Nguyên lai tên mặt ngựa này là đầu lĩnh của Trấn Hải huyện Đông xưởng, tên là Điêu Bằng. Đi theo sau hắn đều là Đông xưởng phiên tử.
Điêu Bằng hừ một tiếng, đối mặt Tư Đồ Sách nói : "Ngươi chính là hình danh sư gia Tư Đồ Sách, nguyên là thầy tướng số ?"
"Không sai." Tư Đồ Sách thản nhiên nói. Hắn đã nghĩ tới ngày phải cùng Đông xưởng đối kháng. Hôm nay xem ra không thể trốn tránh được. Nói không chừng chỉ có thể liều "cá chết lưới rách".
"Hảo!" Điêu Bằng thấy mặt hắn không đổi sắc, bất giác có chút bội phục, quay đầu hướng Hạ Lan Băng nói : "Hạ Lan sư gia. Ta cho ngươi một chút thể diện. Ta cũng không muốn làm khó dễ một nữ nha đầu. Ngươi có thể đi rồi."
"Ta tại sao phải đi? Đây là tửu lâu, chúng ta đang ở nơi này ăn cơm uống rượu. Các ngươi chạy tới đây làm loạn, là đạo lý gì?"
Điêu Bằng tay đè chuôi đao, cười lạnh: "Giấy thì làm sao gói được lửa. Các ngươi có đảm lượng làm, còn giả bộ hỏi cái gì?"
"Chúng ta làm cái gì?"
"Các ngươi ở loạn mộ phần ngoài thành đào được một cỗ thi thể, hoàn toàn biến dạng, lại quả quyết nói là Vương Cường con của Vương chưởng quỹ ở cửa hàng da, còn nói là do chúng ta làm, gây ra xích mích. Tên Vương chưởng quỹ kia mới đi tìm Cẩm Y vệ chống lưng, làm cho Đông xưởng ta một phen vất vả. Có việc này không?"
Trong lòng Tư Đồ Sách chợt chùng xuống, không thể tưởng được hai người cẩn thận như vậy, vẫn bị bại lộ chân tướng.
Nhưng hắn không biết. Đông xưởng mật thám dầy đặc. Ngay lúc bọn hắn vô tình đào được thi thể, đã có người báo cáo Đông xưởng rồi. Đông xưởng lập tức phái ra mật thám ngồi canh giữ ở phụ cận nhà Vương viên ngoại. Cho nên khi hai người ra vào nhà Vương viên ngoại thì bọn Đông Xưởng biết được. Mà ngay trong Cẩm Y vệ cũng có Đông xưởng điệp báo viên. Vương viên ngoại dẫn người ra loạn mộ phần đào thi thể, lặng lẽ mang đến chỗ Cẩm Y vệ để trình báo. Chuyện đấy được gián điệp lập tức báo cáo Đông xưởng, Đông xưởng lập tức cũng biết là hai người bọn họ giở trò. Điêu Bằng được báo, tức giận đến toàn thân phát run, bởi vì liên quan tới nha môn nên tự mình dẫn đội tới bắt người.
Hạ Lan Băng mặt không đổi sắc, chậm rãi đứng dậy, chiết phiến vừa thu lại, nói : "Đúng vậy, là ta làm, không liên quan tới hắn. Muốn bắt người thì động thủ đi."
Tư Đồ Sách cũng vội đứng dậy, nói : "Không! Chuyện này là ta làm, cùng nàng không quan hệ, oan có đầu nợ có chủ. Có bản lĩnh thì đối phó với ta!"
"Ha ha, anh hùng cứu mỹ nhân? Tỉnh lại đi. Hạ Lan Băng, ta đã nói, ta cho ngươi chút thể diện, ta không làm khó dễ ngươi, ngươi đi nhanh lên! Chuyện này ta chỉ tìm hắn tính sổ!"
"Ta không đi thì sao?"
"Ngươi đã được cấp thể diện mà không biết xấu hổ. Nói cho ngươi biết, đừng tưởng rằng cậu của ngươi hơn ta. Lão tử sợ hắn sao? Chó cùng dứt giậu. Chọc giận lão tử ta thì còn chưa biết hậu quả thế nào đâu."
Hạ Lan Băng cười lạnh, đứng lên, nói: "Đông xưởng các ngươi lấy cớ ký sổ, cưỡng đoạt hàng da nhà Vương viên ngoại. Người ta chỉ nói hai câu, các ngươi liền ghi hận trong lòng, liền lập mưu vu cáo hãm hại người ta. Bắt Vương Cường về Đông xưởng nha môn khổ hình tra tấn. Không chỉ có nhận lấy của người ta hơn bảy nghìn năm trăm lượng bạc trắng, còn đem con của người ta tra tấn chí tử. Quả thực là tâm địa ác độc như rắn rết! Ta đối với Đông xưởng các ngươi đã sớm không thuận mắt. Ngày hôm nay lột mặt nạ ngươi xuống cho mọi người thấy bản mặt thực đi."
"Con đàn bà ngươi thực không biết điều! Được, để lão tử xem xem xương cốt của ngươi rốt cuộc nặng bao nhiêu!" Dứt lời, hạ đao trên vai xuống, hướng tên đại hán đen đúa bên cạnh nói: "Lão Hùng, ngươi xử tên kia, còn con đàn bà thối này giao cho ta!"
Hắn rốt cuộc vẫn còn có chút kiêng kị cậu của Hạ Lan Băng, cho nên vẫn để đao trong vỏ, quay đầu bổ ra, thẳng đến mặt Hạ Lan Băng , nhằm mục đích vây khốn Hạ Lan Băng, để bắt Tư Đồ Sách.
Không ngờ, lại bổ đao vào khoảng không.
Nguyên lai Hạ Lan Băng trong nháy mắt bứt ra lui về phía sau, đồng thời chộp lấy Tư Đồ Sách, hai người thối lui đến góc tường, Hạ Lan Băng đứng trước mặt bảo vệ Tư Đồ Sách, kim phiến hé ra, chỉ vào bọn Đông xưởng phiên tử.
"Ngươi cho là như vậy có thể chống đỡ được sao? Hừ! Xem đao!" Một tiếng gào to, vỏ đao bổ ra, chiết phiến của Hạ Lan Băng gạt một cái, vỏ đao văng ra.
Điêu Bằng cảm thấy bàn tay rung lên. Tiểu cô nương này cũng không dồn hết sức vào một chiêu, mà đã có lực đạo như thế , Điêu Bằng không khỏi có chút hoảng sợ: "Khá lắm, quả nhiên có chút bản lĩnh. Tiếp chiêu!"
Vỏ đao của Điêu Bằng giống như cuồng phong bạo vũ hướng Hạ Lan Băng bổ tới. Nàng chỉ thủ chớ không tấn công, nhất nhất hóa giải hết thế công của Điêu Bằng.
Giao chiến đã hơn mười chiêu, vô luận Điêu Bằng luồn lên nhảy xuống như thế nào, vẫn không làm gì được Hạ Lan Băng, tức giận đến hắn gào to. Hắn nhún người nhảy ra, quát: "Con mẹ nó, lão tử sẽ dùng ám khí đối phó, bất luận sống chết thế nào."
"Đê tiện!" Hạ Lan Băng cả giận nói.
Mắt thấy tên kia cầm ám khí, Tư Đồ Sách kêu lớn: "Chờ một chút! Dùng ám khí đả thương người không phải là hảo hán. Có bản lĩnh thì dùng đao thật thương thật quyết đấu với lão gia!"
Một đại hán khôi ngô ồm ồm nói: "Quyết đấu? Ta khinh! Con bà nó chứ. Núp váy đàn bà mà còn dám ba hoa khoác lác sao?"
Tên phiên tử được Điêu Bằng xưng là lão Hùng chính là phó quản sự Trấn Hải huyện Đông xưởng, bởi vì vóc người cao lớn như gấu, lại họ Hùng, đầu óc cũng không nhanh nhẹn, cho nên sau lưng hắn, mọi người gọi hắn là Hàm Hùng.
Tư Đồ Sách kêu lên: "Ngươi đừng đứng đó nói lời thối tha. Dám cùng ta một chọi một không?"
Mấy tên Đông Xưởng phiên tử kia thấy hắn bộ dáng thư sinh, mà khiêu chiến một tòa hắc tháp như Hàm Hùng, đều cười ha ha chảy cả nước mắt.
Hàm Hùng trừng đôi mắt "lớn" như hai hạt đậu xanh: "Được, lão tử cùng ngươi đánh! Nhanh nhanh bò ra khỏi váy đàn bà đi! Ngươi đánh bại lão tử, lão tử sẽ quỳ lạy gọi ngươi là ông nội!"
"Được! Một lời đã định!" Tư Đồ Sách kêu lên, hướng Hạ Lan Băng nói: "Huynh tránh ra để ta đối phó hắn!"
Hạ Lan Băng biết hắn không biết võ công, thấp giọng nói: "Đừng manh động. Cố kiềm chân bọn chúng chờ các nàng Nha Đản tới."
"Ta chính là muốn kiềm chân bọn hắn, yên tâm, ta sẽ không xằng bậy." Nói xong lời cuối cùng, cười hắc hắc: "Đừng quên là ta biết pháp thuật."
Hạ Lan Băng ngạc nhiên, nói : "Huynh dự định như thế nào?"
"Huynh cứ yên tâm đi. Để đó cho ta. Dứt lời, hắn bước vượt qua người Hạ Lan Băng, nhưng nàng nhanh chóng tiến lên trước, đứng chung một chỗ hắn, chuẩn bị sẵn sàng ra tay.
Tư Đồ Sách nói khẽ với Hạ Lan Băng: "Huynh tránh ra, bằng không ta thi triển pháp thuật sẽ vô tình thương tổn huynh"
Hạ Lan Băng biết hắn biết pháp thuật, lại thấy hắn định liệu trước, hẳn là có điều chuẩn bị, chần chờ một lát rốt cuộc lui ra hai bước. Tư Đồ Sách hai tay chắp sau lưng, nghênh ngang bĩu môi, nói : "Đến đây đi! Ngươi không phải muốn bắt ta sao? Lão tử đứng yên ở nơi này chờ ngươi đến."
Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng tuy nói nhỏ, nhưng Hàm Hùng vẫn nghe được, cười ha ha: "Pháp thuật? Để lão tử xem ngươi có tài cán gì." Bàn tay hắn mở lớn như cái quạt chộp về phía Tư Đồ Sách.
Tư Đồ Sách quay đầu đi, đồng thời nâng tay kia hướng về phía cự chưởng của Hàm Hùng.
Hàm Hùng toàn thân run lên bần bật, như bị điện giật! Cùng lúc đó, Tư Đồ Sách bước lên trước, nắm tay vừa chuyển, hướng đến thắt lưng của tên đại hán.
Mọi người nghe được thanh âm như sét đánh, lại thấy bên hông Hàm Hùng xoẹt xoẹt toát ra ngân quang chói mắt.
Chỉ thấy Hàm Hùng toàn thân run rẩy, sau đó, ngã ầm xuống sàn nhà.
Bọn Đông Xưởng đều sợ ngây người. Điêu Bằng kinh ngạc đến quên cả ngậm miệng lại, giống như vừa nhìn thấy một chuyện nghịch thiên.
Ánh mắt của mọi người tập trung nhìn vào tên Hàm Hùng đang nằm co quắp, miệng sùi bọt mép. Còn Tư Đồ Sách vẫn thong dong, thư thả, chắp tay sau lưng như trước, bộ dạng tự đắc. Bọn Đông Xưởng lại càng hoảng sợ.