Mục lục
[Dịch] Ma Long (Ma Long Phiên Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiên Tử giật mình, kinh kêu:

- A! Đau quá! Phong Liệt chết tiệt...ngươi thả ta ra!

Phong Liệt một tay cầm thương, mắt lóe sát khí, lạnh lùng nói:

- Diệp Thiên Tử, cho ta một lý do không giết ngươi!

- Ngươi...ngươi muốn giết ta? Ngươi lại muốn giết ta?

Diệp Thiên Tử nhìn Phong Liệt mặt đầy sát khí, mắt tràn đầy khó tin và có sự uất ức khó tả, dần dần hai hàng lệ lăn dài trên gò má.

Nàng bướng bỉnh trừng Phong Liệt, nói:

- Hừ! Phong Liệt chết tiệt! Ngươi giết ta đi! Bổn tiểu thư sớm gai mắt các ngươi rồi! Có bản lĩnh thì ngươi giết ta đi!

- Sư huynh đừng giết nàng!

- Đúng vậy! Sư huynh! Chắc không phải nàng cố ý đâu!

- …

Tiểu Yên, Tiểu Lục thấy tình hình như vậy thì biểu tình căng thẳng, mặc dù họ không thích Diệp Thiên Tử nhưng cũng biết Phong Liệt tức giận giết nàng ta thì chính là đâm thủng trời, hậu quả không thể cứu vãn.

Sát ý trong mắt Phong Liệt dần tan, hắn nhìn biểu tình trên mặt Diệp Thiên Tử, lờ mờ nhận ra vài điều, thấy rất đau đầu.

Hắn chậm rãi rút về trường thương, quát lạnh nói:

- Ngươi đi đi! Ta không hy vọng lại có lần sau!

Diệp Thiên Tửđầu tiên là ngẩn ra, rồi từ từ lùi ra sau, đôi mắt vô cùng ai oán nhìn Phong Liệt, nước mắt lăn dài.

- Phong Liệt chết tiệt! Ta hận ngươi! Ta cũng không muốn thấy ngươi nữa!

Diệp Thiên Tử chạy vội về phòng mình, để lại tiếng nức nở vô cùng ai oán trên hành lang thật lâu không ngừng.

Mãi đến một lát sau, trong phòng của Phong Liệt yên tĩnh lại.

Phong Liệt nhìn phòng hỗn độn, trên giường Tiểu Yên, Tiểu Lục chỉ lộ ra cái đầu, mặt lộ nụ cười bất đắc dĩ.

Bị Diệp Thiên Tử lăn qua lộn lại một lúc, mặc dù Phong Liệt vẫn đang nóng cả người nhưng cảm hứng đã giảm sút. Hắn cười khổ bò lên giường, chui vào ổ chăn, ôm thân thể mềm ấm áp của Tiểu Yên, Tiểu Lục, trầm ngâm.

Mắt Tiểu Yên, Tiểu Lục lộ ý cười quái lạ.

Đặc biệt là Tiểu Lục, lần đầu phá màng đau đớn qua rồi thì khuôn mặt xinh đẹp dần lộ vẻ hấp dẫn mê người, đó là thiếu nữ chưa trải đời không thể có được, cũng là điều trai tân yêu thích.

Gò bồng đao trắng nuột cạ cánh tay Phong Liệt, Tiểu Yên u oán nói:

- Sư huynh, the ta thấy...Diệp Thiên Tử thích ngươi rồi đúng không?

- Phải đó phải đó! Nếu không thì tại sao nàng cứ ba phen bốn lượt gây chuyện với sư huynh mà gì? Hơn nữa... Hơn nữa...

Mắt Tiểu Lục chớp lóe, tay nhỏ nhẹ vuốt vai trái của Phong Liệt có dấu răng ngay ngắn mà sâu, giễu cợt nói:

- Sư huynh, chắc không phải ngươi đã làm gì Diệp Thiên Tử rồi đi?

- Cái gì? Làm gì chứ?

Phong Liệt giật nảy mình, bị lời của Tiểu Lục làm sặc.

- Thì...thì là chuyện mới rồi ngươi làm với người ta á!

Tiểu Lục quyến rũ chớp mắt.

*Bốp!*

Trong chăn vang tiếng trong trẻo, mông Tiểu Lục bị một cái tát.

- Không được đoán lung tung! Ta và Diệp Thiên Tử không có chuyện gì hết!

Tiểu Lục yêu kiều kêu, vội vàng xin tha:

- A! Đau! Sư huynh, Tiểu Lục không dám nữa!

Nghe Tiểu Lục mềm mại xin tha, lửa dục đè nén đã lâu trong người Phong Liệt *bùm* một tiếng bốc cao ngùn ngụt. Lúc này không biết cố ý hay vô tình mà bàn tay Tiểu Lục nắm lấy thân dưới của Phong Liệt, đôi mắt long lánh ướt nước vô cùng quyến rũ nhìn hắn.

- Ui...

Phong Liệt hít lên, thân dưới dục vong trướng lên sắp nổ tung, giờ phút này hắn chỉ muốn dùng thân dưới hành động, Diệp Thiên Tử mang đến chút khó chịu bị hắn quăng lên chín tầng mây.

Phong Liệt không đè nén nữa, bỗng lật người đè Tiểu Lục xuống dưới thân, nhắm đúng vị trí rồi mạnh hẩy, cây thương to vào nguyên cây.

- A! Sư... Sư huynh! Tiểu Lục không dám! A...ô!

Tiểu Lục thở dốc khiến người nghĩ miên man, Phong Liệt điên cuồng tiến lên. Hai thân hình quấn quýt hòa vào nhau, kịch liệt vô cùng, lâng lâng lên thiên đường.

Khi hai người xáp lá cà thì Tiểu Yên ở bên cạnh mặt đỏ như cà chua, ôm chăn trốn sang bên, vùi mình vào chăn che kín mít, chỉ lộ ra cái khe nhỏ quan sát chỗ hai người liên tiếp nhau, mắt tràn đầy tò mò và do dự.

Nàng với Tiểu Lục từ nhỏ như hình với bóng, đã nói rằng sau này phải chung chồng, làm đôi tỷ muội tốt không bao giờ chia cách, cho nên với việc cùng trao lòng cho Phong Liệt hai nàng không chút mâu thuẫn.

Bây giờ nàng thấy tỷ muội từ nhỏ cùng mình lớn lên đang ở dưới thân lắc lông cùng người đàn ông mình yêu, bên tai nghe tiếng rên rỉ sung sướng vô cùng, nàng như cảm giác chính mình là Tiểu Lục.

Hơn nữa nàng hiểu rằng không lâu sau chờđợi chính mình sẽ là tình hình tương tự, lòng rất xấu hổ, hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

Quả nhiên, khi Phong Liệt lần thứ hai mở ra thân thể mềm mại của Tiểu Lục, nàng mới chịu mưa móc đã hết sức lực, đáng thương cùa xin hắn tha cho.

Nhưng bây giờ Phong Liệt đang sướng muốn chết, thấy Tiểu Lục như vậy thì nhíu mày.

Tuy nhiên, vì đau lòng Tiểu Lục, hắn bất đắc dĩ hậm hực rút trường thương ra, nhưng trong lòng thì tham không đáy, muốn ngừng mà không được.

Tiểu Lục mị nhãn như tơ, thều thào nói:

- Sư huynh! Tiểu Lục... Không được! Ngươi đi tìm Tiểu Yên đi!

Nói xong nàng nhắm mắt lại, thiếp ngủ.

- Tiểu Yên? Đúng rồi! Hắc hắc hắc!

Mắt Phong Liệt sáng lên, dùng ánh mắt tà ác nhìn sâu trong chăn một thân hình mềm mại khác đang run rẩy.

Ngay sau đó hắn giật chăn ra, thân thể mảnh mai run lẩy bẩykhông một mảnh vải lộ trước mặt hắn. Gò bồng đào cao vút run rẩy, bên dưới có cỏ non, làn da trắng muốt, mùi thơm thân thể thấm lòng người, khiến thân dưới Phong Liệt lại sưng lên ba tấc.

- A! Sư huynh xấu xa, người ta không muốn đâu!

Chăn trên người bị giở ra, Tiểu Yên giật mình hét lên một tiếng, vội lấy hai tay che mắt.

- Hắc hắc hắc! Hiện tại nói không cần thì hơi sớm nhé!

Mắt Phong Liệt như có lửa, mặt cười tà ác chậm rãi đè lên người Tiểu Yên.

Đại chiến sắp xảy ra!

Nhưng lúc này, chính lúc Phong Liệt định nuốt cừu non Tiểu Yên cực kỳ ngon miệng vào bụng thì bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng kinh hoàng hét to.

- Cháy! Công tử! Mau dậy đi! Trên lầu có lửa!

- Công tử!

- …

Phong Liệt ngẩn ra, lập tức nhận ra đó là giọng của Trương Lục, Triệu Tứ. Cùng lúc đó, mùi khói sặc mũi dần ùa vào.

- Chết tiệt! Tại sao có lửa?

Phong Liệt rất tức giận, không thể hiểu nổi.

Tiểu Yên ngây ra, trong lòng rất là buồn bực.

Cháy là một việc trăm năm khó gặp, đặc biệt là phòng ốc ám võ viện lúc mới xây đều lẫn vào chút tài liệu quý phòng cháy, dù cầm lửa đốt cũng chưa chắc cháy được.

Nhưng mặc kệ thế nào, cửa sổ có khói bốc lên là không giả.

Thân dưới của Phong Liệt dần héo, lòng nổi lửa giận, hắn vội giục hai cô gái Tiểu Yên, Tiểu Lục mặc đồ vào, ôm các nàng bay ra cửa sổ, đáp xuống đất.

Vừa đáp xuống đất thì người Phong Liệt hơi lảo đảo, thế mới phát hiện chân hơi nhũn ra, thầm cười khổ.

Nhưng giờ phút này hắn không rảnh nghĩđến điều này, vội vàng ngẩng đầu nhìn tiểu lâu.

Sau đó hắn nhướng mày lên.

Chỉ thấy trong một gian phòng tầng hai, lửa đen bốc cháy, thấy lửa đang dần tắt đi, Trương Lục, Triệu Tứ ho khục khặc.

- Sư huynh, tại sao có cháy vậy? Ghét quá đi! Người ta đang buồn ngủ nha! Oáp!

Tiểu Lục mắt nửa khép nửa mở ngáp, dựa vào ngực Phong Liệt đứng ngủ, vô tâm vô phế khiến người trợn mắt.

Tiểu Yên nhíu mày liễu nói:

- Sư huynh! Tầng hai rõ ràng không có ai ở, tại sao lầu hai bị cháy? Không lẽ có ai định gây bất lợi cho chúng ta?

Trên mặt nàng không còn vẻ rụt rè động lòng người, thành một tiểu mỹ nhân ngay thẳng đơn thuần, mày liễu nhíu, mũi hơi cau, rất đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK