Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ lúc Hỏa Thụ Trọng Thiên Diễm dâng lên, dong binh đoàn Thủy Hoa lấy Nghịch Lưu Nhi Thượng cầm đầu đã hoảng loạn lên hết cả đám. Bọn họ đã quá rõ uy lực của pháp thuật này, pháp thuật này lại được tung ra lén lút, lửa dấy lên mới phát hiện, căn bản không kịp né tránh.

Càng chết người hơn chính là cả đám bị người ta đốt cháy, nhưng đến cả vị trí của người làm phép ở đâu cũng không biết.

Các chức nghiệp cận chiến đều đi vây công Chiến Vô Thương, còn Nghịch Lưu Nhi Thượng mang theo pháp sư, cung tiễn thủ và các chức nghiệp công kích tầm xa khẩn trương tìm tòi thân ảnh của Cố Phi trên cây.

Nghịch Lưu Nhi Thượng có kinh nghiệm phong phú, từ vị trí Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm rơi xuống, hắn đã khoanh vùng phạm vi mà Cố Phi có thể ẩn náu, cả đám không cần cực khổ chạy loạn đi tìm, chỉ cần quét trong phạm vi này là được.

Vừa mới chỉ pháp trượng, cung nỏ các thứ nhắm lên bầu trời, một tiếng Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi liền truyền ra.

Tất cả mọi người chẳng biết pháp thuật này sẽ ném tới đâu, ai cũng sợ đến hồn lìa khỏi xác. Nghịch Lưu Nhi Thượng phản ứng nhanh nhất, hắn vội kêu to một tiếng: “Không nên loạn, thấy rõ rồi tính!”

Thiên Hàng Hỏa Luân không thể so với Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, từ trời rơi xuống cũng phải tốn thời gian, chức nghiệp có tốc độ nhanh miễn cưỡng có thể tránh. Nhưng ai ngờ Thiên Hàng Hỏa Luân đợi mãi không thấy, người Cố Phi lại theo lùm cây nhảy ra, hét lớn một tiếng từ trên không rơi xuống. Cố Phi rơi xuống rất nhanh, mọi người căn bản không kịp phản ứng, chứ đừng nói công kích.

Liền thấy Cố Phi đầu chúc xuống đất, chân hướng lên trời, chăm chăm hướng về phía Chiến Vô Thương đang chiến đấu mà ngã xuống. Trên không trung Cố Phi vung tay một cái, Ám Dạ Lưu Quang xuyên ra, đưa vòng qua đầu, cổ tay hắn run lên, miệng hét lớn một tiếng: “Thiên Viên Địa Phương Song Viêm Thiểm! Thiểm!”

Tất cả mọi người phát mộng, chẳng biết đây là pháp thuật gì. Chỉ thấy Cố Phi vẽ ra một đường kiếm hóa thành một con rồng lửa, lượn quanh một vòng, rồi xoay quanh phía trước Cố Phi mà có xu hướng đi xuống. Tên này lại dựa vào thân thủ của mình, dùng Song Viêm Thiểm để tạo ra một phiên bản thu nhỏ của Thiên Hàng Hỏa Luân!

Lúc này Cố Phi cũng đã bay tới trên đầu Chiến Vô Thương, một vòng lửa chụp xuống, vừa đúng vạch lên trên một vòng người đang quấn quanh Chiến Vô Thương, tức thì mỗi người đều tan thành mây khói! Uy lực Song Viêm Thiểm của Cố Phi không phải cùng một cấp với mấy cái pháp thuật khác.

Ngay cả việc ngâm xướng lúc nãy cũng không thể nói là Cố Phi hô bừa. Bời vì Cố Phi hạ xuống vạch ra đường kiếm quay vòng thế kia là một chiêu kiếm pháp của nhà họ Cố, gọi là “Thiên Viên Địa Phương”.

“Quá xuất sắc mà!” Chiến Vô Thương gặp được cứu binh, tinh thần phấn chấn hẳn lên. Hắn một bên gầm rú, một bên đưa một cánh tay đỡ lấy Cố Phi đang

rơi xuống. Chuyện này với một tên bạo lực chiến sĩ mà nói thì rất dễ dàng.

Không ngờ Cố Phi lại nhờ cánh tay nâng lên của hắn lắc thân một cái, thân thể bay ngang ở giữa không trung, tay trái chống trên đầu vai Chiến Vô Thương, một chân tung ra, người xoay vòng một cái, đạp trúng nguyên vòng gần đấy. Cú đá này còn không kết thúc, tiện đà dí lửa vào mặt người ta, rồi Cố Phi cất bước vòng quanh Chiến Vô Thương liền xoay một vòng lớn trên không, người quanh Chiến Vô Thương đều bị Cố Phi cho ăn đạp vào mặt.

Theo lực đạo dần dần suy giảm, Cố Phi đạp cũng thấp dần, đạp từ đỉnh đầu đến dưới cằm, vội vã lên tiếng hô to: “Tung tôi lên!”

Chiến Vô Thương nghĩ hắn còn có đại chiêu gì đó, không nói hai lời liền tung người Cố Phi lên khoảng không. Lực tay của Chiến Vô Thương thì khỏi phải nói.

Một đẩy của hắn, Cố Phi lập tức lại bay lên không tầm hai mét. Thân hình của hắn bày ra tạo hình ngọc thụ lâm phong, ngón tay âm thầm chỉ ra, miệng lẩm bẩm ngâm xướng: “Dịch Chuyển Tức Thời, chuyển!”

“Vù” một tiếng, Cố Phi lập tức biến mất giữa không trung như thượng đế vậy.

Chiến Vô Thương mém rơi nước mắt, miệng hắn há miệng tức giận gào to: “Moá nó, cứ thế mà đi, còn nói là anh em à!”

Vốn dĩ Cố Phi cách mặt đất tầm hơn một mét, mượn lực của Chiến Vô Thương lại giúp hắn bay lên cao hai mét, thêm năm mét của Dịch Chuyển Tức Thời, bầu trời hơn tám mét này, chính là nơi cành lá rập rạp, Cố Phi thuấn di chuyển tới nơi nào, căn bản không ai biết được.

Trong rừng cây một mảnh yên tĩnh tiêu điều.

Cố Phi từ không trung bay ra rơi xuống, Song Viêm Thiểm giết chết một vòng người, dùng Vô Ảnh Cước đạp một vòng. Rồi khi sắp rơi xuống lại được tung lên không. Sau đó cả đáp đất cũng chưa từng đã lên không biến mất không thấy, tất cả những thứ này đều xảy ra trong nháy mắt, tiết tấu chặt chẽ đến mức làm mọi người cảm giác mình sắp hít thở không thông.

Nhất là mấy tên khi nãy bị Cố Phi đạp vào mặt, lúc này ai cũng lấy một tay che mặt, hai mắt trống rỗng ngước nhìn bầu trời, trong lòng bọn họ hoàn toàn trống rỗng luôn.

Chiến Vô Thương bây giờ thật ra vẫn ở trong vòng vây, bất quá nhìn vòng người xung quanh đều giống như bị hoá đá hết, lòng dạ bỉ ổi lại vùng dậy. Đang muốn thừa cơ lén mò đi, cử động nhỏ này khiến đối phương lập tức hồi phục tinh thần lại.

Tạm thời đình chỉ hồi tưởng Cố Phi, đao kiếm búa chuỳ gì đều cùng nhau vung tới hướng Chiến Vô Thương cả.

Lúc này Chiến Vô Thương cũng mất đi hào khí khi nãy, hắn liều chết giằng co hai cái rồi ngửa mặt lên trời, khóc thét một tiếng: “Thiên Lý, mau cmn tới cứu tôi đi!”

“Người anh em, an tâm đi đi!” Đột nhiên Chiến Vô Thương nhận được tin nhắn của Cố Phi. Hắn mãnh liệt ngẩng đầu lên, chỉ thấy bầu trời trên kia lóe lên ánh lữa, một cái Thiên Hàng Hỏa Luân hàng thật giá thật đang giáng từ trên trời xuống.

Lúc nãy đã ăn một cái Hỏa Thụ Thiên Trọng Diễm, bây giờ bản thân Chiến Vô Thương lại trong vòng vây bị đối phương công kích, lúc này mà lại phải chịu một đạo Thiên Hàng Hỏa Luân nữa của Cố Phi, hắn chắc chắn sẽ không chịu được. Ngay khi chuẩn bị tinh thần chờ chết, chợt một vòng ánh sáng hiện ra, từ trên người hắn dội xuống.

Đây không phải tín hiệu tử vong truyền tống, mà là Hồi Phục Thuật của mục sư.

Có sự trợ giúp của Hồi Phục Thuật này, Chiến Vô Thương lại một lần nữa sống sót dưới pháp thuật của Cố Phi. Nhưng dù sống như thanh máu của hắn cũng đã sắp chạm đáy, mạng sống thuộc về cái hoàn cảnh chỉ cần đập đầu liền chết luôn.

Cũng may cái Hồi Phục Thuật kia cũng không cứu hắn một lần rồi bỏ đi, liên tiếp từng luồng, trong nháy mắt thanh máu của Chiến Vô thương đã được bổ xung đầy đủ.

“Ù ôi, anh cũng chịu ra tay à?” Cố Phi rất ngoài ý muốn.

“À, hiện tại trang bị của Vô Thương cũng không tệ, có thể chống cự được, để một mình hắn làm mồi câu cũng không tệ!” Hàn Gia Công Tử trả lời.

Dưới tàng cây, Nghịch Lưu Nhi Thượng nhìn thấy Hồi Phục Thuật kia cũng không hề có cảm giác xa lạ, Hàn Gia Công Tử làm một mục sư thêm lệch điểm tinh thần, vì vậy thi triển Hồi Phục Thuật có hiệu suất cao lại tốc độ mau như thế.

Hồi Phục Thuật của mục sư có hai cái chỉ số trọng yếu, một là tốc độ hồi phục, hai là hiệu quả hồi phục.

Tốc độ, tức là bao quát cả tốc độ phát động kỹ năng, đồng thời cũng bao gồm cả thời gian hoàn thành, hai cái này dĩ nhiên càng ngắn càng tốt.

Mà hiệu quả, dĩ nhiên chính là chỉ khả năng hồi máu của một chiêu Hồi Phục Thuật là bao nhiêu.

Thuộc tính ảnh hưởng đến hiệu quả đầu tiên chính là trí tuệ, thứ nhì là thể chất; mà ảnh hưởng đến thuộc tính tốc độ đầu tiên lại là tinh thần, thứ nhì là trí tuệ. Mà bản thân mục sư có ưu thế về thuộc tính thể chất. Thế là thêm lệch điểm Thể chất chính là phương thức thêm điểm thịnh hành của mục sư ở Thế Giới Song Song.

Điều này khiến máu của mình tăng mạnh, gia tăng hệ số an toàn, lại đề cao hiệu quả của Hồi Phục Thuật, có thể nói là một công đôi việc.

4 thể chất 1 trí lực, 3 thể chất 1 trí lực 1 tinh thần, 3 thể chất 2 trí lực, những loại cộng điểm này có hơi bất đồng nhưng cũng đều đặt Thể chất ở vị trí chủ yếu. Mục sư trong Thế Giới Song Song, mười người thì có chín người thêm điểm như vậy.

Được nhiều người áp dụng như vậy, có thể nói phương pháp thêm điểm này cũng không phải lệch lạc, đây có thể nói là phương pháp ổn thỏa đảm bảo mục sư sinh tồn hữu hiệu nhất. Chỉ là, cách thêm điểm như vậy lại không thể phát huy hiệu quả hồi phục của mục sư đến tận cùng.

Thế nên, dĩ nhiên có một vài người nghiên cứu không quan tâm đến thể chất, mà lại tập trung chỉ thêm điểm vào trí lực và tinh thần. Phương thức này với mục đích phát huy tối ưu nhất năng lực của mục sư. Nhưng muốn đạt đến trình độ lớn nhất, hai chỉ số tốc độ và tính hiệu quả lại liên quan đến tính toán khoa học, phù hợp hữu hiệu nhất. Mà phối hợp thế nào được mục sư phi thể chất gọi là tỉ lệ vàng của mục sư.

Từ khi trò chơi mở ra đến nay, tỉ lệ vàng của mục sư giống như tồn tại trong truyền thuyết, hơn nữa còn có xu thế bị chê cười.

Bởi vì mục sư ai cũng tin tưởng vào tổ hợp thêm điểm của mình chính là tỉ lệ vàng của mục sư, thậm chí có không ít mục sư thể chất không thuộc lĩnh vực này, cũng công bố cách thêm điểm của bọn họ mới là tỉ lệ vàng.

Mỗi người nói một kiểu, không một kết luận.

Mà vào một ngày đẹp trời nào đó, Đối Tửu Đương Ca tổ chức đoàn đội đi luyện cấp, Nghịch Lưu Nhi Thượng cùng một đội với Hàn Gia Công Tử. Khi các thành viên nói chuyện phiếm lại vô ý nói đến vấn đề có liên quan đến tỉ lệ vàng của mục sư. Mọi người đều phát biểu ý kiến của mình, ngay cả một vài tên không phải mục sư cũng tham gia góp vui.

Cuối cùng, người một mực im lặng là Hàn Gia Công Tử vốn không nói gì lại lạnh lùng nói ra một câu: “Có cái gì phải cãi? Mục sư nào mạnh nhất, phương thức phối hợp của hắn chính là tiếp cận tỉ lệ vàng nhất!”

Chính những lời này khiến cho Nghịch Lưu Nhi Thượng bắt đầu chú ý hơn đến Hàn Gia Công Tử. Mà càng sau này hắn càng phát hiện, cái tên mục sư này không chỉ mạnh bình thường, mà kỹ thuật, ý thức, không có chỗ nào mà không phải đạt tới điều kiện tốt nhất. Nghịch Lưu Nhi Thượng trong Thế Giới Song Song, vẫn chưa từng thấy một mục sư nào ưu tú hơn hắn cả.

Vì vậy nếu dùng theo lý luận của Hàn Gia Công Tử, hắn chính là một mục sư đã đến gần con số tỉ lệ vàng mà Nghịch Lưu Nhi Thượng biết.

Cứ nhìn trước mắt mà nói, một chiêu Hồi Phục Thuật tung ra ngay trước Thiên Hàng Hỏa Luân để cứu mạng tên chiến sĩ kia, rồi lại bồi thêm vài đạo hồi phục nữa bơm cho người kia đầy máu, trong số những mục sư mà Nghịch Lưu Nhi Thượng biết, chỉ có mỗi Hàn Gia Công Tử có khả năng này.

Minh chứng đơn giản nhất cho việc này chính là: Thủy Hoa cũng mang theo mục sư, hơn nữa cũng là những người có trình độ trong công hội, vậy mà khi đối diện với cái Thiên Hàng Hỏa Luân kia lại không có biện pháp. Dù những người có phản ứng nhanh cũng đợi mãi đến bây giờ mới bắt đầu hồi phục.

Máu của tên Chiến Vô Thương được bơm tràn, ý chí chiến đấu lại bắt đầu sôi sục, hắn giơ tay lên đánh bay người bên cạnh.

Mấy tên này vừa mới được ăn Thiên Hàng Hỏa Luân của Cố Phi, đạo tặc cơ bản là bị diệt sạch hết, có thể sống cho đến lúc này cũng chỉ có chiến sĩ. Nhưng bị Chiến Vô Thương đấm đá lung tung vài cái cũng bắt đầu hấp hối sắp chết.

Nhưng Nghịch Lưu Nhi Thượng lại chưa từng liếc mắt bên nay, hắn chỉ ra hiệu cho vài tên mục sư mau chóng viện trợ.

Dong binh đoàn Thủy Hoa có 72 người tham chiến, Cố Phi trước sau dằn vặt, lại thêm Chiến Vô Thương bạo phát, đã giêt chết 17 người. Nhưng có 55 người đối phó một người chiến sĩ như Chiến Vô Thương vẫn là dư dả, cần đề phòng hơn là công kích đến từ bầu trời, những thứ không biết tung tích rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK