• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Sách lập tức lấy ra một bàn chải chuyên dụng từ trong rương dụng cụ pháp y. Sau đó, hắn nhúng tay vào một chút bột bạc, rồi đem bàn chải dựng thẳng lên, bắt đầu từ chuôi bàn chải nhẹ nhàng giũ bột xuống, khiến bột phấn rải đều ở trên lông bàn chải. Kế đến, hắn đi đến chỗ có dấu chân trần quét hai cái. Ngay lập tức, dấu chân liền hiển lộ rõ ràng trước mặt!

Hắn đem bàn chải cất lại vào rương, lại lấy ra một dụng cụ hình cầu có quai cầm để thổi bay đi phần bột phấn dư thừa, kế đến lại lấy ra một miếng băng dán lớn trong suốt đem phủ lên dấu chân, ấn mạnh tay, sau đó nhẹ nhàng bóc lên. Cuối cùng, hắn đem băng dán dán lên trên gấu áo của chiếc áo lót màu đen.

Tư Đồ Sách đem đồ vật cất kỹ, đứng lên đi ra quầy, cúi đầu nhìn chân thực khách giữa sảnh. Đột nhiên, nhãn tình hắn sáng lên, có một tên tiểu tử chân trần đang ngồi. Trừ hắn ra, những người còn lại giữa sảnh đều là đi giày.

Tư Đồ Sách nở nụ cười, quay đầu nhìn Hạ Lan Băng một cái , sau đó đi đến trước mặt người nọ , nói : "Phiền ngươi, nâng chân lên, để ta nhìn bàn chân ngươi ."

"Làm cái gì?" Người nọ hùng hổ hỏi.

"Quan phủ tra án, mời ngươi phối hợp!"

n têột ,ôt là"Ngươi nói cái gì? Ngươi chỉ thầy tướng số, ta vì sao phải nghe lời ngươi?"

Tư Đồ Sách quay đầu lại nhìn nhìn Hạ Lan Băng. Hạ Lan Băng đối mặt tiểu tử kia, lạnh lùng nói: "Làm theo như hắn nói !"

Tiểu tử này tựa hồ biết Hạ Lan Băng lợi hại, rụt rụt cổ, rầm một cái, gạt thức ăn trên mặt bàn qua một bên. Hùng hổ gác chân lên, nói : "Xem đi! Xem thử bàn chân lão tử có hoa hay không? !"

Tư Đồ Sách đặt miếng băng dán có dấu chân trong tay bên cạnh hắn, nhìn lên so sánh, không khỏi nở nụ cười: "Đúng vậy, ngươi bàn chân thật là có hoa! Chính đóa hoa này nói cho ta biết, ngươi chính là tên đạo tặc ăn cắp bạc!"

Lời vừa nói ra, giữa sân tất cả mọi người trợn trừng mắt, không biết Tư Đồ Sách cầm cái thứ gì vừa so sánh mà đã biết người nọ là đạo tặc.

Hạ Lan Băng cũng có chút ngạc nhiên, quay đầu nhìn nhìn nén nhang, mới đốt một nửa cũng chưa tới, người này phá án cũng quá nhanh đi, trong lòng không tin, chiết phiến hé ra, cất bước đi tới.

Tên tiểu tử kia lạnh lùng nói: "Ngươi nói bậy bạ gì đó? Vừa rồi ta ở cửa sổ kia xem bên ngoài hai vợ chồng đánh nhau, chưa từng trộm qua bạc? Ngươi đừng ngậm máu phun người!"

Hạ Lan Băng cũng hỏi: "Cũng có lý. Ngươi như thế nào nhận định hắn chính là đạo tặc?"

"Thỉnh Hạ sư gia xem qua!" Tư Đồ Sách chỉ vào băng dán trong tay mình, "Đây là dấu chân tại hạ lấy ra được từ trong gầm quầy. Toàn bộ thực khách giữa sảnh, trừ hắn ra, ai cũng mang giầy. Cho nên, dấu chân trần này chỉ có thể là của hắn!"

"Đây là ngươi lấy ra trong quầy ?" Hạ Lan Băng ngạc nhiên, cầm miếng băng dán kia, lăn qua lộn lại xem xét.

"Đúng vậy, tại hạ có biện pháp tìm được dấu vết tội phạm lưu lại ở hiện trường, tỷ như dấu tay , dấu chân, dấu giày. Đây chính là thủ đoạn phá án của tại hạ!"

"Vậy sao?" Hạ Lan Băng lần này nhìn chăm chú Tư Đồ Sách.

Tên tiểu tử kia thần sắc không đổi, nói: "Dựa vào cái gì nói là chỉ có mình ta đi chân trần? Đạo tặc cũng có thể có thể cởi giày đi vào trộm bạc, khi đi ra lại mang giày vào thì sao?"

"Đúng là cũng có khả năng này, " Tư Đồ Sách cười lạnh nói, "Bất quá, trên dấu vết mà ta có được thì bàn chân của thủ phạm có vài vết nứt, mà chân của ngươi để trần cũng đúng lúc có này vài vết nứt giống y như đúc. Người khác trên chân cho dù có vết nứt, cũng không thể trùng hợp thế này! Không phải ngươi là ai?"

Hạ Lan Băng nhìn lướt qua dấu vết trên miếng băng dán cùng với vết nứt ở chân tên tiểu tử, sắc mặt phát lạnh, chậm rãi gật đầu, nhìn chằm chằm vào hắn nói: "Ngươi còn có lời nói gì để nói?"

Tên tiểu tử quơ lấy bàn chân mình nhìn thoáng qua, lại nhìn kỹ dấu vết trên miếng băng dán, mặt biến sắc, buông chân, gân cổ nói: "Ngươi nói đây là dấu vết tìm được từ trong quầy, ai tin ngươi? Đã có ai từng nghe nói qua có thể lấy được dấu chân người? Hả? Các ngươi nói có phải hay không?"

Tiểu tử hướng vào đám đông nói, nhưng lại liếc sang nhìn Tư Đồ Sách: "Người này là một tên thầy tướng số, đi giang hồ giở trò quen rồi, nói không chừng là ngươi trộm lấy dấu chân của ta ở nơi khác,rồi tới đây vu cáo hãm hại ta!"

Giữa sảnh tất cả mọi người đều nhìnTư Đồ Sách, trong ánh mắt cũng có chút nghi ngờ. Ngay cả Hạ Lan Băng cũng chậm rãi gật đầu, quay lại phía Tư Đồ Sách.

Tư Đồ Sách biết, chính mình không rõ lai lịch, vừa đến đây đã đòi cùng Hạ Lan Băng phá án, đã thế còn sử dụng những món đồ mà Minh triều không có. Khó trách đám người Hạ Lan Băng sinh nghi. Lập tức mỉm cười, nói : "Ngươi chưa thấy qua không phải là không có! Các ngươi không tin? Không sao. Ở trong quầy không phải có duy nhất một dấu chân, ta có thể lấy tiếp một dấu chân nữa cho các ngươi xem, để các ngươi tin ta."

Việc tìm ra thủ phạm là vấn đề mấu chốt. Hạ Lan Băng nhất định muốn làm rõ ràng, lập tức gật đầu, hướng bọn bộ khoái nói : "Dọn quầy ra chỗ khác!"

Mấy bộ khoái lại nâng quầy, Tư Đồ Sách vội nói: "Cẩn thận một chút, đừng đạp vào phía trong quầy!"

Quầy được kê đi chỗ khác, lộ ra mặt đất trống phía sau. Ánh sáng từ cửa sổ lập tức đem mặt đất chiếu lên sáng trưng.

Tư Đồ Sách hướng Hạ Lan Băng ra dấu, ý bảo nàng đi theo, sau đó chính mình quỳ rạp trên mặt đất quan sát, chỉ chỉ mấy dấu chân: "Thỉnh Hạ sư gia xem, nơi này là có phải có đến mấy dấu chân trần không?"

Hạ Lan Băng ngưng thần nhìn lên, gật đầu nói: "Đúng vậy. Dấu chân này ở ngay phía trước quầy. Nếu ngươi có thể ở trước mặt ta lấy được dấu chân lần nữa, ta sẽ tin lời ngươi nói !"

Tư Đồ Sách mỉm cười, lập lại quá trình lấy dấu chân lúc nãy. Hai dấu vết trước sau được đem so sánh với nhau, giống nhau như đúc!

Tên tiểu tử lập tức biến sắc, hất đổ bàn ăn về phía Hạ Lan Băng, rồi lập tức xoay người, nhanh như cắt phóng ra ngoài cửa sổ.

Hắn vừa phóng đi đã thấy Hạ Lan Băng chặn đường, chậm rãi nhìn hắn.

Tên tiểu tử hướng Hạ Lan Băng đánh ra một quyền. Hạ Lan Băng gầm lên: "Muốn chết!" Trong tay chiết phiến bổ ra, đập vào cổ tay hắn. Mọi người đều nghe được tiếng xương gãy kêu răng rắc.

Tên tiểu tử hét thảm một tiếng, nắm lấy cổ tay. Hạ Lan Băng lãnh đạm, bay lên tung một cước, đem tiểu tử kia đá bay ra ngoài, nằm hôn mê ngoài thềm đá dưới mái hiên.

Bộ khoái lập tức chạy tới, dùng xích sắt khóa hắn lại.

Đám người vây xem kêu lên tán thưởng: "Hạ sư gia quả nhiên lợi hại!"

Hạ Lan Băng quay đầu nhìn lại, thấy trong đám đông có hai người chậm rãi lui về sau, khóe miệng hiện ra nụ cười lạnh, dương tay chỉ : "Bắt lấy hai người kia!"

Hai người, một nam một nữ, xoay người bỏ chạy. Bọn bộ khoái đuổi theo, đánh ngã xuống mặt đất, đem họ trở về trước mặt Hạ Lan Băng.

Hạ Lan Băng mắt lạnh nhìn nữ nhân tóc tai bù xù, gương mặt dính đầy máu, chiết phiến lay động, nói : "Hai người các ngươi chính là cặp phu phụ đánh nhau lúc nãy? Các ngươi vì sao lại đến trước tửu lâu này đánh nhau. Vì cớ gì vừa nhìn thấy tội phạm chịu trói liền muốn trốn đi? Có phải là tòng phạm với hắn hay không? !"

Hai người sợ run cả người, quỳ xuống cầu xin nói : "Hạ sư gia tha mạng. Hắn cùng vợ chồng chúng tôi không quan hệ. Tất cả đều do hắn chủ mưu. Hắn cho chúng tôi một lượng bạc bảo chúng tôi đến nơi đây cố ý đánh nhau. Sau khi chuyện thành công sẽ cho thêm một lượng bạc nữa. Chúng tôi không biết hắn là đạo tặc muốn trộm của tửu lâu. Bằng không, đánh chết chúng tôi cũng không dám giúp hắn."

Vừa nói vừa quỳ lạy không thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK