• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Sách nói : "Trước khi phá được vụ án, tuyệt đối đừng để lộ bất kỳ manh mối nào. Chúng ta chỉ thông báo là Trương lão đầu say rượu sau đó ngã sấp xuống, nôn mửa, rồi bị sặc vào trong khí quản, cuối cùng bị chết ngạt."

Hạ Lan Băng gật đầu nói: "Đúng! Như vậy có thể mê hoặc hung thủ, giúp chúng ta dễ dàng âm thầm điều tra."

Việc điều tra những người có mâu thuẫn với Trương lão đầu nhanh chóng có kết quả. Đương nhiên những tin tức này đều đến từ phó đầu mục Tiêu Háo Tử, người rất giỏi trong việc tìm kiếm thông tin. Trương lão đầu là một người chính trực, thích lo chuyện bao đồng. Bởi vì là phu canh, hắn đi khắp hang cùng ngõ hẻm nên thường xuyên gặp những chuyện trái tai gai mắt. Những khi ấy, hắn đều lên tiếng can thiệp, cho nên, đã đắc tội với không ít lưu manh, trong đó một tên là Tưởng lão ngũ.

Sau khi tiến hành điều tra về Tưởng lão ngũ, bộ phái phát hiện, vào khoảng canh hai, lúc án mạng xảy ra, hắn đã đi đâu không rõ. Sau vụ án mạng, rất ít khi thấy hắn lộ diện. Vẻ mặt lúc nào cũng rất khẩn trương.

Hạ Lan Băng và Tư Đồ Sách bàn bạc, sau đó quyết định bắt hắn về thẩm vấn.

Từ lúc xác định Tưởng lão ngũ là nghi can số một, Hạ Lan Băng đã bố trí bộ khoái theo dõi Tưởng lão ngũ, cho nên vừa ra lệnh bắt người là tóm ngay được hắn về nha môn. Ngoài ra, vợ con hắn cũng được đưa đến nha môn để tra hỏi. Thẩm vấn vợ con hắn xong, Hạ Lan Băng mới bắt đầu hỏi sang Tưởng lão ngũ.

Tưởng lão ngũ ra vẻ trấn tĩnh, hỏi có chuyện gì.

Hạ Lan Băng nhìn thấy vết xước trên mặt hắn còn chưa kịp đóng mài, không khỏi nở nụ cười, nói : "Đừng giả bộ, chúng ta đã điều tra rõ ràng. Trương lão đầu là bị ngươi giết chết. Vào lúc canh hai, ngươi chế trụ Trương lão đầu, nôn mửa lên mặt hắn, làm cho hắn ngạt thở mà chết. Đúng vậy không?"

Sắc mặt Tưởng lão ngũ thay đổi, ra vẻ trấn tĩnh, mở to hai mắt nhìn: "Không có đâu. Các vị có lầm lẫn gì không? Hạ dân nghe nói Trương lão đầu là do say rượu, nôn mửa nên tự sặc chết. Hạ dân không có giết hắn. Hạ dân làm sao có thể giết hắn đây? Hơn nữa, nếu muốn giết hắn, thì chỉ cần một đao là xong, cần gì phải phiền toái như vậy?"

"Ngươi còn muốn nguỵ biện?" Hạ Lan Băng đi đến trước mặt hắn, đưa cây quạt chỉ vào vết xước trên mặt hắn, nói: "Vết thương này không phải là Trương lão đầu trước khi chết chống cự tạo ra sao? Nha môn đã tìm được ít thịt vụn của hung thủ ở trong kẽ móng tay của nạn nhân. Vết thương trên mặt ngươi hiện tại không phải quá trùng khớp sao?"

Sắc mặt Tưởng lão ngũ trắng bệch, lắp bắp : "Này... , không phải, tổn thương trên mặt hạ dân, phải.. , phải.."

"Này rõ ràng là bị cào xước. Ngươi nói không phải Trương lão đầu cào thì là ai cào ? Khai mau. Nha môn sẽ cho gọi hắn đến đối chất. Ta cảnh cáo ngươi, chống chế không mang lại kết cục tốt đâu."

Tưởng lão ngũ làm sao có thể trong tích tắc tìm ra người giúp mình tạo chứng cứ che giấu nên cứ ậm ừ mà không biết nói tên ai. Hắn là một tên lưu manh đầu trộm đuôi cướp. Bạn xấu thì hắn có nhiều chứ người dám xả thân cứu hắn, giả mạo chứng cứ trước nha môn thì hắn hoàn toàn không có ai.

Hạ Lan Băng cười lạnh: "Ta hỏi lại ngươi. Vào lúc canh hai, khi án mạng xảy ra, ngươi ở đâu hả?"

"Hạ dân....Hạ dân ngủ ở nhà A Giác."

"Ngươi nói dối! Chúng ta vừa mới hỏi vợ con ngươi, thì được biết, khoảng canh một ngươi đi đâu không rõ, tới canh ba mới trở về. Hơn nữa lúc trở về, ngươi có vẻ rất kích động"

"Hạ dân... Hạ dân ở nhà bằng hữu ăn cơm."

Hạ Lan Băng nói : "Không sai. Ngươi đúng là cùng bằng hữu dùng cơm, bất quá không phải canh hai, mà là buổi chiều. Ngươi trộm một con gà rồi cùng với mấy tên lưu manh ăn thịt uống rượu. Uống đến tận canh một. Người cùng ăn cơm uống rượu với ngươi chính là Tiểu Tam, Rùa Đất, Đầu Chó. Có đúng không?"

Tưởng lão ngũ nghe Hạ Lan Băng đã tra xét rõ ràng, biết khó có thể chống chế, nên mặt không còn chút máu. Hắn cúi đầu, không biết trả lời như thế nào.

Hạ Lan Băng nhìn qua Tư Đồ Sách một cái, nói tiếp: "Nói cho ngươi biết. Tư Đồ sư gia đã xác minh được, trong chất nôn làm cho nạn nhân ngạt thở có thịt gà và mì. Ngươi chỉ là một tên côn đồ, lấy tiền ở đâu mua thịt gà? Là ngươi đi ăn trộm. Trong lúc ăn trộm gà, ngươi bị gia chủ phát hiện, nhận ra ngươi, đuổi theo mắng. Nha môn đã tìm ra người bị mất gà rồi. Hắn chứng minh vào xế chiều hôm xảy ra án mạng, ngươi đã trộm ở nhà hắn hai con gà, một con gà mái mơ và một con gà trống. Nha môn cũng đã tra hỏi qua bọn Tiểu Tam. Bọn chúng đã thú nhận chiều hôm đó các ngươi đã ăn gà và mì. Các ngươi đánh chén từ xế chiều đến gần canh hai. Tất cả bọn họ đều nói đêm đó ngươi uống say, nói chuyện không còn rõ ràng, phải vịn vào tường mà đi, hơn nữa, ngươi còn bị nôn khan. Sau khi ăn nhậu xong, bọn ngươi đường ai nấy đi. Riêng phương hướng mà ngươi đi chính là tiến về chỗ ngõ nhỏ nơi xảy ra án mạng. Bằng chứng rành rành như thế ngươi có còn gì để chối cãi không?"

Hai đầu gối của Tưởng lão ngũ mềm nhũn, quỳ mọp xuống đất, vừa lạy vừa nói : "Hạ dân xin khai nhưng mà hạ dân không có cố ý giết Trương lão đầu."

"Sự việc đầu đuôi thế nào? Ngươi hãy thành thật khai ra!"

"Thưa vâng." Tưởng lão ngũ dập đầu mấy cái, nói : "Hôm đó hạ dân quá chén say sưa. Khi đi đến hẻm nhỏ, hạ dân thấy Trương lão đầu đang cầm cồng đồng gõ mõ cầm canh. Hạ dân sực nhớ chuyện mấy tháng trước, lúc hắn thấy hạ dân trộm chút ít đồ vật, liền dùng sức gõ cồng quát to, làm cho gia chủ thức dậy, bắt được đánh cho hạ dân một trận, lại còn báo quan, khiến cho hạ dân bị đánh ba mươi roi. Báo hại hạ dân suốt nửa tháng trời không đứng dậy được. Lúc ấy hạ dân quá say, không kịp suy nghĩ gì nữa, túm lấy hắn để chất vấn. Rồi sau đó, nổ ra cuộc cãi vã. Hạ dân đánh hắn ngã xuống. Hắn đứng dậy, cào cấu mặt hạ dân. Hạ dân nổi nóng, đè chặt hắn trên mặt đất, ngồi lên người hắn, vốn muốn đánh nhau hắn, nhưng mà hạ dân trước đó đã uống rượu quá nhiều, rồi sau đó lại đánh nhau, không kiềm được nữa nên nôn mửa. Mãi đến khi nôn hết mới dần dần tỉnh lại."

"Ngươi luôn ngồi trên người hắn? Hắn không có phản kháng sao?"

"Hạ dân mạnh hơn hắn. Hai chân kẹp lấy tay hắn, một tay vít tóc hắn. Hắn không có biện pháp phản kháng. Lúc đầu, hạ dân có cảm giác hắn vùng vẫy muốn thoát, sau đó hạ dân lại nôn mửa quá nhiều, đến lúc tỉnh lại, thì thấy hắn đã bất động, ngừng thở. Hạ dân sợ hãi, đứng lên bỏ chạy về nhà. Ngày hôm sau, hạ dân nghe nói hắn đã chết ở hẻm nhỏ. Lúc đó hạ dân cũng cảm thấy kì lạ. Hạ dân thực sự không đánh hắn, không bóp chết hắn thì cớ sao hắn lại chết? Bẩm sư gia, hạ dân thật không có cố ý muốn giết hắn. Chỉ là muốn dằn mặt hắn chút đỉnh mà thôi. Xưa nay, hạ dân ngay cả gà còn không dám giết, thì làm sao dám giết người. Xin sư gia minh xét."

Hạ Lan Băng cười lạnh: "Ngươi đừng so sánh mình với người thiện lương. Nếu không phải ngươi kẹp lấy cánh tay, vít tóc, thì làm sao hắn để yên cho bãi nôn làm hắn chết ngạt. Ngươi không phải cố ý giết người thì là gì?"

Tưởng lão ngũ ủ rũ nói : "Hạ dân nghe người ta nói nha môn thông báo là Trương lão đầu say rượu, tự nôn rồi chết ngạt trong đó. Không nghĩ là..."

Hạ Lan Băng nở nụ cười, bảo người áp giải hắn đi.

Chờ cho phạm nhân bị giải đi rồi, Hạ Lan Băng chắp tay với Tư Đồ Sách nói: "Nếu không phải Liễu Xuyên huynh giải phẩu thi thể, xác định được chất nôn thì chỉ e là vụ án này không phá được."

"Cũng là nhờ huynh và bộ khoái tra án nhanh chóng mà thôi."

Hai người cùng nở nụ cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK