Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khí hậu trong trò chơi cũng không phải không thay đổi, bình thường nó cũng có biến hóa như đời. Mà đến tới bản đồ thi đấu cũng được mô phỏng theo mạch suy nghĩ như thế ấy. Lúc này, vô duyên vô cớ lại nổi lên một cơn gió nhẹ. Cố Phi đang đứng trên điểm cao nhất của bản đồ được cơn gió này thổi qua làm thoải mái, tâm tình Hàn Gia Công Tử ở bên cạnh khu đất trũng cũng không tệ, còn đùa cợt với Cố Phi một câu: “Nhìn cái kiểu hóng gió của cậu trên đỉnh núi ngu không thể tả!”

Còn đám anh em bên dong binh đoàn Hắc Thủ thì lại rất phiền não, bao nhiêu gió cũng không thể thổi tan sự buồn bực của bọn họ.

Đã đến mức này mà còn không phản ứng kịp là bị người ta lừa đến thế này rồi, thì đầu Hắc Sắc Thực Chỉ thực có chút kém cỏi. Tính toán rồi bị trúng kế thì cũng bình thường, nhưng mấu chốt là sự tự tin quá mức của Hắc Sắc Thực Chỉ khi nãy. Lúc này hắn lại bị đẩy vào tình huống khó giải quyết, hắn đã bị mất mặt với cả đám anh em xác thực khó chịu, giờ giờ không biết nói cái gì cho phải.

Cũng may đám thành viên của dong binh đoàn Hắc Thủ khá phúc hậu, dù trong lòng bọn họ đang gào thét chế diễu, nhưng ít nhất trên mặt bọn họ vẫn biểu lộ ra việc muốn ăn tươi nuốt sống sáu người bên Công Tử tinh anh đoàn. Vì vậy sĩ khí của dong binh đoàn Hắc Thủ lại trở nên đồng nhất.

“Lão Hắc, bây giờ làm sao? Anh lên tiếng đi!”

Trong game số lượng lão đại còn nhiều hơn trang bị cực phẩm. Chỉ cần đứng ở đầu đường hú lên một tiếng “Lão đại” là sẽ có bảy tám người quay đầu lại, nếu gặp tên nào ất ơ có khi hắn còn cho rằng người đang gọi là tiểu đệ của hắn.

Vì không muốn dính vào tình huống khó xử đó, tất cả mọi người đều đặt cho lão đại của mình một cái biệt danh. Cái tên này yêu cầu khi kêu lên sẽ cho thấy sự thân thiết hơn nữa còn có tính cá biệt để phân biệt với mấy người khác.

Nghe đồng đội kêu, Hắc Sắc Thực Chỉ ngưng thần nhìn về phía đỉnh núi, hắn lẩm bẩm: “Mấy tên này thật sự không đơn giản. Bọn họ có thể đi đến vòng này cũng không phải may mắn.” Đây chính là câu tán thưởng không phải chưa có từ trước đến nay. Hắc Sắc Thực Chỉ bị trúng kế nên bị tổn hại uy tín, khen đối thủ hai câu để tỏ ra mình là người rộng lượng, đồng thời hắn cũng có giải thích cho sai lầm của mình: Đối thủ rất mạnh, chịu thiệt rất bình thường. Làm nhân vật lãnh đạo thì phải có lòng dạ như vậy.

“Bây giờ đối phương đã có điểm. Có khi nào bọn họ sẽ dùng chiến thuật diều gió lớn rồi chạy khắp bản đồ không ta!” Có người lo nghĩ. Thật sự chiến thuật diều gió to đã ảnh hưởng sâu sắc đến những người ở thành Vân Đoan.

“Dùng chiến thuật diều gió lớn thì càng đáng mừng đấy, việc tập luyện của chúng ta cũng không bỏ phí.” Hắc Sắc Thực Chỉ nói, “Hiện nay chỉ sợ bọn họ sẽ ẩn nấp. Cái bản đồ rác rưởi này xem ra cũng không đơn giản như chúng ta nghĩ. Nó có rất nhiều chỗ để ẩn nấp, mà chúng ta lại không quá để ý.”

Những điều Hắc Sắc Thực Chỉ nói cũng dựa trên tình báo về các chiến lược của Hàn Gia Công Tử. Hắc Sắc Thực Chỉ biết người này khi chuẩn bị cho cuộc chiến thì vẫn luôn quan tâm đến loại hình của bản đồ, các biến hóa, cách thức… Hơn nữa Hắc Sắc Thực Chỉ cũng đã nghiên cứu, Hàn Gia Công Tử đã quan tâm đến bản đồ hơn mười trận. Dù biết là vậy nhưng mãi đến lúc này hắn mới ý thức được bản đồ có nhiều rất nhiều nội hàm hay nội tình ẩn trong đó. Bây giờ mới bắt đầu nghiên cứu thì quá khó vì vậy đành phải bỏ qua không suy nghĩ nữa.

Vì vậy, Hắc Sắc Thực Chỉ cũng không triển khai đồng đội tản ra nghiên cứu bản đồ, mà lại tiếp tục nhìn về đỉnh núi phía xa mà phân tích tình hình địch ta: “Đối thủ tổng cộng có sáu người, chỉ có sáu người! Không thể nào dám đối kháng chính diện với chúng ta nên họ buộc lòng phải sử dụng biện pháp an toàn! Nhưng cứ như vậy đội hình còn lại của bọn họ chính là ba người chiến sĩ, kỵ sĩ và mục sư, ba người này cơ hồ là không có tính cơ động!”

“Lúc này, đạo tặc và cung tiễn thủ đã lộ mặt dụ dỗ chúng ta trong rừng cây. Pháp sư thì lại lên núi diệt mắt. Nếu vậy ba người kia ở đâu? Cuối cùng thì ba người này trốn ở chỗ nào?”

Mọi người kinh ngạc ngắm nhìn Hắc Sắc Thực Chỉ, ai cũng nghĩ lão đại của bọn họ đã bị tẩu hỏa nhập ma rồi. Không phải ba ngày trước đã đề ra sứ mệnh chủ yếu của trận này là “tìm được đối thủ” sao? Hiện tại đã đến hiện trường thì còn xoắn xuýt gào to việc này làm gì?

“Ba người này lúc trước cũng đã lên núi. Sau khi xuống núi, với tốc độ của ba người này, tốc độ không thể quá nhanh, cho nên xuống núi cũng không đi xa. Sau đó vẫn có mắt của phe ta, nhưng không nhìn thấy bất cứ ai di chuyển, thế nhưng… đạo tặc và cung tiễn thủ lại vào rừng…” Hắc Sắc Thực Chỉ lầm bầm rồi đột nhiên hắn phản ứng, hắn quay qua nói với người bên cạnh: “Lục soát tất cả những chỗ có thể ngăn trở tầm mắt từ đỉnh núi!”

“Tại sao chúng ta lại không dám chia ra hành động? Đó là do chúng ta e sợ năng lực giết trong nháy mắt của pháp sư đối phương, vì chúng ta không biết sức mạnh tổng thể của sáu người bọn họ. Nhưng lúc này bọn họ đã phân công hành động, vậy chúng ta còn sợ cái gì? Mọi người chia ra mười người một tổ!” Hắc Sắc Thực Chỉ lại phát hiện ra một vấn đề lớn.

“Lão Hắc!” Có một người gọi Hắc Sắc Thực Chỉ, người này là Nguyệt Hạ Độc Bạch: “Tên pháp sư kia cũng không phải chỉ biết phóng pháp thuật mà thôi, với thân thủ và thực lực của hắn, tổ đội mười người chưa chắc đối phó được!”

“Được rồi!” Hắc Sắc Thực Chỉ khá tôn trọng ý kiến của Nguyệt Hạ Độc Bạch đã từng đụng độ Cố Phi, “Nếu vậy hai mươi người đi. Số lượng như vầy để đối phó một người chắc không có vấn đề đâu ha?”

“Cái này… Cũng không có vấn đề!” Nguyệt Hạ Độc Bạch thật sự không dám kết luận. Lần trước hắn cũng triệu tập từng đây người để đuổi bắt Cố Phi, nhưng đáng tiếc cũng không đuổi kịp.

“Vậy cậu dẫn hai mươi người nghĩ biện pháp vây hắn trên đỉnh núi rồi xử tử.” Hắc Sắc Thực Chỉ nói.

“Khụ…Được!” Nếu nói dẫn hai mươi người mà lại còn sợ một người thì Nguyệt Hạ Độc Bạch không dám nói. Cuối cùng hắn cũng phải dẫn hai mươi người rồi rời đi.

Nhưng mà lúc này Cố Phi đã chiếm đỉnh núi làm mắt, đám người này lại không biết con đường để đánh lén. Nếu cứ như vậy hùng hục chạy lên đỉnh núi, có khi sẽ hù cho tên kia chạy mất, việc thu thập hắn chắc chắn sẽ rất khó khăn.

“Cậu, cậu, cậu!” Nguyệt Hạ Độc Bạch rút ba người trong tiểu đội của mình, “Các cậu đi vòng đằng sau núi, dụ mắt hắn nhìn sang đó, chúng tôi sẽ tranh thủ thời gian để lao lên chính diện.” Nguyệt Hạ Độc Bạch cũng chỉ có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.

Ba người này lao ra khỏi rừng cây rồi lượn vòng ra sau núi, Theo cách mà Nguyệt Hạ Độc Bạch nghĩ, nếu như Cố Phi làm mắt trên đỉnh núi thì chắc chắn hắn sẽ nhìn chằm chằm vào ba người này, tự nhiên hắn sẽ bỏ qua những hướng khác.

Dù sao trên đỉnh núi cũng không phải đỉnh của kim tự tháp, một người ngồi trên đó xoay qua xoay lại là có thể nhìn khắp bốn phương tám hướng. Nếu đứng trên đỉnh núi có thể làm được như vậy thì cũng đâu cần đến ba bốn người để quan sát?

Ba người kia rời đi, hai phân đội bên rừng cây cũng có nhiều phát hiện. Trải qua sự sàng chọn kỹ lưỡng của Hắc Sắc Thực Chỉ, những đoạn đất trũng và bức tường Công Tử Tinh Đoàn đã đi qua đều bị hắn phát hiện.

“Chắc chắn bọn họ đã đi qua rừng cây này. Mỗi đội chia ra một đường, có thể chúng ta sẽ phát hiện ra chỗ ẩn nấp của ba người kia. Phải chú ý bí mật, ha hả, chắc chắn đối phương sẽ không nghĩ ra con đường mà họ dùng để vượt qua mắt của chúng ta, lúc này lại trở thành con đường tiễn họ xuống hoàng tuyền knock-out!” Hắc Sắc Thực Chỉ không khỏi có chút đắc ý.

Gần 80 người chia là 8 đội, hai đội dưới sự dẫn dắt của Nguyệt Hạ Độc Bạch bao vây Cố Phi, ba đội lại men theo con hai cái rãnh và bức tường. Trong tay Hắc Sắc Thực Chỉ còn lại ba đội, cuối cùng hắn cũng chia ra hai đội đi ra ngoài.

“Các cậu đuổi theo hướng này. Đây chính là hướng mà tên đạo tặc và cung tiễn thủ chạy trốn khi nãy, cố gắng mở rộng phạm vi tìm kiếm. Sau khi Độc Bạch chiếm được đỉnh núi sẽ hướng dẫn cho các cậu.”

Hai đội này theo lệnh mà lên đường. Lúc này bên cạnh Hắc Sắc Thực Chỉ cũng không còn mấy người. Dù sao đoàn bọn họ cũng không phải 80 người hoàn chỉnh. Trước đó đã phái mấy người đi tìm kiếm ở các rừng cây, tiểu Ảnh thì đã hy sinh, còn những người khác thì vẫn chưa về đủ.

Hắc Sắc Thực Chỉ nhìn hai bên một chút, cuối cùng hắn để lại một người ở trong rừng: “Có vẻ bọn họ rất thích khu rừng này! Cậu cứ trốn ở đây, nếu phát hiện ra bọn họ thì báo lại liền. Nhưng tuyệt đối đừng để lộ bản thân, được chứ?”

An bài mọi chuyện, hắn cảm thấy việc ôm cây đợi thỏ là một biện pháp đúng đắn. Vì vậy hắn phân chia mỗi người còn lại nấp ở trong một rừng cây với chỉ thị: Trốn kỹ trong rừng cây này, phát hiện bất thường lập tức báo cáo.

Cuối cùng hắn cũng đã phân chia công việc ổn thỏa. Mà lúc này Hắc Sắc Thực Chỉ lại phát hiện mình và ba người khác không có việc gì làm, thế là sau một hồi do dự, hắn cùng ba người kia cùng nhau đuổi theo Nguyệt Hạ Độc Bạch.

Ba người được Nguyệt Hạ Độc Bạch phái ra đã hoàn thành việc đi đường vòng, nhưng bọn họ lại không chắc mắt trên đỉnh núi có nhìn chằm chằm vào họ hay không. Tuy nhiên, lần này Nguyệt Hạ Độc Bạch lãnh đạo đội ngũ xuất phát. Hai mươi người, để giết tên pháp sư này chắc cũng không phải vấn đề lớn.

Những cơn gió nhẹ tiếp tục thổi, trong bản đồ thi đấu, đoàn người dong binh đoàn Hắc Thủ mỗi đội chấp hành công việc, di chuyển không một tiếng động.

Hai tiểu đội men theo khe rãnh, một đội đã đi đến tận cùng con đường. Một đội khác cũng đã đi hết khe rãnh nhỏ đến một cái rãnh lớn khác, cửa ngõ rãnh lớn chữ T này lại không biết mình nên rẽ trái hay rẽ phải, hơi mù mờ một lúc, cuối cùng bọn họ quyết định bằng cách tung đồng xu. Kết quả thu được là đi về phía bên phải, thế là họ cứ càng đi càng xa. Sau một hồi, khi quay đầu lại nhìn, ngọn núi đã bắt đầu trở nên mông lung… Ý của Lão Hắc là đối phương sẽ nấp ở gần dưới chân núi, mà lúc này nhìn lại họ biết rằng mình đã đi sai hướng. Tên đội trưởng dẫn tiểu đội chửi thầm: Móa, đồng vàng rác rưởi.

“Quay đầu lại, hướng bên trái!” Hắn thét to.

Tiểu đội thứ ba, lại làm giống Công Tử tinh anh đoàn, cả đội men theo bức tường khom lưng, ngồi chổm hổm, lăn lê bò càng, cuối cùng họ lại phát hiện cuối bức tường này cũng là một khu đất trũng có ngã rẽ.

Mà tên đội trưởng này lại thông minh hơn một chút, hắn không tung đồng tiền để quyết định mà lại ngẩng đầu lên quan sát rồi đi về hướng gần đỉnh núi.

Mà những người đến đích nhanh nhất lại là hai đội của Nguyệt Hạ Độc Bạch. Ba người làm mồi khi đi vòng sau đến dưới chân núi thì bắt đầu giảm tốc độ giả bộ lên núi. Mà mười bảy người bên kia cũng đã bắt đầu cấp tốc xung phong hướng lên trên.

Núi càng cao, gió càng lớn.

Những quy luật nhỏ bé như vậy thì Thế Giới Song Song cũng không quên đi. Đợi khi xông lên đỉnh núi, Nguyệt Hạ Độc Bạch lập tức thấy một màu đen đen. Lúc này Cố Phi đang đứng sừng sững giữa đỉnh núi, trường bào pháp sư màu đen bị gió thổi phần phật cực ngầu. Ám Dạ Lưu Quang nắm trong tay, vốn đang được dùng để vẽ vòng tròn trên mặt đất, khi nghe được tiếng người thì kẻ cầm liền ngẩng đầu, nhìn Nguyệt Hạ Độc Bạch cười nói: “Là anh à, sao bây giờ mới đến!”

Lúc nãy, lúc mà Hàn Gia Công Tử trêu Cố Phi nhìn ngu đần khi hóng gió cạnh biên núi thì hắn liền lùi lại về phía sau. Làm mắt? Điều này Hàn Gia Công Tử không hề nói đến, chỉ nghiêm túc hỏi Cố Phi một vấn đề: “Thiên Lý, nói thật đi, một mình cậu có thể cân được mấy người?”

“Mười người cũng không thành vấn đề.” Cố Phi tự tin nói.

“Cực hạn?” Hàn Gia Công Tử gặng hỏi.

“Cực hạn là một khái niệm mông lung, tôi cũng không dám chắc…” Cố Phi vòng vo.

“Ồ, vậy cậu cứ ở trên núi, đừng xuống.”

“Để làm gì?”

“Khiêu chiến cực hạn!” Hàn Gia Công Tử nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK