• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phụ thân người chết giậm chân một cái, nói : "Thôi! Tuy là như thế, nhưng con gái ta rốt cuộc là do bị ngươi nhục mạ, nên mới chết. Quan phủ không trị tội ngươi, nhưng ta thì không thể tha thứ cho ngươi. Tình cảm cha con từ nay đoạn tuyệt." Dứt lời, lão lôi tay vợ, thất tha thất thểu đi.

Nước mắt Vương lão giàn giụa, ôm hai người con trai, nhìn bóng lưng nhạc phụ nhạc mẫu dần xa, nói không nên lời.

Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng trở lại thư phòng trong nha môn. Hạ Lan Băng tiếp tục phê duyệt hồ sơ vụ án. Tư Đồ Sách lại ngồi một mình ngẩn người.

Hạ Lan Băng cũng không ngẩng đầu lên, hỏi: "Làm sao vậy? Nghĩ gì thế?"

"Ài! Nếu không phải Đông xưởng khi nhục thê tử của Vương lão, thì hắn cũng sẽ không tức khí, nhục mạ thê tử dẫn đến tranh cãi, vợ hắn cũng sẽ không tức giận đến mức não xuất huyết mà chết. Nói cho đến cùng, Đông xưởng mới đích thực là hung thủ!"

Hạ Lan Băng cau mày, liếc mắt nhìn hắn: "Ta đã nhắc nhở huynh, sự tình Đông xưởng, tốt nhất không nên truy cứu, thậm chí cũng đừng nghĩ đến. Suy nghĩ nhiều, bận tâm những chuyện vụn vặt, sẽ khiến chính mình không thoải mái. Huynh tự chuốc lấy phiền não làm gì?"

"Hành dinh của Đông xưởng ở nơi nào? Có cách xa nơi này không?"

"Không xa nơi đây. Chỉ cách một con phố. Đi đến đó sẽ thấy một chỗ ngoặt. Bọn họ ở trong một trạch viện phía tây"

Tư Đồ Sách nhìn Hạ Lan Băng một cái , trầm ngâm một lát, nói : "Huynh thấy Cẩm Y vệ và Đông xưởng, bên nào tốt hơn?"

"Cá mè một lứa, chẳng phân biệt được." Hạ Lan Băng đầu cũng không ngẩng, tiếp tục phê duyệt công văn.

Tư Đồ Sách trong lòng có chút cảm động. Mình chỉ mới quen biết Hạ Lan Băng chưa quá hai ngày, nhưng ở trước mặt mình, nàng ta có thể nói thẳng hai tổ chức đặc nhiệm mà ai cũng e dè kia là cá mè một lứa, đủ để chứng minh này Hạ Lan Băng lòng dạ ngay thẳng, hơn nữa cũng có thể thấy rõ ràng nàng đã xem mình là bằng hữu. Một khi đã như vậy, mình cũng sẽ đem ý nghĩ trong lòng trực tiếp nói cho nàng biết, cũng coi như thẳng thắn thành khẩn đối đãi.

Tư Đồ Sách hỏi: "Huynh mới vừa nói, Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ tranh giành cấu xé lẫn nhau, phải không?"

"Không sai."

Tư Đồ Sách nghĩ nghĩ, đứng lên, đi đến bên cạnh Hạ Lan Băng, nhỏ giọng nói : "Này, nếu chúng ta đem cái thi thể đã bị Đông Xưởng hoặc Cẩm Y Vệ tra tấn đến chết kia đưa cho phe còn lại, huynh nói có thể trợ giúp điều tra rõ chuyện này hay không ?"

Hạ Lan Băng sửng sốt: "Huynh còn đang suy nghĩ chuyện này a?"

"Không sai. Ta thấy một người dân vô duyên vô cớ bị tra tấn mà chết, không có trải qua triều đình thẩm tra xử lí, đây là lạm dụng hình phạt riêng. Đại Minh triều đâu phải là cách gọi suông? Có thể lạm sát kẻ vô tội mà không bị truy cứu sao?"

Hạ Lan Băng gật đầu nói: "Đó là đương nhiên, cho dù Cẩm Y vệ hay Đông xưởng cũng không có thể giết người vô tội lung tung, nếu không muốn bị truy cứu."

"Ai tới truy cứu?"

"Theo ta được biết, Đông xưởng phụ trách giám sát Cẩm Y vệ, nếu như là Cẩm Y vệ làm, Đông xưởng hạch tội tấu lên Hoàng Đế, thì Cẩm Y vệ sẽ bị trị tội."

"Còn nếu như là người của Đông xưởng làm thì sao?"

" Cẩm Y vệ cũng là người của Hoàng Đế. Bọn hắn cũng có thể có thể giám sát Đông xưởng, hạch tội tấu Đông xưởng. Cả hai bên đều là người của Hoàng Đế, chẳng qua một phe bên ngoài, một phe ở bên trong. Đều là người tin cẩn của Hoàng Đế. Như nhau cả thôi!"

"Vậy là tốt rồi. Trai cò tranh nhau ngư ông đắc lợi! Chúng ta vừa lúc có thể lợi dụng lúc bọn hắn tranh đấu giúp dân giải oan a!"

Hạ Lan Băng lông mày cau lại, đứng dậy đi tới cửa quan sát động tĩnh xung quanh, không có người bên ngoài, lúc này mới đóng cửa lại, trở lại ngồi trên ghế, thấp giọng nói: "Cẩm Y vệ cùng Đông xưởng làm chuyện xấu nhiều không kể xiết, huynh muốn xen vào, đó là quản không xong, hơn nữa đám người kia tâm ngoan thủ lạt, chỉ sợ sẽ đùa với lửa sẽ chết cháy thôi!"

Tư Đồ Sách cười cười: "Huynh sợ?"

Hạ Lan Băng cười lạnh: "Huynh không cần khích tướng, ta không phải sợ bọn hắn. Ta chỉ là cảm thấy được trứng chọi đá, loại chuyện bao đồng này không thể kham được, không liên quan đến bổn sự của chúng ta !"

Tư Đồ Sách nói : "Đây không phải chuyện bao đồng! Mạng người quan trọng. Chúng ta là nha môn, ở nhân dân trong mắt chính là thanh thiên! Nếu chúng ta trơ mắt nhìn thấy một người dân bị Cẩm Y vệ hoặc là Đông xưởng đánh chết, lại chẳng quan tâm, huynh nghĩ xem người dân còn biết kêu ai đây?"

Hạ Lan Băng ngây ngốc một chút, trầm giọng nói: "Không sai. Vậy huynh tính toán như thế nào? Trực tiếp tới cửa tra hỏi sao?"

"Ta không ngu như vậy, cùng Đông xưởng cùng Cẩm Y vệ đấu, tuyệt đối không thể cứng rắn, chỉ có thể động não. Chúng ta phải vừa tra được rõ ràng vụ án, làm dân chúng giải oan, mà cũng phải vừa giữ tròn chính mình. Hơn nữa, đầu tiên cần giữ tròn chính mình, phải bảo đảm mình an toàn thì mới có thể có thể nói thay nhân dân giải oan. Cho nên, ta nghĩ tốt nhất có thể âm thầm điều tra rõ là ai làm chuyện này, sau đó nghĩ biện pháp khiến cho phe còn lại biết được, để bọn họ nắm được nhược điểm. Lúc này đến lượt chúng ta xem màn kịch trai cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi, âm thầm tiếp tục châm ngòi thổi gió, chẳng phải là vừa có thể đạt được mục đích, vừa tự bảo vệ thân mình?"

Hạ Lan Băng chậm rãi gật đầu, nói : "Làm cho bọn họ chó cắn chó, như thế thật là biện pháp vẹn toàn. Vấn đề là, huynh có thể ngầm điều tra rõ được vụ án này không?"

"Không thử làm sao biết?"

Hạ Lan Băng nói : "Huynh định làm như thế nào?"

"Đầu tiên, tra rõ ràng người chết là ai, nguyên nhân tử vong là gì, sau đó điều tra những việc có liên quan đến người chết, xem tột cùng là ai giở trò."

"Tốt nhất là có thể tra rõ ràng cụ thể xem là Đông xưởng hoặc là Cẩm Y vệ ai là hung thủ, tìm được chứng cứ rõ ràng. Sau đó tiếp tục đưa chứng cớ cho phe còn lại để cho bọn họ nắm chắc nhược điểm đối phương để có thể hạch tội tấu lên Hoàng Đế. Tuy nhiên, việc làm này chỉ có ý nghĩa khi kẻ chết thực sự vô tội. Còn nếu hắn là kẻ có tội thì chúng ta thật hao phí tâm huyết vô ích."

"Đó là đương nhiên. Nếu người chết có tội thì còn kêu oan nỗi gì?"

"Không sai" Hạ Lan Băng trầm ngâm một lát, nói : "Bất quá, nếu người chết thật sự có tội, thì bọn người kia sẽ không lén lút chôn hắn ở loạn mộ phần, mà là công khai bảo người nhà lĩnh thi thể, hủy bỏ bản án. Cho nên, người chết này tám chín phần là chết oan ."

"Ta cũng cảm thấy như vậy. Vậy thì đêm nay, chúng ta đào trộm thi thể đem về, tiến hành kiểm tra, tìm manh mối, sau đó bắt đầu điều tra. Ý của huynh thế nào?"

"Được!" Hạ Lan Băng đáp ứng khẳng khái, lập tức lại nói: "Bất quá, ta là không lấy thi thể nhé!"

Tư Đồ Sách nở nụ cười: "Đó là đương nhiên, sao có thể để cho phái nữ làm công việc nặng nhọc này? Đương nhiên là ta tự làm rồi. Huynh chỉ cần đi cùng ta để bảo đảm ta đi đến nơi về đến chốn thôi."

"Việc này không thành vấn đề. Tối nay canh hai, chúng ta hẹn gặp ở ngoài Đông thành."

"Được!" Tư Đồ Sách đột nhiên nhớ tới một chuyện, hỏi: "Chúng ta có bị cấm đi lại ban đêm không?"

"Đã lâu rồi không còn cấm đi lại ban đêm. Suốt đêm đều có thể tự do xuất nhập."

"Vậy là tốt rồi. Lúc đó, huynh giúp ta mang một kéo cùng kìm sắt, cuốc dài, cuốc ngắn, đúng rồi, và một cưa nhỏ bằng kim loại."

Trong rương dụng cụ pháp y của Tư Đồ Sách chỉ có thuốc thử, dụng cụ kiểm tra đo lường, còn cưa, kìm v.v.. thì trong tổ pháp y phân công cho người khác mang. Ở thời điểm xuyên việt, hắn không có cầm theo nên không thể mang đến đây. Nhưng cũng may mắn là, mấy thứ này còn có thể nhờ người khác tìm được, quan trọng là hắn luôn mang theo người rương dụng cụ pháp y. Những vật dụng này ở thời xưa không cách nào có được.

Nghĩ đến mấy vật dụng, Tư Đồ Sách trong lòng thầm nghĩ, nếu có thời gian thì sẽ tìm người làm giúp, phòng khi sau này hắn muốn dùng, không cần phải đi mượn nữa.

Hạ Lan Băng nói : "Việc đó huynh không cần lo. Huynh chỉ cần nghĩ biện pháp đem thi thể vận chuyển trở về."

"Được rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK