• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tư Đồ Sách không thể tưởng được sự tình lại xảy ra như vậy. Hắn có chút kinh ngạc nhìn Đông xưởng phiên tử rời đi, rồi lại quay nhìn Hạ Lan Băng.

Hạ Lan Băng cũng đang nhìn về phía hắn, nói : "Không thể tưởng được Liễu Xuyên huynh pháp thuật thật cao minh. Nếu sớm biết như vậy, ta đã không can thiệp vào."

"Huynh nói quá lời rồi." Tư Đồ Sách vừa sửa sang lại cái bàn, vừa nói : "Bọn họ sợ cậu của huynh a. Đúng rồi, cậu huynh là ai? Tại sao ngay cả người của Đông xưởng cũng phải kiêng kỵ ông ấy ba phần?"

"Cũng không có gì." Hạ Lan Băng cười cười, đổi đề tài: "Bọn hắn rốt cuộc là kiêng kỵ pháp thuật của huynh. Biết huynh là đạo nhân pháp thuật cao minh, bọn hắn mới không dám động tới huynh. Đông xưởng không kiêng kỵ ai, nhưng vẫn có chút e dè đạo sĩ. Nếu để hoàng thượng biết chuyện, bọn hắn sẽ thê thảm lắm."

"Vậy sao? Là đạo sĩ quả thật có chút ưu đãi?"

"Huynh thân là đạo sĩ tại sao không đi kinh thành đến Tụ Tiên Quán, nhất định có thể một bước lên trời, thăng chức rất nhanh."

Tư Đồ Sách kỳ thật đối đạo thuật nửa điểm không hiểu, nào dám có ý tưởng kia, cười nói: "Quên đi. Ta thực không muốn. Tự do tự tại không phải là tốt biết bao sao?"

Đang nói chuyện, lão mập chưởng quầy sợ hãi rụt rè vào phòng, nói : "Sư gia, người có sao không?"

"Không có việc gì. Ngươi nhanh chóng bảo người mang thức ăn lên đi. Ta đã đói bụng."

"Vâng! Vâng!" Lão mập chưởng quầy vội lui ra ngoài. Lúc này, lại nghe dưới lầu có tiếng ồn ào, Ân Nha Đản cùng Đường Đường xông lên lầu, vừa vào cửa, khẩn trương hỏi han: "Chúng tôi nghe nói người của Đông xưởng đến đây. Nhị vị sư gia vẫn bình an chứ?"

Hạ Lan Băng tức giận nói: "Lúc có việc thì các ngươi không đến, không có việc gì mới đến, còn hỏi cái gì?"

Đường đường đỏ mặt nói : "Sư gia, chúng ta vừa tiểu nhị nói xong, liền chạy vội đến đây, không có chút rề rà đâu."

"Được rồi, ta biết, đùa các ngươi thôi, ngồi xuống đi. Không nói chuyện này, mất hứng, chúng ta thống khoái uống rượu!"

Tiệc rượu rất nhanh được dọn lên. Vừa giao đấu cùng Đông xưởng lần đầu tiên lại đắc thắng ngoài sức tưởng tượng, Tư Đồ Sách rất là vui vẻ, nâng ly cạn chén liên tục.

Hạ Lan Băng cùng Đường Đường tửu lượng đều bình thường, chỉ mới uống mấy chén thì mặt mày đã ửng hồng. Ân Nha Đản thì trái lại tửu lượng rất tốt, cùng với Tư Đồ Sách chơi đoán số uống rượu, uống đến thật là cao hứng.

Lại qua nửa tháng.

Một ngày kia, Tư Đồ Sách cùng Hạ Lan Băng đang trong thư phòng thẩm duyệt hồ sơ vụ án, người sai vặt chạy tới bẩm báo, nói Tri huyện đại lão gia xin mời.

Hai người nhanh chóng đặt hồ sơ xuống, chỉnh áo bào, đi đến nội trạch của tri huyện. Lính gác cửa nhanh chóng nói: "Đại lão gia thỉnh hai vị sư gia đến gặp ở khách sảnh của nha môn."

Khách sảnh là nơi nha môn dùng để tiếp đãi khách quý. Không thể tưởng được Thái tri huyện lại hẹn gặp hai người ở đây. Hạ Lan Băng suy nghĩ một chút, hỏi người sai vặt: "Có phải có khách quý đến đây? Tri huyện lão gia muốn chúng ta đi gặp mặt?"

"Dạ."

"Ai?"

Người sai vặt nuốt một tiếng nước miếng, có chút gian nan nói ra ba chữ: "Cẩm Y Vệ!"

Hạ Lan Băng lắp bắp kinh hãi, nhìn phía Tư Đồ Sách. Tư Đồ Sách khoát tay chặn lại, ý bảo hắn không sao. Nếu như là Cẩm Y Vệ muốn tới gây phiền phức, thì đã không cần chờ ở phòng khách, mà trực tiếp đến nơi gây khó dễ. Huyện nha nho nhỏ này Cẩm Y Vệ không để vào mắt.

Điểm này Hạ Lan Băng cũng lập tức nghĩ thông suốt, lập tức vuốt vạt áo, nói : "Không nói là có chuyện gì sao?"

Người sai vặt bồi cười nói: "Việc này tiểu nhân cũng không biết. Chỉ biết đại lão gia sai tiểu nhân đến thỉnh hai vị sư gia đi gặp mặt. Những việc khác không có nói qua."

Cẩm Y Vệ cùng Đông xưởng đều bá đạo, làm theo ý mình, căn bản không cùng địa phương huyện nha giao tiếp, cho nên rất ít thấy bọn họ lui tới. Hôm nay, đột nhiên tới chơi, nhưng không biết vì cái gì, hai người cơ hồ đồng thời nghĩ tới vụ án Vương Cường. Chẳng lẽ là việc này?

Vừa nghĩ, hai người vừa đi theo người sai vặt đi vào khách sảnh.

Ở trước cửa khách sảnh có bốn Cẩm Y Vệ, quần áo đạo mạo, tay đè yêu đao, nhìn không chớp mắt.

Hai người cất bước đi vào, chỉ thấy một người béo phệ ngồi trong khách sảnh, không cần bước đi cũng thở hổn hển, hai tay chống lên đầu gối, thắt lưng khố thêu xuân đao. Vẻ mặt bình thường dữ tợn thế nhưng lúc này vẻ mặt ôn hoà cùng Thái tri huyện cười nói.

Thái tri huyện là vẻ mặt sợ hãi, cảm thấy vì được sủng ái mà lo sợ. Chỉ dám ngồi hờ trên ghế, cúi đầu khom lưng nghe người béo phệ kia mặt mày hớn hở nói gì đó.

Nhìn thấy hai người tiến vào, Thái tri huyện quả thực như trút được gánh nặng, nhanh chóng đứng dậy nói: "Hai vị tiên sinh mời đến đây. Đệ tử xin giới thiệu với hai vị. Vị này", tay chỉ vào người béo phệ, "Là Cẩm Y Vệ bách hộ của Trấn Hải huyện ta, Chung Bỉnh Trực Chung đại nhân. Chung đại nhân, hai vị này chính là nha môn hình danh sư gia, vị này họ kép Hạ Lan, tự Phù Dung; vị này họ kép Tư Đồ, tự Liễu Xuyên."

Bọn Tư Đồ Sách hai người khom người thi lễ: "Bái kiến bách hộ đại nhân."

Hạ Lan Băng ở Trấn Hải huyện là nhân vật có tiếng, Cẩm Y Vệ bách hộ Chung Bỉnh Trực lập tức nhận ra, chỉ có Tư Đồ Sách là lần đầu tiên hắn gặp mặt, không khỏi liếc mắt đánh giá một chút. Sau đó hắn ngửa mặt lên trời cười ha ha, lập tức đứng lên, chắp tay hoàn lễ: "Không dám, nhị vị tiên sinh mời ngồi!"

Hai người ngồi xuống hai phía trái phải.

Chung Bỉnh Trực hướng Thái tri huyện nói : "Tri huyện đại nhân công vụ bề bộn, không cần bận tâm ở lại nơi này tiếp đãi chúng ta. Xin cứ tự nhiên."

Thái tri huyện lập tức hiểu ý, nhanh chóng đứng dậy thi lễ: "Ty chức cũng có chút việc gấp. Xin phép cáo từ!" Nói xong, như trút được gánh nặng, tri huyện bước nhanh ra khỏi cửa.

Hai bên người hầu cũng nhu thuận lui ra ngoài, đóng cửa phòng lại.

Chung Bỉnh Trực cười ha ha, nói: "Tư Đồ tiên sinh vừa mới đến Trấn Hải huyện đã liên tiếp phá được mấy vụ án. Nghe nói tiên sinh am hiểu cách dùng thuật phá án, còn có thể thi triển Chưởng tâm lôi, hai tay phát ra tia chớp, khiến người mù mắt, bàn tay đánh ra sấm sét, khiến người ta ngã xuống đất run rẩy không thôi. Đông xưởng Hàm Hùng bị tiên sinh đánh trúng một chưởng, ngã xuống đất không dậy nổi, cam bái tiên sinh làm gia gia. Ha ha ha, đạo pháp tiên sinh quả nhiên cao minh a."

Tư Đồ Sách cũng chắp tay khiêm tốn vài câu. Trong lòng thất kinh, Cẩm Y Vệ biết nhiều về mình, mà chính mình lại hoàn toàn không biết gì về bọn hắn cả. Điều tra rõ về mình như thế, không biết dụng ý của bọn họ là gì?

Chung Bỉnh Trực thở hổn hển một chút rồi nói : "Nghe nói, một tháng trước, huyện nha ở cách thành Đông Giao mười dặm tại loạn mộ phần tra án, đào ra một vô danh thi thể, trên thân đầy vết thương, không biết có việc này không?" Dứt lời, ánh mắt sáng ngời nhìn Tư Đồ Sách.

Tư Đồ Sách bình tĩnh nói: "Vâng, đúng là có chuyện như vậy."

"Thi thể này đầy vết thương, lại không biết là ai làm hại, hai vị sư gia đã có điều tra qua chưa?"

Tư Đồ Sách suy nghĩ nhanh như chớp: người chết Vương Cường bị Đông xưởng khổ hình tra tấn chí tử, mà Đông xưởng cùng Cẩm Y Vệ tranh giành cấu xé lẫn nhau, cho dù mình có điều tra vụ án này, mục tiêu chính là Đông xưởng chứ không phải Cẩm Y Vệ. Hiện tại Cẩm Y Vệ lại đến hỏi, khẳng định không phải vì Đông xưởng xuất đầu, thấy điệu bộ thế này, chắc không phải là bộ dạng hưng sư vấn tội. Nói rõ có lẽ sẽ tốt hơn là chống chế. Xem như mình đánh cuộc lần này.

Nghĩ vậy, Tư Đồ Sách nói : "Một khi tại Trấn Hải huyện địa giới phát hiện vô danh thi thể, trên thân chịu nhiều vết thương, tại hạ khẳng định phải tra rõ, bằng không, làm sao đối mặt với dân chúng, đối mặt với triều đình."

Chung Bỉnh Trực cthú vị nhìn Tư Đồ Sách: "Nói rất có lý. Vậy sư gia đã điều tra được chân tướng chưa?"

Hạ Lan Băng vội vàng hướng Tư Đồ Sách nháy mắt, khẽ lắc đầu, ý bảo hắn không cần thừa nhận. Tư Đồ Sách lại mỉm cười, nói : "Đương nhiên là điều tra rõ, người chết là công tử Vương Cường con Vương viên ngoại chủ hàng da ở thành tây. Sau khi bị người vu cáo hãm hại, hắn bị Đông xưởng bắt đi, khổ hình tra tấn mà chết, thi thể được chôn ở loạn mộ phần."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK