Sau khi Linh Lung đi rồi, Tư Đồ Sách đặt một ấm nước lên lò lửa cho nóng lên, rồi cầm một cái bát sứ, lấy ra một khối paraffin từ trong rương dụng cụ pháp y đặt vào bát. Kế đến hắn đổ nước nóng vào bát làm khối paraffin chảy ra, thêm vào một chút mực, rồi để cho nguội.
Sau đó, hắn mang găng tay cao su, cầm hai cái "bao tay da" thu được ở thi thể ra. Bởi vì mặt trong và mặt ngoài của da ngón tay đều tồn tại vân tay, cho dù mặt ngoài da có bị thối rữa hư hao, thì mặt trong vẫn còn tốt, có thể lật mặt trong ra để lấy dấu vân tay.
Sau khi lật mặt trong của da tay ra, hắn theo thứ tự cắt xuống da các ngón tay, lần lượt đeo lên trên ngón tay của mình.
Chờ cho sáp trong bát nguội đi, đóng một lớp màng trên bề mặt, hắn cho da tay ngâm trong sáp, khiến trên ba mặt ngón tay bao bọc một lớp màng sáp, sau đó chờ một lát, đem ngón tay lăn qua trên bề mặt một tấm vải, mặt trên có dính sáp lập tức dính vào vải.
Hắn đem màng sáp thả vào trong nước ấm, sau đó nhẹ nhàng vuốt đều,rồi lấy ra hong khô. Một cái khuôn vân tay đều đủ đã được hình thành.
Hắn theo thứ tự chế tạo mười đầu ngón tay màng sáp, đều thực rõ ràng, đầy đủ.
Để hoàn thành công việc loại này, hắn hao tốn thời gian khoảng một canh giờ. Nghe tiếng trống canh xa xa, đã là canh ba, hắn nhanh chóng lên giường ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Hạ Lan Băng đến, Tư Đồ Sách cùng đi với nàng đến trước hình phòng.
Nha môn "Lại hộ lễ binh hình công" lục phòng tương đương với các bộ phận quản lý dân sự, hình sự, giáo dục, xây dựng...ở cấp quận huyện. Người phụ trách từng phòng thì được gọi là "Tư phòng". Hình bộ tư phòng họ Đổng, là một lão già khô quắt queo. Nhìn thấy hai vị sư gia tiến vào, hắn nhanh chóng đứng dậy đón chào.
Tư Đồ Sách nói : "Trong vòng hai tháng nay, có người nào đến nha môn cáo người thân bị mất tích không?"
"Thưa có." Đổng tư phòng vội trả lời, quay đầu phân phó một gã thư lại tìm ra hồ sơ, tự mình dâng lên bằng hai tay cho Tư Đồ Sách.
Tư Đồ Sách mở ra đọc qua, người mất tích khá nhiều, chỉ gần hai tháng qua đã có hơn hai mươi người. Trong đó phần lớn là nữ giới cùng tiểu hài tử, nam giới thì chỉ có bốn. Cái này cũng khó trách, thời buổi này việc lừa gạt buôn người có phần lợi hại hơn so với thời hiện đại, mà đối tượng chính là phái nữ cùng nhi đồng. Còn nam nhân mất tích thì phần nhiều là do bệnh tâm thần hoặc là gặp chuyện ngoài ý muốn trên đường.
Trong bốn nam nhân này, có một là hơn sáu mươi tuổi, rõ ràng không khớp với thi thể tìm được. Còn lại ba thật không sai biệt lắm. Tư Đồ Sách quyết định điều tra ba người này.
Hắn chép lại tên cùng địa chỉ ba người này, sau đó trở về phòng bộ khoái , nói: "Chúng ta nay muốn đi điều tra người mất tích, Tiêu phó đầu mục, ngươi mang hai huynh đệ theo chúng ta đi thôi."
Phó đầu mục lặng đi một chút, lúc này mới kịp nhận ra là sư gia đang nói mình, vội đứng dậy đáp ứng. Bọn bộ khoái gần đó đều cười nói: "Tư Đồ sư gia, ngài từ nay về sau cứ gọi hắn Háo tử, Tri huyện đại lão gia cũng gọi như vậy. Ngài gọi hắn là phó đầu mục, hắn không biết là đang gọi hắn đâu."
Mọi người cười vang.
Háo tử cũng không chút tức giận, chỉ trừng mắt nhìn bọn bộ khoái kia, cười nói với Tư Đồ Sách : "Sư gia, như thế nào lại rảnh rỗi truy tìm người mất tích ?"
Hạ Lan Băng trừng mắt: "Ngươi nói linh tinh gì đó? Người mất tích không phải việc nhỏ, tự nhiên là cần truy hỏi, hơn nữa là việc cần thẩm tra. Làm gì có cái gọi là rảnh mới tra?"
Háo tử thè lưỡi: "Hạ Lan sư gia giáo huấn thật đúng. Huynh đệ chúng ta vô năng, tìm không thấy người mất tích, mới làm phiền hai vị sư gia tự thân xuất mã."
"Được rồi. Ít nói nhảm. Nhanh chóng dẫn theo hai huynh đệ theo chúng ta đi thăm dò đi!"
Nữ bộ khoái Ân Nha Đản phấn chấn, một thân thịt béo tiến lại nói: "Ta đi! Cho ta đi cùng!"
"Ta nữa!" Nữ bộ khoái Đường Nhân cùng Ân Nha Đản như là hình với bóng, nên tự nhiên muốn đi cùng.
Tư Đồ Sách gật đầu nói: "Để hai nữ bộ khoái đi cùng rất tốt. Tính cách kiên nhẫn hợp với việc đi nghe ngóng truy tìm thông tin người mất tích"
"Tốt lắm." Háo tử nói, chỉ vào một bộ khoái bên cạnh: "Bát ca, ngươi cũng đi đi!"
Bộ khoái này họ Tôn, là một kẻ a dua, luôn bảo sao hay vậy, cho nên mọi người đặt ngoại hiệu "Bát ca" .
Tôn Bát ca vội gật đầu đáp ứng, chạy tới.
Hai vị sư gia mang theo bốn bộ khoái ra khỏi nha môn, đến thăm viếng nhà của ba người mất tích.
Người ta vừa nghe là nha môn đến điều tra người mất tích, đều thực kích động, những năm qua báo quan, thực ít có người đã tới hỏi việc này, không thể tưởng được sư gia mới đến thế nhưng tự mình điều tra nghe ngóng, nên liên tục không ngừng bưng trà rót nước.
Hạ Lan Băng cùng mấy bộ khoái hỏi thăm tình huống mất tích, xem có thể đi những đâu, liên hệ người nào. Còn Tư Đồ Sách thì yêu cầu người nhà dẫn tới phòng riêng của người mất tích xem xét. Hắn yêu cầu được ở một mình trong phòng, lấy một chén trà mà người đó thường dùng, lấy ra dấu vân tay, tiến hành so sánh với dấu vân tay sẵn có, kết quả rõ ràng bất đồng. Chứng minh người chết không phải người mất tích ở nhà này.
Sau khi cáo từ đi ra, bọn hắn lại đi đến hai nhà khác. Kết quả vẫn giống như ở nhà đầu tiên.
Ba người được báo cáo mất tích trong vòng hai tháng qua không có dấu tay trùng với dấu tay của người chết. Nói cách khác, người chết không phải là ba người mất tích này. Vậy là ai mới được chứ?
Chỉ còn lại một nhà chưa được đến hỏi nhưng mà đó là một lão nhân, rõ ràng không khớp. Mặt khác những kẻ còn lại trong hồ sơ đều là nữ nhân cùng hài tử, cũng căn bản không phải người chết. Hiện tại xem ra, người chết cũng không ở trong nhóm người bị báo mất tích.
Hay là không phải người mất tích? Nghĩ đến đây, Tư Đồ Sách vỗ mạnh sau gáy, trong lòng thầm mắng mình thật sự quá ngu ngốc, người chết là Đông xưởng hoặc là Cẩm Y vệ bắt đi tra tấn đến chết. Chắc hẳn là ngang nhiên tiến hành, nói cách khác, người nhà người chết rất có thể biết người chết là bị Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng bắt đi, chẳng qua không biết đã chết rồi thôi. Nếu biết là bị Đông xưởng bắt đi, người nhà tự nhiên không có khả năng tố giác mất tích, mà mình thì lại đi tìm những người đã được báo mất tích, làm sao có thể tìm được?
Tuy nhiên, nếu ngang nhiên truy tìm những người bị Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng bắt đi, hoặc tới cửa điều tra nghe ngóng, môt khi bị Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng biết, vậy bọn họ nói không chừng liền mang đến phiền toái cho mình, đó cũng không phải là đùa giỡn. Nhất định âm thầm điều tra nghe ngóng mới được.
Nhưng làm như thế nào để có thể âm thầm điều tra nghe ngóng? Phó đầu mục Háo tử quan hệ rộng, tam giáo cửu lưu đều có bằng hữu, sai hắn điều tra nghe ngóng là thích hợp nhất. Tuy nhiên, không biết con người của hắn như thế nào, có đáng tin cậy không. Đó là một dấu chấm hỏi rất lớn. Không có mười phần nắm chắc, Tư Đồ Sách không muốn nhiều người biết chuyện này. Loại chuyện quan hệ đến tính mạng thì tuyệt nhiên không phải chuyện đùa.
Cho nên, hắn ngồi ngây ngốc nửa ngày trời, cuối cùng khoát tay nói: "Trở về đi!"
Cầm trong tay chiết phiến màu đen, chắp tay sau lưng chậm rãi đi trở về, Háo tử chờ bốn bộ khoái đi theo, trong lòng nói thầm, cũng không biết này vị sư gia mới tới rốt cuộc là đang làm cái gì. Bảo là muốn điều tra nghe ngóng người mất tích, tuy nhiên lại không cẩn thận hỏi thăm tình huống người mất tích, mà lại đi qua đi lại trong phòng người ta, không giống bộ dạng tìm kiếm người mất tích. Hiện tại lại không tìm kiếm, quay đầu trở về, cũng không biết vì sao.