Mục lục
[Dịch] Ma Long (Ma Long Phiên Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý U Nguyệt nhíu nhíu mày trầm ngâm trong chốc lát, cuối cùng vẫn giữ các nàng lại. Dù sao với tu vi hiện giờ của Lý U Nguyệt, ở trong đại hạp cốc này cũng không quá an toàn.

Phong Liệt ngồi sau Lý U Nguyệt, im lặng không nói gì nhìn nữ nhân của mình dạy dỗ nô tài, nhưng trong lòng lại rất giật mình với biểu hiện của nàng.

Hắn nhớ rõ, lần đầu gặp Lý U Nguyệt, ấn tượng đầu tiên nàng tạo cho hắn là sự cương liệt, tâm tư tinh tế. Đương nhiên, xinh đẹp thì không thể diễn tả, cuối cùng là một chút bướng bỉnh không nói lý.

Sau khi hai người có duyên một đêm, Phong Liệt dần dần phát hiện Lý U Nguyệt còn có thêm vài phần ôn nhu như nước với mình. Sự ôn nhu của nàng quả thực có thể nung chảy tất cả kim thiết, làm người ta muốn ngừng cũng không được.

Nhưng nửa năm qua đi, hai người gặp lại lần nữa. Phong Liệt kinh ngạc phát hiện, Lý U Nguyệt lúc này ngoài mềm trong cứng, tâm tư linh lung, còn thêm một mặt cực kỳ cường thế của nàng, làm cho Phong Liệt lắp bắp kinh hãi.

Trong lòng hắn trầm ngâm không thôi, điều này dường như cũng không quá tốt với hắn a! Dù sao...

Lúc này, đám người Triệu Thung đi lên đây, nhìn Phong Liệt rất là bình tĩnh và Lý U Nguyệt xinh đẹp như tiên tử hạ phàm, cả đám không khỏi cực kỳ hâm mộ Phong Liệt.

- Phong sư huynh, tẩu tử(chị dâu), nếu không có việc gì nữa thì chúng ta cũng xin cáo từ!

Triệu Thung chắp tay nói với Phong Liệt.

Bị Triệu Thung gọi là “tẩu tử”, khuôn mặt Lý U Nguyệt không khỏi đỏ bừng, gần như có thể nhỏ ra nước, vùi vào lòng Phong Liệt không dám nhìn người khác.

Phong Liệt lại có chút xin lỗi nói:

- Triệu huynh, lần này làm các ngươi cũng bị liên lụy vào rồi, Phong mỗ thật sự rất băn khoăn...

- Sao Phong huynh lại nói lời đó? Nếu hôm nay không có Phong huynh xuất thủ trợ giúp, sợ rằng chúng ta chưa chắc đã sống được mấy người. Huống chi, vừa rồi tiểu đệ cũng không giúp được gì.

Triệu Thung vội vngf khót tay nói.

Phong Liệt trầm ngâm một chút, trầm thấp nói:

- Triệu huynh, ngươi là người thông minh, trong lần thí luyện này có huyền cơ, tin tưởng ngươi cũng nhìn ra chứ?

Triệu Thung sửng sốt, ánh mắt hơi lóe lên một chút, sau đó hắn khẽ thở dài nói:

- Ài, sớm biết vậy ta đã không dính vào vũng nước đục này. Bất quá, nếu hiện giờ đã đến đây rồi thì đã không thể lui lại được nữa.

Nghe hai người nói chuyện với nhau, sáu người Triệu Thung dẫn đến không khỏi nhìn nhau, trong lúc nhất thời đều có chút khó hiểu. Nhưng bọn họ cũng nghe ra được một ít manh mối, sắc mặt cả đám cũng trở nên ngưng trọng.

- Không bằng, các ngươi cùng ta đi Thanh Thạch sơn a, nơi đó còn có Tiểu Yên Tiểu Lục và hơn ba mươi đồng môn Ám Vũ Viện. Đông người tụ lại một chỗ thì ít nhất cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau đúng không?

Phong Liệt cười khẽ nói.

Kỳ thật, hắn cũng không để ý lắm đến những nguy hiểm này, chẳng qua trong lòng biết đám người Triệu Thung rất khó sống yên trong đại hạp cốc nguy hiểm này, muốn giúp họ một chút mà thôi.

- A?

Sắc mặt Triệu Thung hơi do dự, trầm ngâm một lát rồi cuối cùng mới gật đầu thật mạnh nói:

- Được rồi, đi Thanh Thành sơn thôi!

Sáu người còn lại đều lấy Triệu Thung cầm đầu, cho nên liên tiếp gật đầu đồng ý.

Sau một lát, mọi người bàn bạc xong liền chậm rãi đi về phía Thanh Thạch sơn.

Dẫn đầu đoàn người chính là Đại Sơn cùng Phong Liệt, Lý U Nguyệt trên lưng nó. Bảy người Triệu Thung và bốn thị nữ của Lý U Nguyệt thì đi sau Đại Sơn chừng trăm trượng, không muốn quấy rầy thế giới của hai người Phong Liệt và Lý U Nguyệt.

Kim Câu giương cánh bay lượn trên trời cao, thỉnh thoảng lại phát ra vài tiếng lệ minh xuyên kim phá thạch. Phàm là nơi nó đi qua, hết thảy những loài chim bay đều tránh đi, có thể thấy đã có một chút phong thái bá chủ bầu trời.

Đám người Triệu Thung xưa nay đều là những công tử phong lưu, lúc này có bốn vị mỹ nữ làm bạn thì tự nhiên rất có hứng thú. Tất cả đều lấy ra bản sự tán gái của mình, thỉnh thoảng lại lấy được tiếng cười duyên như chuông bạc của tứ nữ, cũng tăng thêm vài phần thú vui trong núi rừng tĩnh lặng.

Phong Liệt và Lý U Nguyệt ngồi trên lưng Đại Sơn, hắn một bên nghe Lý U Nguyệt kể về nửa năm này, một bên vươn hai tay lặng lẽ tác quái trên cơ thể mềm mại nhẵn nhụi của nàng. Dẫn đến việc giai nhân hờn dỗi buồn bực, nhưng rồi lại bất lực trước sự vô lại của hắn.

Nửa năm không gặp, thân thể mềm mại của Lý U Nguyệt đã đầy đặn hơn rất nhiều, mặc dù còn cách trang phục rộng rãi nhưng Phong Liệt vẫn có thể cảm nhận được. Nếu không phải vì tình hình không đúng, hắn còn định “làm việc” ngay tại đây.

- Phong Liệt, tên Nhạc Đông Thần này là kẻ âm hiểm ác độc. Tuy hôm nay hắn lui đi, nhưng chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ dễ như vậy! Chúng ta cần phải cẩn thận hơn mới được.

Lý U Nguyệt ưu tư nói.

- Hắc hắc, hắn không đến thì thôi, nếu thật sự dám xuất hiện thì vừa lúc phu quân ta hoàn toàn xóa bỏ hắn! Miễn cho lúc về gây ra sóng gió gì, có ý đồ với lão bà của ta!

Phong Liệt cười hắc hắc nói.

- Hừm! Một tiểu đệ tử Nguyên Khí Cảnh tứ trọng thiên như ngươi, mà còn đang trọng thương nưa, thạt không hiểu ngươi lấy tự tin từ đâu.

Lý U Nguyệt hung hăng vỗ lên một chiếc móng vuốt đang dần dần nhếch lên từ eo, ngoài miệng hậm hừ đả kích. Nhưng trên gương mặt thì sớm đã đỏ bừng, xinh đẹp mê người.

- Hử? Nàng dám không tin tưởng phu quân hả? Quả thực là buồn cười.

Phong Liệt đầu tiên là bị kiềm hãm, sau đó trong mắt lóe lên tinh mang, tặc tiếu nói:

- Nếu không chúng ta đánh cuộc đi?

- Đánh cuộc cái gì?

Lý U Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Phong Liệt nghĩ nghĩ, sau đó cười tủm tỉm ghé đến bên tai Lý U Nguyệt thầm thì trong chốc lát.

Không ngờ rằng, Lý U Nguyệt vừa nghe xong thì khuôn mặt lập tức vừa giận dữ vừa xấu hổ, buồn bực đến nỗi suýt nữa đá Phong Liệt từ trên lưng Đại Sơn xuống. Nhưng lúc này mới nhớ tới Phong Liệt còn là một bệnh nhân, lúc này mới hạ cước lưu tình.

Thật ra Lý U Nguyệt luôn hiểu rõ lễ nghĩa, ôn nhu động lòng người, rất có dáng vẻ của tiểu thư khuê các. Nhưng không biết tại sao, khi ở bên Phong Liệt thì luôn bị hắn làm tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể cho hắn một trận. Dọc theo đường đi, hai người trêu chọc cười đùa cũng khá thích ý.

Tốc độ của đoàn người cũng không nhanh, trên đường ngẫu nhiên gặp phải một số dã thú long thú đui mù đi ra kiếm ăn, nhưng đều bị mọi người nhanh chóng giết chết.

Nếu gặp phải Long thú có thực lực mạnh mẽ một chút, Phong Liệt sẽ để cho Đại Sơn ra tay, còn hắn thì ngồi trên lưng âm thầm phóng thích uy áp mạnh mẽ để áp chế. Một người một voi phối hợp ngày càng ăn ý, cả chặng đường đánh đâu thắng đó, làm những người khác mở rộng nhãn giới.

Sau khi hành tẩu hai ngày, Phong Liệt rốt cuộc cũng có thể yên tâm lại, bởi vì thương thế của hắn cơ bản đã khỏi hẳn. Nguyên lực trong cơ thể vận chuyển tự nhiên, điều này không khỏi làm hắn thở phào một hơi.

Mà lúc này, mọi người đã dần dần tiếp cận phạm vị Thanh Thạch sơn. Lúc trước khi Phong Liệt phân biệt với Tiểu Yên Tiểu Lục, liền ước định sẽ gặp lại ở Thanh Thạch sơn. Hiện giờ đã qua nửa tháng, Phong Liệt cũng khá lo lắng cho tình cảnh của đám người Tiểu Yên Tiểu Lục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK