Tư Đồ Sách xen vào hỏi: "Trước khi ngươi rời đi, nương tử ngươi thế nào?"
Vương lão nói : "Nàng vẫn bình thường, đứng tựa vào khung cửa mắng hạ dân, sau đó khóc. Đợi cho nàng nguôi đi thì hạ dân mới quay trở lại nhà. Lúc về thì thấy nàng đang nằm ngủ dưới đất."
"Làm sao ngươi biết nàng là đang ngủ, mà không phải đã chết?"
"Nàng ngáy ngủ, người chết làm sao có thể ngáy ngủ được?"
"Ngáy ngủ?" hai mắt Tư Đồ Sách sáng lên, nhìn về phía Hạ Lan Băng. Trong lòng Hạ Lan Băng cũng đang chấn động. Lúc trước Tư Đồ Sách đã nói qua, nếu như là do đại não xuất huyết mà chết, một trong những dấu hiệu nhận biết khi còn sống chính là mê man ngáy ngủ. Chẳng lẽ, Vương lão thê tử thật sự là do đại não xuất huyết mà chết?
Vương lão nói : "Đúng vậy, thưa sư gia. Hạ dân dùng sức lay nàng dậy, nói nàng đi làm cơm. Còn nếu không nấu cơm thì đi lên giường mà ngủ. Tuy nhiên, hạ dân dùng sức lay thế nào nàng cũng không chịu dậy. Hạ dân tức giận vì nghĩ nàng là cố ý giả bộ như vậy. Giận quá, hạ dân liền đá vào mông nàng một cái, sau đó xuống bếp nấu cơm. Đến khi làm cơm xong, quay lại, định gọi nàng dậy ăn cơm thì mới phát hiện ra nàng không còn thở."
"Ngươi nấu cơm trong bao lâu?"
"Độ khoảng một nén nhanh."
Thời gian tử vong do xuất huyết là phụ thuộc vào lượng máu xuất huyết. Nếu xuất huyết chậm, thì vài ngày thậm chí một hai tháng mới chết. Còn nếu xuất huyết nhanh, thì trong vòng từ mười mấy phút thì cũng có thể tử vong. Theo suy đoán qua khám nghiệm não bộ của thê tử Vương lão, tình trạng xuất huyết xảy ra trong vòng hai giờ là có thể qua đời . Theo lời Vương lão kể lại quả thực ăn khớp.
Tư Đồ Sách nói : "Nếu là nương tử ngươi qua đời trong lúc ngủ, ngươi vì sao phải đem thi thể nàng giấu đi mà không cáo quan?"
Vương lão buồn rười rượi nói : "Hạ dân lúc ấy rất sợ hãi. Hạ dân thực không biết có phải là do mình dùng tay bóp cổ nàng mới khiến cho nàng tử vong. Vì vậy, hạ dân mới đem thi thể nàng giấu đi. Sau lại ta cảm giác mình oan uổng, bởi vì cú bóp cổ kia không phải là chí tử vì khi ấy hạ dân không có cố sức bóp. Huống chi sau khi hạ dân trở về, nương tử còn nằm trên đất ngủ ngáy. Hạ dân sau khi nghĩ thông suốt muốn báo quan, nhưng lại sợ người ta không tin, trăn trở suy nghĩ kỹ vài ngày, hạ dân vẫn chưa quyết định thì thi thể đã bị người khác phát hiện. Sư gia, hạ dân thật sự oan uổng!"
Tư Đồ Sách nói : "Tốt lắm, ta đã hỏi rõ. Giờ có thể áp giải hắn trở lại nhà giam."
Ngục tốt liền đem Vương lão đi. Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng ra khỏi nhà giam, quay trở về hậu viện.
Thái tri huyện đang nằm trên một chiếc ghế đan bằng trúc, chậm rãi nhấm nháp nước ô mai. Một phụ nhân còn trẻ là thiếp của tri huyện đang cầm quạt tròn, ngồi quạt kế bên. Hai người cười nói vui vẻ. Hai nha hoàn cúi đầu đứng ở hành lang, yên lặng.
Nghe người hầu bẩm báo việc hai vị sư gia muốn cầu kiến, phụ nhân kia đứng dậy, mang theo hai nha hoàn lánh vào nhà trong.
Hạ Lan Băng cùng Tư Đồ Sách đi vào hậu viện. Thái tri huyện tay vịn ghếtcố sức đứng lên, chắp tay nói: "Hai vị tiên sinh, vụ án đã được điều tra rõ ràng trắng đen chưa?"
Tư Đồ Sách chắp tay nói: "Đã điều tra rõ trắng đen. Theo như lời kể của Vương lão, lần cuối cùng nhìn thấy nàng còn sống chính là lúc nàng đang ngủ say trên mặt đất. Điều đó phù hợp với một trong những dấu hiệu mà tại hạ đã trình bày về việc nhận biết nạn nhân tử vong do xuất huyết não. Và cũng loại trừ khả năng nàng bị người khác bóp cổ chết. Đồng thời, xét thấy trên người người chết không có phát hiện dấu vết bóp chết, cho nên có thể kết luận, người chết không phải là bị bóp chết, mà là bởi vì não xuất huyết mà chết!"
Tư Đồ Sách rất muốn dùng những từ ngữ dễ hiểu để giải thích vấn đề này, nhưng cảm thấy không quen, nên đành phải sử dụng thuật ngữ pháp y , như vậy càng có vẻ bí hiểm, càng phù hợp với nhận định của người ngoài cho là hắn dùng phép thuật phá án.
Thái tri huyện đương nhiên là nghe không hiểu những thuật ngữ pháp y này. Cũng may hắn đã bắt đầu quen với việc vị sư gia mới này cứ thao thao bất tuyệt, nên cũng không tra vấn gì chỉ hỏi: "Tại sao nạn nhân lại bị chảy máu ở trong đầu?"
"Nguyên nhân này rất khó xác định, bởi vì não người chết đã muốn thối rữa nhiều, khó có thể điều tra rõ. Tuy nhiên thông qua những gì kiểm chứng, tại hạ có một giả thiết là, hẳn là người chết bị người trêu chọc, lại bị trượng phu nhục mạ, bi phẫn xấu hổ không chịu nổi, khiến cho căn bệnh trước đó đã có sẵn trong người bộc phát, làm cho mạch máu vỡ tan, não xuất huyết mà chết. Nói trắng ra là, là vì phẫn uất mà chết."
Thái tri huyện sờ sờ chiếc mũi đỏ, có chút không rõ: "Vợ Vương lão bị người trêu chọc à? Là ai?"
Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng liếc mắt nhìn nhau, Tư Đồ Sách nói : "Không sai. Là người của Đông xưởng."
"Đông xưởng?" Thái tri huyện sắc mặt có chút khó coi, liền đổi đề tài nói : "Nếu người chết không phải là bị Vương lão giết chết, vậy thả người, hủy bỏ bản án đi! Bất quá, Vương lão đã từng che giấu thi thể, nói dối nha môn. Tội đó không thể tha. Đánh hắn ba mươi roi rồi thả!"
Hai người vội vàng khom người thi lễ đáp ứng. Cáo từ đi ra, trở lại thư phòng, Hạ Lan Băng viết báo cáo kết thúc vụ án, chờ Thái tri huyện phê duyệt sau. Sau đó, hai người tới đại lao, lệnh gọi Vương lão tới, Hạ Lan Băng nói : "Vương lão, Tri huyện đại lão gia đã điều tra rõ, nguyên nhân tử vong của nương tử nhà ngươi là do chảy máu phía trong đầu, không phải là bị ngươi bóp chết, cho nên đã hạ lệnh đem ngươi phóng thích. Bất quá, ngươi một mình giấu thi thể, nói dối nha môn tra án, tri huyện hạ lệnh quất ba mươi roi !"
Vương lão nguyên tưởng rằng chắc chắn phải chết, không thể tưởng được là được minh oan. Cái mạng nhỏ đã được cứu sống trở lại. Quả nhiên vui mừng khôn xiết, run rẩy, hai đầu gối mềm nhũn, rầm một tiếng quỳ trên mặt đất, rơi lệ đầy mặt, không ngừng phục lạy: "Thanh thiên đại lão gia! Đa tạ thanh thiên đại lão gia!"
Tư Đồ Sách có chút cảm khái, ở cổ đại, vô luận bị giam oan bao lâu cũng không có chuyện được chính quyền bồi thường. Đã điều tra rõ ràng vô tội thả ra, mà còn muốn đánh ba mươi roi, còn phải phục lạy tạ ơn. Người dân thời xưa thật đáng thương.
Ngục tốt cất gông xiềng trên người Vương lão đi. Hai người đặt hắn nằm trên một cái ghế dài và hẹp. Hai người khác vung roi da lên, lúc quất mông, lúc quất đùi, lúc quất lưng bùm bùm. Quất đủ ba mươi roi. Vương lão tuy rằng đau đớn không thôi, nhưng nghĩ đến việc còn được tiếp tục sống, trong lòng vui mừng, chỉ nhỏ giọng rên, không dám kêu thảm thiết.
Ba mươi roi đã quất xong, Hạ Lan Băng cùng Tư Đồ Sách dẫn hắn ra khỏi đại lao, đi ra ngoài nha môn.
Nhạc phụ, nhạc mẫu của Vương lão mang theo hai con trai của hắn chờ ở cửa nha môn, tha thiết mong chờ hắn, nhìn thấy hai vị sư gia mang theo con rể mình đi ra, hơn nữa con rể trên người cũng không có gông xiềng, Nhị lão trên mặt biến sắc, môi run run lên ngay cả lời đa tạ cũng không nói ra được.
Tư Đồ Sách nói : "Nguyên nhân tử vong của con hai người đã được điều tra rõ. Nàng là bởi vì mạch máu trong óc có vấn đề. Trước khi về nhà đã chịu nhục, về đến nhà lại cùng con rể ngươi cãi nhau. Nhất thời tinh thần bị khuấy động. Mạch máu vỡ dẫn đến xuất huyết khiến nàng tử vong. Không phải là do con rể ngươi bóp chết. Hiểu chưa?"
Nhị lão ngây ngốc nhìn hắn, không nói tiếng nào.
Hạ Lan Băng thở dài: "Vụ án đã kết thúc. Tuy nói con gái của ngươi không phải con rể ngươi bóp chết, nhưng hắn che giấu thi thể, nói dối nha môn, cũng là có tội, cho nên Tri huyện lão gia đã phán quất hắn ba mươi roi. Hình phạt đã thi hành xong. Coi như là cho hắn một cái giáo huấn. Các ngươi cùng hắn trở về đi!"
Hai hài đồng vừa nghe, giãy tay ông bà ra, chạy tới ôm lấy chân Vương lão, luôn miệng kêu phụ thân.
Trên đùi Vương lão có thương tích, nhưng hắn cắn răng chịu đau, không có kêu lên, chậm rãi ngồi xổm người xuống, đem hai hài đồng kéo vào trong lòng, trong mắt ngấn đầy nước mắt: "Ôi con ngoan của ta."