Hạ Lan Băng cũng sợ ngây người. Nàng nhìn ra được, hai quyền này của Tư Đồ Sách căn bản không có lực đạo, lại chẳng biết tại sao có thể đánh bại một tên trông như cự tháp này, còn có thể khiến hắn toàn thân run rẩy dậy không nổi. Hơn nữa, nàng xem thấy trong quyền của Tư Đồ Sách đánh ra có xoẹt xoẹt ngân quang, lại còn có thanh âm lốp bốp. Chẳng lẽ, hắn thật sự là đang thi triển pháp thuật?
Trên mặt đất, Hàm Hùng vừa lẩm bẩm vừa bò dậy. Hắn được người khác xưng Hàm Hùng, đầu óc phản ứng chậm, chỉ biết mình bị đánh ngã, còn chân thật xảy ra như thế nào thì hắn không biết. Lửa giận bốc lên, hắn nổi điên, gầm rú, rút ra trường đao bên hông, lao về phía Tư Đồ Sách.
Tư Đồ Sách khoát tay, cực điểm cường quang chói mắt chiếu vào mặt Hàm Hùng.
Hàm Hùng kêu thảm một tiếng, leng keng một tiếng trường đao rơi xuống đất, hai tay bưng kín mắt, thống khổ ngồi ở trên mặt đất. Tư Đồ Sách bước nhanh lên trước đánh lên đầu hắn một cú nữa.
Lại thêm một trận thanh âm lốp bốp. Lúc này đây, Hàm Hùng ngay cả tiếng rên cũng không cất lên nổi, cả người mềm như cọng bún nằm dưới đất.
Toàn bộ phiên tử đều sợ tới mức rút lui vào bước, trợn mắt há hốc mồm nhìn Tư Đồ Sách.
Điêu Bằng trắng bệch, nghiêm mặt, lắp bắp đối Tư Đồ Sách nói : "Ngươi. . . ngươi có phải đang dùng. . . Đạo gia tiên pháp. . . Phích lịch chưởng?"
Đạo pháp mà Tư Đồ Sách thi triển chẳng qua là gậy điện mà thôi.
Hắn tìm thấy trong rương có một đèn pin tử quang đa chức năng, dùng để điều tra vết máu đã bị tẩy rửa hoặc vết tinh trùng. Đồng thời, phần đuôi đèn chính là một cây roi điện bỏ túi, ở giữa là một đèn pin cường quang. Từ lúc xảy ra việc có liên quan đến Đông xưởng, Tư Đồ Sách luôn đem đồ chơi này bên mình, làm vật phòng thân.
Minh triều phi thường tôn thờ đạo giáo, nhất là đương kim hoàng thượng Gia Tĩnh, đối với đạo giáo lại càng si mê tới cực điểm, vì tu đạo thành tiên, thậm chí hơn hai mươi năm không có vào triều. Khi hắn khởi xướng, đạo giáo cả nước cực kỳ hưng thịnh, mà đạo thuật chú ý niệm chú vẽ bùa, trừ ma bắt quỷ. Theo truyền thuyết người có đạo hạnh cao thậm chí có thể ngự kiếm phi hành, lấy thủ cấp của người cách xa ngàn dặm.
Những người này nào biết đâu rằng vật hắn dùng chỉ là một cây roi điện. Bọn họ đâu biết có một vật được gọi là đèn pin cường quang có thể làm cho người mù trong thời gian ngắn, roi điện có thể làm cho một đầu ngưu ầm ầm ngã xuống đất, đừng nói chi một người bình thường.
Điêu Bằng nghe nói qua, Đạo gia có một môn tiên pháp, tên là Phích lịch chưởng, có thể phát ra lôi điện từ trong lòng bàn tay, người bị đánh trúng người thì toàn thân run rẩy. Đương nhiên, đây chỉ là một loại truyền thuyết khoa trương, nhưng việc Tư Đồ Sách dùng roi điện đã biến thành truyền thuyết thành sự thật.
Tư Đồ Sách đánh rắn thì phải đập ngay đầu, nghênh ngang nói : "Coi như ngươi còn thức thời. Bần đạo từng đi qua kinh thành, giúp người lập đàn tràng. Quan chức triều đình biết được ta có đạo thuật, liền dùng số tiền lớn mời ta đi Tụ Tiên Quán. Nhưng ta nhàn vân dã hạc, thích tự do tự tại, mới tới Trấn Hải huyện các ngươi, thấy nơi này non xanh nước biếc, liền muốn lưu lại vài ngày, thuận tiện giúp nha môn làm chút chuyện, không ngờ các ngươi ức hiếp lương thiện, nhìn không được, ra tay can thiệp. Các ngươi đã không muốn ta quản, ta đây mặc kệ. Nơi này không thể ở được thì ta cũng có chỗ riêng của ta. Ta quay về kinh sư đến Tụ Tiên các ở vài ngày, tùy tiện đem chuyện xấu của các ngươi thượng tấu. Nghe nói hoàng thượng minh xét ngàn dặm, hiểu lòng dân chúng, tuyệt không dung người xem mạng người như cỏ rác, không biết một khi người nghe xong những chuyện này có thể cao hứng hay không. Hắc hắc. "
Về chuyện Gia Tĩnh Hoàng Đế tôn thờ đạo giáo, Tư Đồ Sách đã học qua sách sử thì đương nhiên sẽ biết, mà về chuyện tình "Tụ Tiên Quán" mà hắn biết được là do nghe tên khất cái nói chuyện phiếm ở miếu thành hoàng lúc hắn xuyên việt lưu lạc đến đây. Tư Đồ Sách liền tương kế tựu kế bịa chuyện ra nói.
Đương kim Hoàng Đế Gia Tĩnh thập phần si mê đạo thuật, thường phái người chung quanh tìm tiên bái phỏng. Phàm là nghe nói đạo nhân nào có chút đạo thuật, đều thỉnh đến kinh thành, òn vì bọn hắn đặc biệt xây một tòa đại viện siêu hào hoa, gọi là "Tụ Tiên Quán", luôn luôn phải lập đàn cầu đạo.
Gia Tĩnh Hoàng Đế còn muốn cả nước từ trên xuống dưới đều phải tôn trọng đạo giáo. Phàm là đạo giả liền có thể thăng quan phát tài. Hoàng Đế còn cho rất nhiều đạo nhân đều trở thành đại quan, tỷ như đạo sĩ Thiệu Nguyên Tiết, Đào Trọng Văn, làm quan tới Lễ bộ Thượng thư, đạo sĩ Đào Trọng Văn còn một thân kiêm thiếu sư, thiếu phó, thiếu bảo quản lý sổ sách. Các đại thần thấy hắn si mê đạo thuật như thế, không để ý tới triều chính, liền thượng tấu khuyên bảo, thì phần lớn bị hắn nhốt đánh vào đại lao, bị lưu đày hoặc bị chém đầu. Cho nên rất ít người dám khuyên hắn. Bởi vì Hoàng Đế đối đạo giáo cực độ si mê, khiến cho bọn đạo sĩ cũng nước lên thì thuyền lên trở nên phi thường tôn quý.
Điêu Bằng thân là Đông xưởng phiên tử, mặc dù chỉ là chức vụ thấp kém trong Đông xưởng, nhưng là đối sở thích của Hoàng Đế hắn phi thường hiểu biết. Hắn biết, đương kim Hoàng Đế thích nhất đúng là trường sanh bất lão đan dược, sử dụng quỷ thần phù chú cùng hô phong hoán vũ pháp thuật. Hoàng Đế đối với đạo sĩ rất tôn kính. Vị này là nha môn hình danh sư gia thế nhưng lại biết đạo thuật, hơn nữa đã từng đi qua Tụ Tiên Quán ở kinh thành, đúng là loại người Hoàng Đế thích nhất. Nếu mà bọn Cẩm Y vệ biết mình dây dưa với tên đạo sĩ này, mật báo lên Hoàng Đế thì chỉ sợ chính mình chết không có chỗ chôn!
Huống chi, Điêu Bằng tận mắt nhìn thấy đối phương thi triển "pháp thuật" đánh bại Hàm Hùng, mà Hàm Hùng võ công không thua gì hắn. Từ trước đến giờ chưa bị ai đánh bại. Còn đám người kia đều là võ công bình thường, khi dễ thường dân thì còn tạm được, chứ chân chính cùng cao thủ quyết đấu thì chắc chắn chỉ là bọn vô dụng. Cho nên muốn bắt tên đạo sĩ kia là việc không thể.
Hơn nữa, lần này hắn muốn bắt sư gia kia, cũng không phải là việc gì đại sự. Tuy rằng chuyện nhà Vương viên ngoại là do hắn đồng ý, trong đó đại bộ phận ưu đãi cũng rơi vào trong tay hắn. Nhưng mà, hiện tại biết được đối phương là một đạo sĩ pháp thuật cao minh, bản thân hắn không thể trêu vào. Hơn nữa, Hạ Lan Băng liều chết thay hắn ra mặt, mà cậu Hạ Lan Băng cũng là người không thể trêu vào. Tính đi tính lại, vẫn là phải giữ mạng mình đầu tiên. Nói không chừng chỉ có thể thí tốt giữ xe, đem mọi chuyện đổ trên người Lưu bộ đầu.
Nghĩ vậy, Điêu Bằng vội vàng tra đao vào vỏ, mỉm cười nói : "Hiểu lầm. Quả thật là chuyện hiểu lầm. Xin pháp sư thứ lỗi. Tiểu nhân có mắt không tròng, mạo phạm pháp sư. Thực xin lỗi!" Dứt lời, hắn thở dài vái lạy, rồi quay đầu lại trừng mắt trách mắng tùy tùng nói : "Con bà nó, còn không vội vàng đem đao kiếm thu lại! Mau thu!"
Điêu Bằng nghĩ ra, bọn phiên tử tự nhiên cũng đều nghĩ ra. Xưa nay bọn hắn người nào cũng dám bắt nạt, chỉ riêng đạo nhân không dám trêu chọc, nhìn thấy đều là lễ kính ba phần. Hiện tại biết vị thư sinh trước mắt không ngờ là vị đạo nhân pháp thuật cao minh, đều sinh lòng kính sợ, nghe thấy Điêu Bằng trách mắng, vội vàng đem đao kiếm thu về.
Hạ Lan Băng không thể tưởng được Tư Đồ Sách lại có thể dùng pháp thuật trấn trụ bọn phiên tử, tỏ vẻ vui mừng ra mặt.
Tư Đồ Sách nói : "Thôi. Nếu là chuyện hiểu lầm thì các ngươi trở về đi. Xin khuyên một câu, mọi việc không thể thái quá, mạng người quan trọng. Ông trời có mắt."
"Thưa vâng." Điêu Bằng cúi đầu khom lưng đáp ứng, "Ty chức nhất định rất ước thúc bọn dưới tay, đặt quyền lợi chung lên quyền lợi riêng, cúc cung tận tụy, đi theo làm tùy tùng, không chối từ."
Tư Đồ Sách nghe hắn nói năng lộn xộn, có chút buồn cười, phất phất tay.
Điêu Bằng lại liên tiếp "Vâng! Dạ!" Phân phó người khiêng Hàm Hùng. Hàm Hùng lẩm bẩm, ánh mắt hắn bị đèn pin cường quang chiếu xạ, trong khoảng thời gian ngắn không nhìn thấy gì, bất quá lỗ tai hắn vẫn nghe tốt. Nghe thấy lời bọn họ nói, giãy dụa cố gắng đứng lên, hai mắt lờ mờ thấy thân ảnh Tư Đồ Sách, toàn thân khẽ run rẩy, đột nhiên đẩy tên phiên tử định nâng hắn dậy, mò mẫm đi đến trước mặt Tư Đồ Sách, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, phục lạy sát đất, trong miệng kêu lên: "Gia gia!"
Tư Đồ Sách hừ một tiếng, nói : "Có tôn tử như ngươi ta thực vô phúc."
"Thực xin lỗi, gia gia, " Hàm Hùng phục lạy như bổ củi. "Tôn nhi biết sai rồi, vừa rồi miệng nói lời dơ bẩn, nhục mạ gia gia. Tôn nhi thực đáng chết!" Nói xong, tự tát mình hai cái cực mạnh làm cho cái mặt đen đúa sưng vều lên.
Tư Đồ Sách nói : "Được rồi, các ngươi đi đi! Gia gia ta còn muốn cùng Hạ sư gia uống rượu."
"Thưa vâng, tôn nhi xin cáo lui."Hàm Hùng lại dập đầu mấy đầu rồi mới đứng lên.
Điêu Bằng liên tục vái chào bồi tội, rồi mới dám dẫn tùy tùng rời đi.