Mọi người lập tức khiếp sợ phát hiện, huyền băng trong không trung nứt ra, mà cánh tay của Lăng Bất Nhạc bay trên không trung, trên vai vẩy đầy máu tươi, bay lả tả trong không trung.
- A…
Bán Giang Hồng, lão phu và ngươi thế bất lưỡng lập.
Lăng Bất Nhạc hét thảm một tiếng, gương mặt méo mó, phẫn hận hét lớn.
- A… Bán Giang Hồng, lão phu cùng ngươi thế bất lưỡng lập.
Lăng Bất Nhạc kêu thảm một tiếng, phẫn hận hét lớn.
Hắn thân là cường giả Hóa Đan cảnh bát trọng thiên, mà Bán Giang Hồng chỉ vẻn vẹn là cường giả Hóa Đan cảnh tam trọng thiên, cảnh giới của hai bên có thể nói là chênh lệch không nhỏ.
Chỉ tiếc, chiến lực thực sự của Long võ giả không chỉ dựa vào cảnh giới là có thể quyết định, hôm nay, sau hai lần giao phong ngắn ngủi, Lăng Bất Nhạc đã bị thương không nhẹ, cả hai lập tức phân cao thấp.
- Hừ, thế bất lưỡng lập? Chỉ dựa vào ngươi cũng xứng sao?
Bán Giang Hồng khinh thường hừ nhẹ một tiếng.
Hắn lúc này giống như một thanh lợi kiếm cực lớn, sát khí ngập trời lập tức khiến người ta cảm thấy phát run.
Ánh mắt trầm ổn của hắn tràn ngập sát cơ, không gì có thể sánh nổi, không ngừng lóe lên trên không, bức Lăng Bất Nhạc không ngừng thối lui, chật vật đến cực điểm, tùy thời đều có thể rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.
Đám người Lăng Cô Thành bên dưới thấy vậy, trong lòng âm thầm cả kinh, đồng thời không khỏi tức giận.
Hắn vốn cho rằng có Lăng Bất Nhạc xuất mã thì việc thu thập Phong Liệt là quá dễ dàng, lại không ngờ đột nhiên xuất hiện một tên Bán Giang Hồng, khiến Phong Liệt lần này hữu kinh vô hiểm, điều này không thể nghi ngờ là khiến hắn cực kỳ không cam lòng, tức giận khó mà bình tĩnh nổi.
Sau khi suy nghĩ chốc lát, vẻ mặt hắn liền trở nên ngoan độc, quát lớn với hơn ba mươi tên tinh anh kiệt xuất của Băng Long giáo phía sau lưng:
- Các vị, Phong Liệt tiểu tặc có liên quan rất lớn đến việc ba vị hộ pháp trong Băng Long giáo chúng ta mất tích, các ngươi có nguyện trợ giúp bổn công tử bắt lấy người này, đem hắn về thẩm vấn hay không?
- Cái gì?
Đám tinh anh Băng Long giáo không khỏi hai mặt nhìn nhau, trong mắt lóe lên vẻ do dự.
Mặc dù đều là đệ tử Băng Long giáo, thế nhưng bọn họ cũng không phải là một khối bền vững như thép, hơn nữa đám người này đều không ngốc, bảo bọn họ đứng cùng chỗ cho có khí thế thì còn được, nhưng nếu muốn bọn họ động thủ bắt người trên địa bàn của Ma Long giáo, chuyện này không phải chuyện nhỏ, nếu làm không tốt thì thậm chí còn mất cái mạng nhỏ của mình.
Nhất là, đầu năm nay, chuyện bất lợi thì có ai muốn làm?
Trong đó, không ít người ánh mắt nhìn về phía Lăng Cô Thành mang theo vài phần xem thường, việc ba vị hộ pháp Hóa Đan cảnh mất tích làm sao có thể liên quan đến tên Phong Liệt nho nhỏ kia được?
Thời khắc này, cho dù là kẻ đần cũng nhìn ra được Lăng Cô Thành rõ ràng là đố kỵ trắng trợn, hơn nữa còn là đố kỵ mà sinh hận, thật không phải là người rộng lớn.
- Lăng sư huynh, Phong Liệt trước hôm nay vẫn là một võ giả Cương Khí cảnh nho nhỏ, hắn làm sao có thể liên quan đến việc ba vị hộ pháp đại nhân mất tích được? Hơn nữa, không bằng không chứng, chúng ta động thủ cũng là danh bất chính, ngôn bất thuận a.
Một tên công tử khí chất bất phàm, âm dương quái khí nói.
Lăng Cô Thành hung tợn liếc nhìn người nọ, hừ lạnh nói:
- Hừ, Mạc Khinh Ly, Băng Long giáo chúng ta đứng đầu danh môn chính đạo, tất cả lời nói và việc làm đều là đại biểu cho chính nghĩa, chúng ta làm việc còn cần chứng cớ sao? Hơn nữa, Phong Liệt thân là ma đạo tà ma, giết hắn chính là việc thiên kinh địa nghĩa…
- Khục khục, Lăng sư huynh, lời này người đi lừa gạt đám sâu kiến phàm tục kia còn được, nói với bọn ta có ích gì, bổn công tử cũng không tự nhận mình là thứ tốt gì.
Được rồi, tiểu đệ hôm qua ngẫu nhiên trúng phong hàn, thân thể không khỏe, sẽ không đi tham gia náo nhiệt, cáo từ!
Tên công tử gọi là Mạc Khinh Ly lười biếng chắp tay, mang theo bảy tám thiếu niên cao thủ thối lui khỏi đám người, tiêu sái rời đi, khiến Lăng Cô Thành tức giận đến mức muốn thổ huyết.
Lăng Cô Thành hít sâu vài hơi, cố gắng tự áp chế phẫn nộ trong lòng xuống, hắn lại nhìn về phía hơn hai mươi người còn lại, nhưng phát hiện ánh mắt mỗi người đều trốn tránh, ý nghĩa là gì thì không cần nói cũng biết.
Lăng Cô Thành vừa định nổi giận, đột nhiên trong mắt lóe lên tinh quang, trầm giọng nói:
- Các vị, hôm nay chỉ cần các ngươi giúp ta bắt Phong Liệt, bổn công tử chẳng những giúp các ngươi thỉnh công với chưởng giáo đại nhân, hơn nữa, bổn công tử còn nguyện ý chia sẻ một nửa tấm bản đồ bí tàng Băng Đà Sơn, thế nào?
- Cái gì? Nhị sư huynh, lời này là thật sao?
- Ai dà, Nhị sư huynh thật đúng là khách khí, trừ ma vệ đạo, giúp đỡ chính nghĩa chính là bổn phân của chúng ta, tiểu đệ tự nhiên nghĩa bất dung từ, chỉ có điều, địa đồ kia liệu có thể để tiểu đệ xem trước hay không, không biết là thật hay giả a?
- ….
Đám đệ tử Băng Long giáo mắt thấy Lăng Cô Thành ném ra một cái mồi câu lớn, lập tức ánh mắt sáng rỡ, phảng phất như lão sắc lang cắn phải xuân dược đột nhiên phát hiện bộ ngực sữa nửa lộ của mỹ nữ, không kìm được sự hấp dẫn.
Tiếp đó, không cần phải nghĩ nhiều, mọi người đều ăn ý gật đầu.
Lăng Cô Thành lạnh nhạt nhìn thoáng qua phía Phong Liệt, trong mắt không khỏi lộ vẻ đắc ý, cười âm hiểm nói:
- Hừ, Phong Liệt tiểu tạp chủng, dám có chủ ý với nữ nhân của bổn công tử, xem bổn công tử hôm nay chơi chết ngươi như thế nào!
Sau chốc lát trầm ngâm, Lăng Cô Thành liền định ra phương lược tác chiến:
- Các vị, chúng ta tổng cộng có hai mươi mốt người, bảy người cảnh giới Cương Khí cảnh, các ngươi phụ trách gây hỗn loạn, hấp dẫn sự chú ý.
Thần Thông cảnh trung kỳ có năm người, các ngươi phụ trách dùng đại thần thông xuất kỳ bất ý dọn dẹp 2000 tên thành vệ quân.
Tám người còn lại đều là Thần Thông cảnh sơ kỳ, đều phụ trách yểm trợ bổn công tử bắt Phong Liệt, nghe rõ chưa? Tốt, nhân lúc Thất Thúc tổ níu chân Bán Giang Hồng, chúng ta nhanh động thủ.
….
Hơn hai mươi tên tinh anh kiệt xuất của Băng Long giáo, tu vi đều trên dưới Thần Thông cảnh, trên đại lục này cũng có thể xem là một cỗ lực lượng cường hãn, cho dù trong chín vạn thành vệ quân của thành Tứ Phương cũng chưa chắc có nhiều cường giả Thần Thông cảnh như vậy.
Tiếp đó, dưới một tiếng hiệu lệnh của Lăng Cô Thành, lập tức có năm đạo thân ảnh khí thế cường hoành lướt đến trên không trung của 2000 thành vệ quân, đều không nói hai lời, đột nhiên thi triển đại thần thông.
- Băng Phong.
- Ầm ầm ầm ầm…
Theo từng trận không gian lung lay, từng đạo gợn sóng màu trắng nhanh chóng ập đến đám thành vệ quân, những nơi gợn sóng đi qua, ngay cả không gian cũng đều kết một tầng băng.
- A…
- Lớn mật…
- Tản ra!
…..
Dưới sự bất ngờ, gần như trong thời gian nháy mắt thì 2000 thành vệ quân đã mất hơn phân nửa, quân lĩnh tan rã, ngay cả Đô Úy Lý Hoài lĩnh quân cũng bị đóng thành băng, sau đó hóa thành một chùm băng phấn, rơi lả tả trên mặt đất.
Nhất thời, bên dưới tiểu cương hỗn loạn vô cùng, tiếng kinh hô nổ vang một mảnh, không ít người vây quanh đều cuống cuồng chạy thục mạng, chỉ e sẽ bị tai bay vạ gió.