Mục lục
[Dịch] Công Tử Điên Khùng (Hoàn Khố Phong Tử)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Người quản lý cho anh ấy một số điện thoại. Nhưng lúc anh ấy rời đi rồi, thì chị nghe thấy người quản lý đó nới với đồng nghiệp của cô ta rằng đó là một số ảo…

Hàn Vũ Tích lại nghĩ tới Lâm Vân nhận được số điện thoại rồi cẩn thận đút vào túi.

- Cô quản lý kia sao lại làm như vây? Còn có lương tâm hay không? Không tuyển người thì thôi, vì sao còn muốn lừa gạt người ta? Cô nàng quản lý này cũng phải thứ tốt gì.

Liễu Nhược Sương ngừng động tác múc nước, bắt đầu tức giận. Cái cô quản lý thật là quá quắt. Tưởng rằng làm quản lý là giỏi lắm sao?

Hai người nói chuyện rõ ràng đã quên mất chuyện mưa bão. Nhất thời cũng quên luôn con thuyền nhỏ có nguy cơ bị nước biển đánh chìm.

- A, đúng rồi, chị Vũ Tích, chị quen biết người này à? Sao có vẻ như rất quen thuộc với hắn vậy?

Liễu Nhược Sương kỳ quái hỏi.

- Ừ, anh ấy chính là chồng của chị. Cũng là người yêu chị nhất trên thế giới này. Mà nếu anh ấy biết chị đang xảy ra chuyện, khẳng định rất lo lắng. Phải làm sao bây giờ?

Thanh âm của Hàn Vũ Tích lúc đầu còn tự hào, nhưng về sao đã trở thành lo lắng.

- A…

Liễu Nhược Sương thoáng giật mình, nói không ra lời. Nàng thật không ngờ chồng của Hàn Vũ Tích lại là một người nghèo túng đến công việc cũng tìm không ra. Cố tình muốn an ủi vài cậu, nhưng thấy Hàn Vũ Tích không có biểu hiện thất lạc gì cả, mà chỉ là lo lắng cho chồng. Nên không biết an ủi như thế nào.

Lúc này, sóng biển đột nhiên giảm đi, hạt mưa cũng dần dần nhỏ.

- May quá, thời tiết đỡ hơn rồi.

Liễu Nhược Sương bất chấp nghĩ ngợi lời của Hàn Vũ Tích, vui mừng nghe tiếng gầm gừ của mặt biển nhỏ lại. Nàng có cảm giác như tìm đường sống trong đường chết.

Sau khi cố gắng múc nốt số nước tràn vào thuyền, hai người đã cạn kiệt sức lực, đều nằm xuống thuyền ngủ. Bình thường thì có một người canh một người ngủ, nhưng hiện tại hai người đều mệt mỏi mà ngủ mất.

Khi Hàn Vũ Tích tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau. Mặc dù trời không còn mưa, nhưng sắc trời khá tối, giống như tùy lúc lại nổi mưa bão vậy. Trong lòng lại xuất hiện lo lắng. Lúc này Liễu Nhược Sương cũng đã tỉnh. Nhìn nhìn thời tiết, hai người không còn tâm tình để nói chuyện.

Tùy tiện ăn mấy thứ lót bụng, lo lắng nhìn sắc trời dần dần đen. Nhưng khí trời giống như muốn tra tấn hai người vậy. Một mực âm trầm hai ngày, thẳng dến khi hai người cho rằng không còn mưa nữa, thì mưa bão lại ầm ầm kéo tới.

Cơn bão lần này còn lớn hơn lần trước. Sóng biển cuồn cuộn ập tới. Rất nhanh con thuyền đã bị ngập đầy nước. Hai người buông tha việc múc nước ra ngoài. Chỉ là ngồi đó nhìn nước biển không ngừng chảy vào. Hai người biết rằng cho dù múc nước cũng vô tác dụng.

Một tiếng Oanh vang lên, sóng nước đẩy con thuyền nhỏ lên cao vài mét. Lúc rơi xuống, sắc mặt hai người đã tái nhợt, biết rằng hiện tại sợ hãi là dư thừa.

- Chị Vũ Tích, bây giờ chị muốn làm điều gì nhất?

Liễu Nhược Sương nhìn sắc mặt ngơ ngác thất thần của Hàn Vũ Tích, hỏi.

Hàn Vũ Tích vẫn không trả lời, Liễu Nhược Sương tự lẩm nhẩm với bản thân:

- Hiện tại điều em muốn làm nhất chính là….

- A, chị nhìn thấy một hòn đảo nhỏ…

Hàn Vũ Tích đột nhiên mông lung nhìn thấy một hòn đảo nho nhỏ,, lập tức kêu lên.

- Ở nơi nào? Sao em không thấy nhỉ?

Liễu Nhược Sương đã quên lời của mình, dọc theo phướng hướng của Hàn Vũ Tích chỉ nhìn sang, nhưng phía trước rất là mơ hồ. Hiện tại sắc trời vốn tối nên chỉ nhìn thấy cái bóng lúc ẩn lúc hiện mà thôi.

- Vũ Tích, chị nói cái bóng kia là một hòn đảo sao?

Liễu Nhược Sương không rõ vì sao Hàn Vũ Tích có thể khẳng định đó là một hòn đảo.

- Nhất định là một hòn đảo. Chị còn trông thấy một số cây cối trên hòn đảo nữa. Chúng ta mau chèo thuyền tới đó thôi.

Hàn Vũ Tích nói xong, cầm lấy mái chèo, dùng hết sức lực di chuyển cho con thuyền nhỏ đi tới đó.

Liễu Nhược Sương thấy thế cũng cầm lên mái chèo, một bên dùng sức chèo thuyền, một bên nói:

- Vũ Tích, ánh mắt của chị thật là tốt. Đến hiện tại em cũng chỉ thấy một cái hình dáng mà thôi.

Hàn Vũ Tích khẽ giật mình, trong lòng tự nhủ, đúng vậy, sao mình có thể nhìn rõ như vậy nhỉ? Chẳng lẽ việc này cũng liên quan tới tu luyện sao?

Mưa càng ngày càng lớn, hai người biết nếu không nhanh chóng đi lên hòn đảo đó thì hai người không còn sinh lộ.

Nhưng nước tràn vào trong thuyền càng ngày càng nhiều, thuyền bé càng đi càng chậm. Cũng may đã rất gần hòn đảo. Hàn Vũ Tích và Liễu Nhược Sương không nói lời nào, mà tập trung sức lực chèo thuyền tới phía trước. Hai người không muốn buông tha.

- Chị Vũ Tích, không di chuyển được nữa rồi.

Liễu Nhược Sương đột nhiên phát hiện, dù cố đến mấy, con thuyền vẫn không nhúc nhích thêm nữa, có chút kinh hoàng nói.

- Hẳn là đã mắc cạn, chứng tỏ chỗ này không sâu. Chúng ta tranh thủ thời gian nhảy xuống thuyền rồi đi lên đảo nhỏ đi.

Hàn Vũ Tích nói xong, nhảy vào trong nước.

Liễu Nhược Sương kịp thời phản ứng, vội vàng nhảy theo đằng sau Hàn Vũ Tích, rồi bơi tới đảo nhỏ.

Quả nhiên, càng đi tới nước càng nông. Hai người dùng hết toàn lực bò tới hòn đạo. Vừa đi lên bờ, do còn chưa quen, nên hai người đều ngã xuống. Cũng chưa kịp thở phào thì một thanh âm rầm rầm vang tới. Vội vàng quay đầu lại thì thấy con thuyền nhỏ kia đã bị sóng đánh nát rồi chìm xuống biển.

- May mà chúng ta chạy kịp một bước, nếu không đã bị con sóng kia lôi xuống biển rồi. Nguy hiểm thật.

Liễu Nhược Sương vẫn còn kinh hoàng.

- Kia không phải sóng biển, mà là con gì đó.

Hàn Vũ Tích nhìn về sóng biển kia nói.

- A…

Liễu Nhược Sương có chút không tìn nhìn về phía vị trí thuyền bị đắm. Còn chưa nói gì, thì lại một tiếng Oanh vang lên. Con thuyền vừa bị chìm lại bị vật đó dẩy lên, rồi văng xa hơn chục mét. Rồi lại bị chìm xuống nước biển.

- Đó là con gì vậy. May mà mấy hôm trước chúng ta không gặp phải nó, nếu không đã chết sớm rồi.

Liễu Nhược Sương vỗ vỗ ngực, trong lòng tự nhủ, chết trong biển còn chưa tính, nhưng nếu chết ở trong bụng của con quái vật kia thì đúng là oan uổng.

- Chúng ta đi nhanh thôi.

Hàn Vũ Tích nói xong, bất chấp mệt mỏi, đi về hướng đảo nhỏ. Liễu Nhược Sương đi theo đằng sau. Nàng cảm thấy biển cả thật đáng sợ. Cho dù đứng ở bờ biển vẫn cảm thấy sự đáng sợ của nó.

- Nhược Sương, hòn đảo này đã có người tới thì phải. Em xem, có rất nhiều vết cắt trên thân cây. Mà xem dấu vết, thì thời gian có vẻ không lâu.

Hàn Vũ Tích nhìn mấy vết chém còn mới, không khỏi nói.

- Mong trên đảo không có Dã Nhân. Nếu có thì thật đáng sợ.

Liễu Nhược Sương cũng phát hiện ra những vết cắt này, kinh hoàng nói.

- Không biết, nhưng những vết chém không dài lắm, chắc là không phải là Dã Nhân. Nếu như bị Dã Nhân bắt được, còn không bằng nhảy vào trong nước biển. Chỉ là thuyền của chúng ta đã bị chìm.

Tuy lời của Hàn Vũ Tích có vẻ như bình tĩnh, nhưng trong lòng cũng lo sợ bất an.

- Có thể hay không là hòn đảo trong tiểu thuyết Robinson?

Liễu Nhược Sương bỗng nghĩ ra điều này.

- Chắc không phải, hòn đảo của Robinson sao có thể nhỏ như vậy…

Hàn Vũ Tích biết hòn đảo này không quan hệ gì với lời của Liễu Nhược Sương, nhưng vẫn có chút lo lắng.

Đột nhiên Hàn Vũ Tích đứng lại.

- Chị Vũ Tích, làm sao vậy?

Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích dừng lại, còn tưởng rằng cô ta bị thế nào.

…..

Mấy ngày nay, Lâm Vân rất sốt ruột tìm tòi. Tính từ lúc rời thuyền của tổ chức Hắc Thủ Băng Đao để tìm Vũ Tích đã là mười ba ngày rồi. Phi Vân Trùy cũng đã bị rạn nứt rất nhiều. Đành phải thu Phi Vân Trùy vào trong Tinh Giới, rồi lấy ra một ván gỗ, đi lên đó, tiếp tục tìm tòi. Tuy tốc độ nhanh hơn đi thuyền, nhưng lại chậm hơn Phi Vân Trùy rất nhiều.

Mấy ngày nay, thời tiết không ngừng thay đổi. Mưa to lại đến bão lớn, sóng biển gào thét liên tục, Lâm Vân lo lắng không biết Vũ Tích chỉ ngồi trên con thuyền nhỏ như vậy có thể chống đỡ nổi sóng biển đập không?

Tuy rất sốt ruột, nhưng vẫn phải tiếp tục đi khắp nơi trên biển tìm tòi.

- Chị Vũ Tích, chị làm sao vậy?

Liễu Nhược Sương thấy Hàn Vũ Tích đứng bất động, ánh mắt lộ vẻ kỳ quái, không khỏi thắc mắc.

Hàn Vũ Tích không trả lời, mà sờ lên cái vòng cổ. Rồi đột nhiên bước nhanh đi về phía một ngọn núi. Liễu Nhược Sương thầy thế đành phải đi theo sau.

Hàn Vũ Tích đi thẳng tới một hang trên núi, rồi không chút do dự chui vào. Cái hang không lớn, chỉ rộng có 10m2. Hàn Vũ Tích nhắm mắt lại, vuốt vuốt đống cỏ khô ở trong hang động, thần sắc rất quái lạ. Nàng rõ ràng cảm thấy khí tức của Lâm Vân ở đây. Cảm giác đó rất giống khi đeo chiếc vòng cổ. Vừa rồi khi đến khu vực xuất hiện khí tức của Lâm Vân, chiếc vòng lại phát nhiệt.

Lâm Vân đã từng tới đây sao? Đột nhiên nàng ngây ngẩn cả người, ở trên vách hang có một hàng chữ, Hàn Vũ Tích đọc qua một lượt, nước mắt đã rưng rưng:

“Tôi bị lạc ở chỗ này, chỉ còn hơn một tháng nữa là tới thời điểm gặp vợ của mình. Không biết hòn đảo ở chỗ nào, mấy tháng rồi cũng không có thuyền đi ngang qua. Tôi rất nhớ nàng, muốn được gặp lại nàng. Nhẫn kết hôn tôi còn chưa có đeo vào ngón tay của nàng ấy.”

Phía dưới không khắc chữ. Hàn Vũ Tích dọc theo ánh sáng nhàn nhạt, nhìn phía cuối cùng có thêm hàng chữ:

“Vũ Tích, em phải chờ anh, anh nhất định sẽ quay trở lại. Lâm Vân.”

Hàn Vũ Tích vuốt những chữ khắc trên tường, không nói một lời chỉ lặng lặng ngồi dựa vào hang động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK