Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Phi là loại người hung hãn giết trong nháy mắt, mà hắn xuất thủ với tần số cao cùng tiết tấu cao đấy, khi miêu tả lại những trình tự phức tạp giết địch, trên thực tế chỉ là giây lát ngắn ngủi mà thôi.

Ngắn đến mức khi Đảo Ảnh Niên Hoa chạy về đây đột nhiên thu được thông báo phe mình không ngừng chết trận, gửi tin nhắn hỏi, lúc có được câu trả lời thuyết phục, đã là thời điểm chỉ còn lại hai gã đạo tặc chật vật chạy thục mạng.

Mấy người đã bị tống ra ngoài sân đấu đang ở trong kênh chat phàn nàn, dáng vẻ hung hãn khi Cố Phi chém người bị bọn họ miêu tả triệt đầu triệt để một lần. Biểu hiện như vậy, rốt cuộc là bị Đảo Ảnh Niên Hoa xúi giục hay là được hắn cổ vũ? Mỗi người đều sinh ra nghi vấn thế này.

Đảo Ảnh Niên Hoa nghe kể lại tự nhiên là giận tím mặt. Đến tận đây hắn đương nhiên sẽ không ôm bất kỳ huyễn tưởng nào với Cố Phi, hiển nhiên là mình đã mắc bẫy.

Thế nhưng, tình cảm của mình chân thành dạt dào, đối phương không cảm động thì thôi đi, lại còn mượn đà chơi hắn một vố, nhân phẩm kiểu này làm Đảo Ảnh Niên Hoa rất khinh bỉ một hồi lâu.

Sau khi lửa giận nguôi ngoai tỉnh táo lại, tính rõ tình thế hiện nay một chút. Điểm số hiện là 3 vs 21, dong binh đoàn Tứ Hải đã bị rớt lại nghiêm trọng. Đã vậy lúc này chín người phe mình, theo thứ tự là 5 tên cung tiễn thủ và 4 gã đạo tặc. Bên đối phương thì có ba người, một cung tiễn thủ, một gã đạo tặc và một pháp Sư.

Nói theo phương diện tốc độ, dong binh đoàn Tứ Hải còn sống chín người xác thực không yếu. Đảo Ảnh Niên Hoa chọn người đi đánh lén, vốn là người nổi bật về tốc độ trong 30 người, mà hai đạo tặc kia là thành công chạy trốn từ dưới tay ba người, cũng không thể chậm đi đâu được.

Chiến thuật diều gió lớn? Đảo Ảnh Niên Hoa không sợ nó, so chạy với nhau, chín người bọn họ không thể nào chịu thiệt. Ngược lại hắn sợ là đánh chính diện. Đã thấy Ngự Thiên Thần Minh có công kích cao rồi, Cố Phi giết người trong nháy mắt thì lại chẳng nương tay chút nào, Kiếm Quỷ lại tinh thông các kỹ thuật trong game như quấy rối, kiềm chế, chủ công, phụ công, các loại phối hợp khi tiến công.

Nên ứng đối ra sao đây? Đảo Ảnh Niên Hoa nhìn tám người đồng bọn trước mắt mình, rơi vào tự hỏi.

Ở bên kia, đám ba người Cố Phi sau khi chém giết 18 người đối phương đang điều chỉnh trạng thái. Chủ yếu chính là ăn đồ khôi phục máu và pháp lực, cao thủ có trình độ cao tới đâu, cũng không có khả năng không bị thương chút nào.

Vào những lúc bất đắc dĩ, ráng chịu một chút thương tổn từ sát thương không cao đã là phán đoán và sự lựa chọn không thể thiếu. Nhưng Cố Phi đánh xong một trận này, lại thật không có tốn một chút máu nào, Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh trông thấy mà thán phục một phen.

“Bọn họ chỉ còn chín người.” Ba người vừa gặm bánh mì, ăn hoa quả, vừa thảo luận bước tiếp theo.

“Đảo Ảnh Niên Hoa vẫn chưa xuất hiện!” Ngự Thiên Thần Minh lên tiếng.

“Thực lực của người này như thế nào?” Kiếm Quỷ thắc mắc.

“Vẫn chưa thấy hắn ra tay qua bao giờ, nhưng đầu óc khá lắm ý đồ xấu, thuộc về loại nói miệng nhiều hơn động thủ.” Ngự Thiên Thần Minh trả lời.

“Chẳng qua chỉ có chín người thôi. Lạii bao vây bọn họ thêm một lần là được.” Cố Phi đề nghị.

Kiếm Quỷ và Ngự Thiên Thần Minh liên tục gật đầu. Bọn họ không hề biết việc có thể tiêu diệt 18 người thuận lợi vậy là bởi vì Hàn Gia Công Tử chôn phục bút sẵn. Tự nhiên sẽ cảm thấy xử lý 18 người không tốn sức tí nào, 9 người thì càng đừng nói tới. Hơn nữa nghĩ đến đối phương bây giờ không có mục sư, thậm chí Ngự Thiên Thần Minh cảm thấy dựa vào một mình cậu ta cũng có thể bắn chết từng đối thủ đấy.

“Sao rồi, khôi phục ổn chưa?” Ba người hỏi nhau, xác nhận mọi chuyện đều đã ổn thỏa, bắt đầu hành trình.

Vùng cao! Ba người muốn xác nhận vị trí của đối thủ một chút.

Trùng hợp là ở phía trước không xa có một ngọn núi, ba người đang nghĩ muốn đi tới đấy, lại thấy được trên đỉnh núi có bóng người thấp thoáng. Cho thấy rõ ràng trên đó có người tồn tại.

Đối phương cũng cần vị trí cao để tìm kiếm ba người này, chuyện này không cần nghi ngờ gì, ba người nháy mắt ra dấu, lập tức phân công hành động. Bóng hình của đối phương trên đỉnh núi lóe lên rồi lập tức biến mất, Ngự Thiên Thần Minh cực nhanh lên núi rồi lượn ra đằng sau. Ưu hế về tầm bắn có thể để cậu ta phát động tấn công từ giữa sườn núi. Kiếm Quỷ và Cố Phi chia ra hai bên trái phải, bắt đầu vòng vèo tiến về phía trước, vừa đi vừa chú ý mấy tảng đá hay các loại chỗ có thể che chắn, phòng ngừa việc bị cung tiễn thủ của đối phương bắn chết.

Không nghĩ tới vừa mới tới giữa đường, đã nghe đến tiếng mắng truyền đến từ phía sau núi của Ngự Thiên Thần Minh: “Moá nó!”

Chỉ một tiếng này, tiếp theo chính lá âm thanh thông báo của hệ thống, Ngự Thiên Thần Minh bị nốc-ao.

“Trúng kế!” Ngự thiên Thần Minh tức tối mắng chửi trong kênh, “Phía sau núi có mai phục, hai người các anh phải cẩn thận.”

“Yên nào! Hai người chúng ta giết thẳng lên luôn đi!” Cố Phi cười nói.

Cố Phi không coi việc Ngự Thiên Thần Minh hi sinh có gì to tát cả, giống như Ngự Thiên Thần Minh nghĩ hắn có thể một mình bắn lần lượt chín tên chết đi, Cố Phi cũng tin vào việc PK với chín người vẫn nằm trong phạm vi năng lực của hắn, dù cho Kiếm Quỷ bây giờ chết mất cũng không có chuyện gì nữa kìa.

Nghĩ đến Kiếm Quỷ. Hắn liền nghiêng đầu nhìn một chút, Kiếm Quỷ đang phát động Tiềm Hành, bóng người biến mất.

Sau đó, ngay cả Cố Phi cũng không biết Kiếm Quỷ đi nơi nào, bởi vì lực chú ý của Kiếm Quỷ không đặt trên người hắn.

Giữa hai người này đã có sự hiểu lầm nho nhỏ ngay từ đầu, Kiếm Quỷ cho rằng Tiềm Hành hoàn toàn vô hiệu đối với Cố Phi, Cố Phi sẽ biết hành động của hắn, tự nhiên sẽ phối hợp tốc độ với hắn. Vậy mà Cố Phi hoàn toàn không biết gì cả, vẫn dùng tốc độ nhanh nhất xông lên.

Trạng thái Tiềm Hành, tốc độ di chuyển sẽ bị giảm mạnh, lúc này Kiếm Quỷ căn bản không phải đối thủ của Cố Phi về mặt tốc độ. Hắn luyến tiếc phải bỏ qua trạng thái Tiềm Hành, vội vã lên tiếng la to: “Hey, chạy nhanh như vậy làm gì hả?”

Đáng tiếc thời gian hắn hô lên câu ấy, Cố Phi ở bên kia cũng đang thầm đọc đây này! Mà nội dung hắn lẩm bẩm là: Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!

Vì vậy chờ khi hắn nghe được tiếng la của Kiếm Quỷ, quay đầu lại, người đã bay lên đỉnh núi. Ngọn gió thổi qua trên đỉnh núi, Cố Phi quay đầu cũng chỉ phán đoán được đại khái hướng vị trí Kiếm Quỷ đứng, lúc này hắn không có thời gian đi tìm, bởi vì trước người hắn đã có người đang nhìn chằm chú hắn.

Đảo Ảnh Niên Hoa, vẻ mặt chất chứa bao nhiêu sự chất vấn, đang lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cố Phi.

Khoảng cách giữa hai người không quá năm mét, Cố Phi có thể thấy tay trái của Đảo Ảnh Niên Hoa bóp chặt cung, đột ngột, tay phải Đảo Ảnh Niên Hoa cắm vào trong túi…

“Tới!” Cố Phi thầm kêu trong lòng, lúc này Dịch Chuyển Tức THời vẫn đang CD, Cố Phi chỉ có thể lấy tốc độ nhanh nhất chạy bộ tới gần. Vì tránh né đối phương có thể công kích, hắn còn lựa chọn chạy đường xéo, vừa cố gắng khom lưng.

Không cần vài bước, Cố Phi đã xông đến bên cạnh Đảo Ảnh Niên Hoa. Trong giây lát dừng bước, pháp bào màu đen đang tung bay phía sau Cố Phi cũng từ từ bay xuống, thân thể của Cố Phi không thẳng tắp, tay phải khẽ đảo, kiếm từ bên phải hướng về bên trái chém ra, trong miệng gào to: “Song Viêm Thiểm, thiểm!”

Mà lúc này, tay Đảo Ảnh Niên Hoa cũng từ trong túi rút ra, trong tay hình như còn cầm một vật gì đó vẫy vẫy với Cố Phi, trong miệng hắn cũng đang nói: “Cậu làm sao…”

Cố Phi không thể nghe hắn nói xong, bình thường tốc độ xuất thủ bình thường của hắn còn nhanh hơn người khác nói chuyện nhiều.

Bóng kiếm, ánh lửa, còn thêm ánh mắt kinh ngạc của Đảo Ảnh Niên Hoa, hắn biến mất.

Lúc xuất hiện ở truyền tống trận bên ngoài, Đảo Ảnh Niên Hoa thậm chí còn vẫn duy trì tư thế cổ quái như cũ. Nói gì thì nói, tư thế ấy quả thực không giống một tư thế muốn ra tay công kích, ba ngón tay phải giơ cao kẹp không, nhưng giữa ngón tay rõ rõ ràng chẳng có cái gì cả.

“Thư đâu? Sao không thấy thư rồi?” Đảo Ảnh Niên Hoa phản ứng kịp, xát hai ngón tay, sờ túi, nhìn chung quanh, vẫn không tìm thấy lá thư kia đâu. Bức thư này chính là bằng chứng phạm tội vạch trần nhân phẩm khó coi của Cố Phi.

Đảo Ảnh Niên Hoa đã sớm tính toán tốt, trận đấu làm sao cũng không nói đến nữa, nhưng việc của Cố Phi thì quyết không thể bỏ qua. Đảo Ảnh Niên Hoa đào người đích thực cũng chẳng phải chuyện quang minh chính đại gì, những vấn đề là loại chuyện này gần như tất cả hội trưởng đều đang làm, cho nên trong lòng mọi người cũng đã yên lặng tiếp thu.

Mà cử chỉ của Cố Phi lại bất đồng, đào anh, anh có thể từ chối, thế nhưng lại mượn chuyện này để bản thân phát huy, đây quả là việc mà tất cả các hội trưởng đào người đều phỉ nhổ hết sức.

Đảo Ảnh Niên Hoa tin tưởng, chỉ cần bức thư này được công bố, Cố Phi chắc chắn sẽ không còn cái bánh thơm ngon được mọi người muốn mời chào nữa. Chỉ cần hắn đứng một bên tác động, có khi còn tiến hóa thành địa vị của chuột chạy qua đường cũng không phải là không có khả năng.

Một người dù mạnh cỡ mấy, nhưng làm sao có thể đối đầu với tất cả công hội?

Với an bài của mình, Đảo Ảnh Niên Hoa cực kỳ thỏa mãn. Vừa rồi, hắn vốn muốn cầm thư ra, đắc ý hết mức tuyên bố với Cố Phi, xem người kia có hối hận hoặc xấu hổ hay không. Hắn không nghĩ tới Cố Phi lại có thể vô sỉ như vậy, còn chưa thấy được dáng vẻ hắn xấu hổ một chút, thì đã ra tay mau chóng như vậy rồi. Lúc này, Đảo Ảnh Niên Hoa đã quyết định sẽ điên cuồng trả thù một phen, chỉ là hắn lại không tìm được tín vật quan trọng nhất trong kế hoạch của mình: Bức thư trả lời của Thiên Lý Nhất Túy.

Thư đang ở đâu?

Thư đó vẫn ở trong sân đấu!

Chỉ là lúc này nó đã hóa thành tro bụi. Đối mặt với một chiêu Song Viêm Thiểm có thể giết người trong nháy mắt, một bức thư ngoài việc bị hóa thành tro thì còn kết cục khác nữa ư?

Cố Phi bấy giờ cũng thật buồn bực thầm trong bụng. Động tác của hắn quá nhanh, lại có ánh lửa lập lòe trước mắt, trong lúc nhất thời không thể nhìn rõ Đảo Ảnh Niên Hoa đang quơ quơ thứ gì trong tay, hắn chỉ cảm thấy đó chính là một kiện vũ khí.

Vậy sao nó lại biến thành tro được? Bụi giấy tung bay bị Cố Phi vê trong tay, nghiên cứu tỉ mỉ một phen: Chẳng lẽ lại là một quyển trục pháp thuật có uy lực rất lớn? Cố Phi đang bận nghĩ ngợi, “bằng bằng”, vài tiếng dây cung vang lên, mấy mũi tên đã hướng Cố Phi phóng tới.

Đây vốn là kế hoạch của Đảo Ảnh Niên Hoa. Hắn sẽ hấp dẫn sự chú ý của Cố Phi, những người khác lập tức tập trung hỏa lực lén giết chết Cố Phi.

Nhưng ai ngờ Cố Phi vừa lên đỉnh núi, Đảo Ảnh Niên Hoa đã bị ăn độc thủ trước, những người khác đứng dưới chân núi không biết nên làm thế nào cho phải, lại thấy Cố Phi hình như hơi sững sờ, thì vội vã lộ ra hành tung phát động công kích với Cố Phi.

Truy Tung Tiễn!

Lúc trước Thư Kích đã được dùng để đánh lén Ngự Thiên Thần Minh, còn chưa có CD xong, bốn gã cung tiễn thủ nhất trí lựa chọn kỹ năng này.

Đáng tiếc kỹ năng này đối với Cố Phi mà nói thì quá chậm. Cổ tay của hắn hơi rung lên, bốn mũi Truy Tung Tiễn gần như bắn đến cùng lúc đã mất đi ánh sáng rơi xuống đất.

Nhưng kiếm của Cố Phi vẫn chưa dừng lại, hắn bỗng nhiên xoay người dùng kiếm đâm liên tục, “vù vù vù vù” bốn tiếng nhẹ nhàng vang lên, phía sau Cố Phi hiện ra bốn gã đạo tặc đang nhe nanh múa vuốt.

Lúc này ‘Song Viêm Thiểm’ đã khôi phục, Cố Phi nhắm chuẩn chỗ đứng của đối phương rồi ngay sau đó tung ra một kiếm, tiêu diệt ba người. Gã đạo tặc cuối cùng làm gì còn ý chí chiến đấu, lập tức quay đầu bỏ chạy. Cố Phi nhân cơ hội này, bước nhanh đuổi theo, nhưng hắn cũng không vội vàng phát động công kích. Mà bốn tên cung tiễn thủ dưới chân núi thấy vậy, cũng khóc không ra nước mắt.

Cố Phi đang theo sát tên đạo tặc này chạy xuống hướng dưới chân núi, bọn họ muốn bắn, tầm mắt lại bị gã đạo tặc kia chắn hết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK