng Tường sẽ phất lên như thế nào.

Lâm Vân lợi hại như vậy sao? Rốt cuộc nó đã có kỳ ngộ gì? Hiện tại Lâm Viễn Chương chỉ có hối hận, vô cùng hối hận.

- Vì sao Lâm Vân muốn đánh con? Mau thành thật nói cho cha biết. Đừng mong giấu diếm, đằng nào cha cũng tra ra mà thôi.

Khẩu khí của Lâm Viễn Chương càng trở nên nghiêm nghị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK