Mục lục
[Dịch] Ma Long (Ma Long Phiên Thiên)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa canh giờ đã qua, Phong Liệt đột nhiên mở hai mắt ra, chân mày hơi nhíu lại.

Cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn trong lúc này không cách nào tĩnh tâm tu luyện được, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thể hiểu.

-Ừm? Là bởi vì Tiểu ma nữ? Hay là Mộc Thiên Tình? Mặc dù lão tử thật nhiều ngày không có đụng nữ nhân, nhưng cũng không đến nỗi như vậy a? Tại sao tâm thần luôn không yên, chẳng lẽ sắp tới sẽ gặp phải nguy hiểm gì?

Đột nhiên, Phong Liệt cảm thấy sau gáy khẽ dâng lên một tia lạnh lẽo, phảng phất như mình bị thứ gì ở ngoài ngàn dặm theo dõi.

-Ừm? Chẳng lẽ là … là Âm Lão Thú?

Phong Liệt suy nghĩ một chút, trong lòng khẽ nổi lên một ý niệm, nhất thời nghĩ tới đầu quái vật kia.

Hắn có thể rõ ràng cảm giác được, cỗ ánh mắt tập trung vào mình kia tựa hồ cách bên này rất xa, nếu thật là tên kia thì tu vi của nó tăng trưởng thật là nhanh a!

Phong Liệt suy nghĩ một chút, liền truyền âm nói với phía sau:

-Chúng ta xuống mặt đất, có phiền toái tới rồi!

Sau đó, hắn vỗ vỗ vào lưng Kim Câu, đột nhiên chìm vào trong tầng mây, hướng về phía một mảnh đất bằng phẳng không che đậy chút nào.

Sau khi rơi xuống mặt đất, Phong Liệt giương mắt nhìn về phía hư không xa xôi kia một chút, nhưng cái gì cũng không nhìn thấy, hắn biết, tên kia nếu muốn tới chỉ sợ phải cần một khoảng thời gian nữa.

Thân hình của Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng đột nhiên rơi xuống phía sau hắn, Hỏa Mãng Vương kinh ngạc chắp tay nói:

-Công tử! Là địch nhân phương nào?

-Không phải là người! Là một đầu quái thú, Âm Lão Thú biết không?

Phong Liệt xoay người nhìn hai người một chút, lạnh nhạt nói.

-Âm Lão Thú?

Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng liếc nhau một cái, cũng không khỏi một trận kinh ngạc, lắc đầu tỏ vẻ không biết.

-Đó là một đầu quái thú rất cường đại, nó đã tập trung chú ý lên người ta, không lâu sau sẽ đến, đến lúc đó chắc chắn là một phen ác chiến.

Phong Liệt lạnh nhạt nói.

Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng sắc mặt bất động, nhưng trong lòng đối với lời nói của Phong Liệt bán tín bán nghi, tinh thần lực của hai người bọn họ có thể quét ngang phạm vi hơn mười dặm, nhưng cũng không có cảm thấy chút nguy hiểm nào, vị chủ tử này làm người khác có chút ngạc nhiên đi?

Phong Liệt cũng không nói thêm lời, chẳng qua là nhíu lông mày suy tư chuyện tình có liên quan tới Âm Lão Thú.

Hắn từ trong miệng Lê Bá biết được, cái gọi là Âm Lão Thú thật ra thì chính là phân thân của một đầu Viễn Cổ U Long.

Viễn Cổ U Long chính là một chủng tộc do U Minh Xà cùng Minh Long giao hợp mà hình thành, chúng nó có thiên phú kinh người, thần thông cường hãn, thân thể thực lực cơ hồ cùng Long Tộc không phân cao thấp, chẳng qua là số lượng lại vô cùng ít, không cách nào có thể so với Long Tộc.

Khi thời đại Viễn Cổ Chân Long kết thúc, phần lớn U Long đều theo đó mà tiêu vong, nhưng có một đầu U Long lại không bị ảnh hưởng đến, còn sống, chỉ là trực tiếp bị phong ấn ở sâu trong lòng đất không cách nào trốn thoát.

Đầu U Long này là vì nuốt thiên địa nguyên khí ở ngoại giới để khôi phục tu vi của bản thể, liền phân hoá ra hàng ngàn hàng vạn phân thân, phóng thích lên trên mặt đất, để chúng nó tùy ý cướp đoạt nguyên khí để đề cao năng lực của bản thân.

Khi tu vi của những phân thân này đề cao tới trình độ nhất định, cũng sẽ bị gọi về sâu trong lòng đất, bị bản thể Thôn Phệ, dùng chúng nó để khôi phục tu vi.

Là vì những phân thân này sẽ không phản bội bản thể, nên U Long đem toàn bộ những phân thân này đều xóa đi linh trí, chỉ còn lại bản năng cướp đoạt.

Mà Phong Liệt trêu chọc phải chính là một đầu Âm Lão Thú chỉ dựa vào bản năng để làm việc như vậy, nó sở dĩ theo dõi Phong Liệt, là bởi vì xúc tu của nó còn đang trên người Phong Liệt, bản năng của nó muốn thu hồi xúc tu lại, không hơn.

Kế tiếp, Phong Liệt đang muốn đem năng lực của Âm Lão Thú báo cho hai người Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng, để cho hai người có sự chuẩn bị.

Nhưng đúng lúc ấy thì, đột nhiên có ba đạo khí tức mạnh mẽ dừng trên đỉnh đầu Phong Liệt.

Sắc mặt Phong Liệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, lại thấy là ba tên Long Vũ Giả Hóa Đan Cảnh Băng gồm một nam hai nữ, đang dùng sắc mặt âm tình bất định nhìn chằm chằm vào mình.

Ba người này không phải là ai khác, chính là Lăng Bất Không, Lý Thu Thủy cùng Vạn Ngọc Liên, bởi vì Kim Câu phi hành ở trên không trung không có mục đích, nên làm cho ba người thực sự đi không ít đường quanh co, cho tới giờ khắc này mới đuổi theo kịp.

-Tiểu tử! Ngươi là Phong Liệt?

Lăng Bất Không quát lạnh một tiếng nói.

-Không sai! Ngươi là ai?

Phong Liệt khẽ cau mày nói.

-Tốt! Ha ha! Cuối cùng đuổi theo!

Lăng Bất Không đắc ý cười to hai tiếng, ngược lại nhìn về Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cách Phong Liệt không xa, khẽ cau mày, hắn tự nhiên có thể nhìn ra tu vi của hai người này cũng không thấp.

Lăng Bất Không không hề để ý tới Phong Liệt nữa, ngược lại thấp giọng nói với hai người bên cạnh:

-Lý hộ pháp, Vạn hộ pháp, không nghĩ tới thậm chí hai vị kia còn tới sớm hơn một bước so với chúng ta! Xem ra có chút phiền phức a!

Lý Thu Thủy liếc mắt đánh giá Phong Liệt một cái, thấp giọng cười lạnh nói:

-Lăng hộ pháp, ba người chúng ta thì có cái gì phải lo lắng? Hơn nữa, chúng ta chẳng qua là đoạt bảo, cũng không phải là đặc biệt nhằm vào hai người kia! Chỉ cần hai người các ngươi có thể kiềm chế hai người kia nhất thời nửa khắc, bổn tọa nhất định dễ dàng bắt giết tiểu tạp chủng kia! Sau đó chúng ta cũng không dây dưa, sau khi bảo giáp tới tay liền trực tiếp rút đi, nhất định mọi sự thuận lợi!

Lăng Bất Không cau mày trầm ngâm một chút, hắn mơ hồ cảm giác hai gã cao thủ Hóa Đan Cảnh ở phía dưới có chút quen mắt, lại nhất thời không nhớ ra được là người nào.

Bất quá, chí bảo trước mặt, lui bước là không thể nào, liền cùng Vạn Ngọc Liên liếc nhau một cái, chậm rãi gật đầu, lạnh nhạt nói:

-Được rồi! Để Bổn tọa đối phó tên Hỏa Long Vũ Giả kia, Vạn hộ pháp thì chịu trách nhiệm ngăn trở tên Dực Long Vũ Giả kia đi! Lý hộ pháp thu thập tên Phong Liệt kia, nhớ kỹ không thể lưu người sống, nếu không phía Ma Long Giáo bên kia sẽ có phiền toái, động thủ!

Lăng Bất Không vừa dứt lời, trong nháy mắt, thân hình đột nhiên rơi xuống, trong tay một khỏa lưu tinh màu bạc rời tay bay ra ngoài, hung hăng vọt tới phía Hỏa Mãng Vương.

Mà Vạn Ngọc Liên kia cũng rất nghiêm túc, trong tay đột nhiên xuất ra một đôi Nga Mi Thứ sắc bén, quơ lên xông về phía Bán Giang Hồng.

Trên mặt đất, ba người Phong Liệt cũng lẳng lặng nhìn ba người kia nói nhỏ, trong lòng tất cả cũng hiểu được bọn người kia tới đây tất nhiên là không có ý tốt.

Lúc này thấy ba người đánh tới, Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cũng khẽ cau mày, đều nhìn về phía Phong Liệt xem sắc mặt của hắn.

-Các ngươi không cần phải để ý đến ta, chỉ để ý đối phó với hai người còn lại là được, sau khi giải quyết đối thủ lại tới giúp ta!

Phong Liệt lạnh nhạt phân phó nói.

-Vâng! Công tử!

Hỏa Mãng Vương cùng Bán Giang Hồng cũng biết vị chủ tử của mình không phải là dễ đối phó, nếu không mình cũng không đến mức thua trong tay hắn, giờ phút này thật sự cũng không có cái gì không yên lòng, thân hình liền chớp động, mỗi người đều nghênh đón địch nhân của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK