Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nào mới là mọi tiếng động đều không có? Ngay lúc này đây bên trong quán rượu Tiểu Lôi chính là, còn có cách gọi khác “Yên lặng đến nổi cây kim rơi xuống đều nghe thấy”.

Tất cả mọi người ngậm miệng không nói nên lời, si ngốc nhìn Cố Phi.

Chiêu “Song Viêm Thiểm” này là kỹ năng có tỉ lệ được đem ra sử dụng thấp nhất ở pháp sư, do sử dụng ít nên nó có độ thuần thục rất thấp, ở trong tay nhiều pháp sư, kỹ năng này có lực sát thương thấp nhất. Điều này không chỉ có những người chơi pháp sư mới biết, mà đại đa số người chơi đều biết đến.

Nhưng bây giờ, Cố Phi lại sử dụng Song Viêm Thiểm – một chiêu có uy lực thấp nhất trong ấn tượng của mọi người đánh chết một kỵ sĩ.

Hai phát Song Viêm Thiểm giết một người, thương tổn pháp thuật của đòn này làm đám người chơi cảm thấy cực kỳ kinh khủng. Nhưng bọn họ không biết Ngân Nguyệt có chỉ số phòng ngự pháp thuật rất cao, người chơi bình thường căn bản không chịu nổi một cái Song Viêm Thiểm của Cố Phi. Bảng hiệu Song Viêm Thiểm của Cố Phi có uy lực còn đáng sợ hơn nhiều những gì họ vừa mới nhìn thấy lắm. Ở trong mắt những kẻ có kiến thức, hai đòn Song Viêm Thiểm này gây bất ngờ hơn so với Cố Phi thi triển Dịch Chuyển Tức Thời vừa rồi.

Dịch Chuyển Tức Thời chỉ đơn giản là một kỹ năng bình thường, hiện tại có người dùng, chẳng qua là trùng hợp trúng vận lấy được quyển trục kỹ năng thôi, mặc dù không dễ, nhưng kỹ năng này lại không có lực sát thương kinh khủng gì, không có gì đáng để chú ý quá nhiều. Về phần hai chiêu Song Viêm Thiểm kia, xác minh Cố Phi thật sự là một gã pháp sư có thương tổn pháp thuật đáng sợ.

Đến tột cùng Cố Phi có quen biết với đám người Hữu Ca không, hắn tới đây rốt cuộc thực sự là làm nhiệm vụ truy nã hay có ý quấy rối, tất cả mấy vấn đề này bây giờ đã không còn quan trọng.

Giờ đám hội trưởng không vớt được cơ hội nói chuyện với Phiêu Lưu, họ đã bắt đầu có ý thức đi suy nghĩ làm sao để bắt chuyện làm quen với Cố Phi rồi.

Thật sự thì Phiêu Lưu rất nổi tiếng, nhưng pháp thuật mạnh mẽ bao nhiêu thì mọi người chưa hề được tận mắt chứng kiến. Loại nhân vật có tiếng tăm lớn như hắn, các công hội vừa và nhỏ nghĩ cũng chẳng dám nghĩ, công hội lớn mới có thể mời được, nhân vật có tiếng tăm lớn như vậy mang tới hiệu quả rất khó nói trước, không xử lý tốt thì hắn sẽ đảo khách thành chủ. So sánh qua, những người sáng mắt khôn khéo đều thấy vui khi tự bồi dưỡng người có tiềm lực thành minh tinh như Cố Phi.

Đám người ở đây trong lòng đều có cùng suy nghĩ như vậy. Giải quyết Ngân Nguyệt xong rồi Cố Phi nghĩ ở đây cũng không còn chuyện của mình, đột nhiên xoay người chạy ra khỏi quán rượu.

“Ấy, người anh em, chờ đã!” Có mấy tên hội trưởng đã mau chóng đuổi theo ra cửa. Họ đều xem xét tương đối thời cơ nhanh nhạy, hoàn toàn không còn ý tưởng gì với Phiêu Lưu, đồng thời cũng có nhiều gã chỉ hơi do dự chút, suy nghĩ một hồi cũng đuổi theo.

Nhưng không bao lâu, hết thảy những kẻ đuổi theo đều cúi đầu ủ rũ trở về.

Vài vị Hội Trưởng đuổi theo thật nhanh chạy ra cửa. Những người đứng gần Phiêu Lưu hơi do dự một chút rồi cũng ba chân bốn cẳng chạy theo.

Nhưng không được bao lâu cả đám đuổi theo Cố Phi đều ủ rủ cúi đầu trở về.

“Rốt cuộc hắn là ai thế?” Mọi người nghị luận ầm ĩ.

“Tôi cảm thấy tốc độ của cậu ta rất nhanh, sợ là tăng không ít điểm nhanh nhẹn nha.” Có người nói.

“Hồi nãy tôi có thử giám định trang bị của cậu ta. Quần áo cùng kiếm nhìn không ra còn mấy cái khác thì bình thường.”

“Quần áo cùng kiếm nhất định có bí ẩn. Sát thương pháp thuật của cậu ta cao như vậy có lẽ nằm ở trên hai món đồ này.” Làm hội trưởng một công hội dù sao vẫn có có kiến thức và khả năng phán đoán của riêng mình.

“Khoan đã, nếu cậu ta sở hữu sát thương cao, vậy chiêu Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm ban nãy phải giải thích thế nào đây?” Có người đưa ra điểm nghi vấn.

Trong chớp mắt, những người còn lôi kéo làm quen Phiêu Lưu ở quán rượu Tiểu Lôi chỉ là số ít, đại đa số đã mở hội thảo luận học thuật về chiêu Cố Phi thi triển. Hàn Gia Công Tử vội vã nhắn tin riêng cho đám người Hữu Ca: “Chúng ta có thể chuồn được rồi!”

Hữu Ca hoàn toàn đồng ý với quyết định này, Chiến Vô Thương đứng canh ở cửa nên cực kỳ thuận tiện chạy ra ngoài. Ngự Thiên Thần Minh cũng không có người nào chú ý, vừa ra đến trước cửa còn phun hai ngụm nước bọt về phía Phiêu Lưu nhưng chẳng ai phát hiện.

Nhưng đến lượt Hàn Gia Công Tử và Hữu Ca một trước một sau cũng muốn trốn ra, lại bị người khác chú ý.

“Này, hai anh bạn hãy dừng bước.” Có người la lên, ánh mắt mọi người đều ngó sang.

Hàn Gia Công Tử cười cười: “Ở đây đã không còn chuyện của chúng tôi, các vị cứ cùng siêu sao Phiêu Lưu trò chuyện đi nha!”

“Khoan đã!” Có vài tên hội trưởng nhảy ra cản lối đi của hai người.

“Chuyện của người pháp sư vừa nãy, chúng tôi còn muốn hỏi thăm hai vị rõ ràng thêm đây!”

“Chúng tôi không biết người đó.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Hà hà, đừng xem bọn tôi là con nít ba tuổi, cậu thực sự cho rằng bọn tôi tin các cậu không quen biết nhau sao?” Nội dung thảo luận học thuật liên quan Cố Phi rất tường tận, phân tích hành vi của Cố Phi từ khi xuất hiện ở quán rượu đến khi hắn rời đi một phen tỉ mỉ. Rất hiển nhiên, Cố Phi sau khi vào cửa chào hỏi cùng đám người Hữu Ca rất rõ ràng.

Lúc đầu trọng điểm mọi người quan tâm là pháp sư giết người trong nháy mắt, chứ không phải Cố Phi, cho nên dù Cố Phi cùng đám Hữu Ca có quen biết nhau hay không không phải là điều bọn họ quan tâm. Vì vậy không có người thèm để ý xem Hàn Gia Công Tử nói thật hay là nói dối. Nhưng đến khi Cố Phi thi triển ra bản lĩnh mạnh mẽ rồi lại chạy trốn mất tiêu, đám người này bắt đầu quan tâm đến hắn nên tự nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua mối quan hệ này.

Tình cảnh lại lần nữa vượt tầm khống chế, Hữu Ca mặt đầy bất đắc dĩ cười, khó khăn giải thích với mọi người. Mà Hàn Gia Công Tử đứng một bên không nói một lờn, lạnh lùng quan sát, hắn nhìn ra bên trong đám hội trưởng gấp gáp muốn nghe tin tức Cố Phi, nhưng trong đó có hai tên quái lạ, bất thình lình nói chuyện, cơ bản đều là đang chỉ trích đám người Hàn Gia Công Tử xấu xa.

Hai tên này rõ ràng là đồng bọn đi cùng Ngân Nguyệt, trong lòng Hàn Gia Công Tử thầm kêu một tiếng không ổn. Chẳng lẽ vừa rồi Ngân Nguyệt cố ý khích cho Cố Phi đến ra tay với hắn, đem bản thân ra làm vật hy sinh để làm Cố Phi bại lộ ra thực lực, cuối cùng dẫn phát ra tình cảnh bây giờ. Tràng diện này rõ ràng là hắn muốn thúc đẩy ngay từ đầu rồi, không ngờ tới hiện giờ thực sự thực hiện xong xuôi. Gã này, thực sự là bám dai như quỷ mà!

Hàn Gia Công Tử luôn nghĩ quá lên về Ngân Nguyệt, lời này xác thực không sai. Lúc này đây cũng không ngoại lệ, nói cho cùng, Hàn Gia Công Tử vẫn chưa hoàn toàn hiểu về cách làm người của Ngân Nguyệt.

Để đạt được mục đích, hy sinh bản thân cũng không tiếc? Thực tế Ngân Nguyệt không phải loại người như thế, dù là trong trò chơi cũng không phải.

Ngoài việc này ra, phán đoán của Hàn Gia Công Tử là hoàn toàn chính xác. Tình cảnh hỗn loạn này, thực sự là do Ngân Nguyệt ở sau lưng tính toán dàn xếp mọi chuyện là không thể bỏ qua.

Ở chỗ hồi sinh, Ngân Nguyệt đang chửi bới tổ tông mười tám đời của Cố Phi, đột nhiên nhận được tin nhắn từ hai tên đồng bọn đang ở quán rượu Tiểu Lôi truyền trực tiếp hiện trường tình hình lúc đó, hắn lập tức phát hiện mình có một pha chó ngáp phải ruồi.

Thực lực của Cố Phi bị bại lộ, dẫn tới rất nhiều lão đại lại lần nữa dời lực chú ý lên người Cố Phi và đám người Hữu Ca. Đây là một cơ hội hiếm hoi không cho phép bỏ qua, nó chính là bản thân hi sinh mới đổi lấy được, Ngân Nguyệt nghiến răng, vội chỉ thị hai tên đồng bọn cố gắng hết sức tìm cách kiếm chuyện đến cùng.

“Nhớ kỹ, không phải là dụ bọn họ nói ra tình huống của Thiên Lý Nhất Tuý. Chỉ khi một phe gấp gáp muốn biết, còn phe kia lại sống chết cũng không chịu nói, mâu thuẫn mới trở nên gay gắt hơn. Chuyện các cậu phải làm chính là nhấn mạnh một vài hành vi không thể nói lý của Thiên Lý Nhất Túy, cùng với vài lời nói dối của đám người kia. Tình huống thành công nhất, chính là khiến đám những hội trưởng kia cảm thấy đây là một âm mưu thiết kế bọn họ!” Ngân Nguyệt giao phó.

Hai người kia nghe theo lời Ngân Nguyệt chỉ đạo. Cả hai tích cực tham gia thảo luận học thuật ngay lúc đó, bắt đầu ném đám củi vào để chuẩn bị đốt lửa cháy nhà. Đợi đến hiện giờ tất cả mọi người bao vây Hàn Gia Công Tử truy hỏi tin tức về Cố Phi, hai người họ như Hàn Gia Công Tử đoán trước, chợt ở bên cạnh càu nhàu vài lời giấu gai ở trong, dẫn nổ lòng nghi ngờ của mọi người, từng bước dẫn dắt đám lão đại của các công hội, cuối cùng đám hội trưởng nói lên yêu cầu, cư nhiên là muốn Cố Phi lập tức quay lại, gặp mặt trực diện với mọi người, giải thích đàng hoàng.

“Bọn họ đưa ra yêu cầu càng gắt càng tốt, tốt nhất là khiến cho Hữu Ca và Hàn Gia Công Tử hoàn toàn không làm được. Chỉ có như vậy mâu thuẫn hai bên mới không cách nào điều hòa, tôi chết một lần, mới không chết uổng công.” Ngân Nguyệt tiếp tục chỉ đạo.

“Thành công rồi!” Tên đồng lõa hưng phấn báo cáo cho Ngân Nguyệt: “Bọn họ yêu cầu bọn Hữu Ca lập tức gọi Thiên Lý Nhất Túy trở lại gặp mặt nói rõ ràng, tôi nghĩ lần này bọn chúng không làm được đâu.”

“Đúng vậy, tôi đoán giữa bọn chúng hình như có chút mâu thuẫn, tên Thiên Lý kia, lúc nãy xuất hiện e là thực sự đến quấy rối đấy. Hình như hắn rất có thành kiến với kế hoạch kiếm tiền của bọn Hữu Ca. Không biết bọn chúng muốn làm cái gì nữa, bất quá có thể làm đến bước này đã ổn rồi, tiếp theo chỉ cần đứng một bên xem kịch vui thôi!” Ngân Nguyệt đắc ý. Tâm trạng ảo não vì bị rớt cấp đã trở nên khá hơn không ít.

“Pháp sư kia đâu? Mau gọi cậu ta trở lại, các chú không cần phải nhiều lời, muốn lừa gạt ai vậy!” Đám lão đại đang chỉ vào Hữu Ca cùng Hàn Gia Công Tử la lối, dồn bọn hắn đến góc tường.

Cách nói “không biết” đã hoàn toàn không thể nào dùng tiếp được nữa, lời nói dối không lừa được ai này, còn muốn cắn răng giữ nó, vậy thì thật tự tìm đường chết. Mà mọi người đề ra yêu câu “gọi pháp sư qua đây”, xác thực lúc này đám Hữu Ca không làm được, bởi vì kênh chat riêng của Cố Phi đến nay vẫn chưa thèm mở ra lại.

Hữu Ca không biết làm thế nào, hắn gấp đến nỗi đầu lấm tấm mồ hôi. Mà Hàn Gia Công Tử đứng bên cạnh cũng lười cãi nhau với đám người này, trừ hai câu nói khi bị chặn đường ra, sau đó một lời chưa nói, trong mắt lập loè ý nghĩ bất định, không ai biết hắn đang suy nghĩ cái gì.

“Hai người tới cùng là có muốn gọi hay không hả? Đừng cho là chúng tôi không biết, người mà mấy chú muốn giới thiệu cho mọi người chính là vị pháp sư kia. Nhưng trùng hợp lại thấy pháp sư Phiêu Lưu nên khi nước tới chân mới nhảy đem người ta ra làm tấm bia, muốn giấu tên kia thêm một thời gian để kiếm thêm một khoản phải không?” Kế hoạch tạm thời Hàn Gia Công Tử kéo Phiêu Lưu xuống nước dù sao lỗ thủng nhiều lắm, hơn nữa đối với những người biết chuyện ẩn đằng sau như bên phe Ngân Nguyệt giật dây đằng sau, ở đây đều không thiếu người xem thấu trò vặt ấy.

Mọi chuyện phát triển theo đúng Ngân Nguyệt kỳ vọng tới một bước: Tất cả mọi người đều xem chuyện này trở thành một âm mưu rồi.

Nếu chỉ có một người bị lừa 100 đồng vàng, có lẽ mắng trong lòng vài câu rồi thôi, lười giống trống khua chiêng để làm gì.

Nhưng lúc này tất cả mọi người đều bị lừa 100 đồng vàng tụ tập lại với nhau, ai cũng tâm đầu ý hợp, cổ vũ thúc giục lẫn nhau, rất có thể coi thành một liên minh lâm thời tạo ra vây bắt tội phạm.

“Làm thế nào bây giờ?” Hữu Ca thấy Hàn Gia Công Tử nãy giờ không nói gì, liền trực tiếp nhắn tin.

“Đừng nóng, sẽ có người đứng ra nói chuyện.” Hàn Gia Công Tử tỉnh bơ đáp.

“Ai hả?” Hữu Ca vừa hỏi, vừa quan sát trong đám người.

“Bọn họ muốn hỏi thăm tin tức về Thiên Lý, rõ ràng chính là muốn đào người, cậu nghĩ thử xem, mấy tên này đang đối đầu với ai?” Hàn Gia Công Tử nhắn lại cho Hữu Ca.

“À…” Hữu Ca bừng tỉnh, ánh mắt xoay chuyển, nhìn về một chỗ coi như bình tĩnh bên trong quán rượu. Mấy cô gái của Trọng Sinh Tử Tinh, đang lẳng lặng ngồi ở chỗ ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK