Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế Giới Song Song vẫn là một thế giới rất hài hòa!

Tuy rằng hình dạng của người sói khiến cho người khác cảm thấy bọn chúng rất hung tàn bạo ngược, hơn nữa cách thức công kích của đám này lại càng cầm thú vô cùng, nhưng hiệu ứng thị giác của mấy đòn này nhìn lại rất ôn hòa. Bằng chứng là Tàn Mộng Tử tuy bị người sói ôm vào lòng, nhưng hắn cũng không bị gặm thành mảnh nhỏ, mà nanh của sói chỉ nhằn nhằn hai cái rồi tiễn hắn lên đường. Đã vậy trước khi hắn đi hiệu ứng ánh sáng lại càng lóng lánh: Tàn Mộng Tử bị bạo rồi.

Tỷ lệ bạo trang bị, ngoại trừ giữa việc có điểm PK với không có điểm PK chênh lệch rất lớn, thì mỗi một điểm PK chênh lệch thì tỷ lệ rớt đồ lại chênh nhau vài phần. Tàn Mộng Tử đã đeo trên mình 5 điểm PK, số điểm này không thể tính là thấp, vì vậy việc bị bạo trnag bị cũng rất dễ hiểu. Trước khi chết Tàn Mộng Tử đã nghe được âm thanh “rào rào” của trang bị rơi ra, bọn họ chính là làm nghề này đấy, đương nhiên mẫn cảm lại quá quen thuộc với âm thanh này.

Ngay khi sống lại ở công hội đạo tặc, Tàn Mộng Tử vội vàng quan sát trang bị từ đầu đến đuôi. Kết quả khiến hắn khóc ròng ròng, lòng hối hận đã không thể diễn tả bằng ngôn từ. Trước lần hành động này, các đồng chí của hắn đã từng nhắc nhở hắn về việc đeo 5 điểm PK làm mồi thì hắn có muốn cất trang bị gì gì đi không. Nhưng Tàn Mộng Tử hắn luôn cảm thấy lần hành động này không thể nào sai sót gì được, dù có thất bại, bị Cố Phi bắt cũng chỉ đi ngồi tù thôi, chứ mấy cái loại rơi cấp rớt trang bị sẽ không phát sinh. Nhưng ai ngờ lại mọc ra một đống tình tiết thế kia, cuối cùng hắn lại bị Cố Phi mượn đao giết người mất tiêu.

Ba trang bị rơi ra từ người Tàn Mộng Tử đang lẳng lặng nằm trên mặt đất. Dù sao cũng có đến 5 điểm PK lận, không rớt đồ hoành tráng như vậy thì ai coi. Hơn nữa vừa rớt cấp vừa rớt trang bị, đây chính là một hình phạt nghiêm minh khiến lòng người sung sướng, Cố Phi vội vội vàng vàng báo tin vui cho Kiếm Quỷ.

Nghe được tin này, người luôn luôn bình tĩnh như Kiếm Quỷ cũng trở nên hăng hái: “Tôi đi đến điểm hồi sinh liền…”

Cố Phi giành một phút mặc niệm cho Tàn Mộng Tử. Vì hắn biết sự kiên trì bền bỉ và nghị lực của Kiếm Quỷ cũng chẳng thua kém hắn, ở trong trò chơi này thì còn đáng sợ hơn Cố Phi nhiều.

Ở ngoài Cố Phi nếu giết đến khi người ta offline thì thôi, sẽ không ở đây phí phạm chút thời gian nào nữa. Nhưng Kiếm Quỷ lại là một kẻ mỗi ngày đều online để làm việc, logout? Kiếm Quỷ có thể ngồi chổm hổm nằm vùng ở điểm hồi sinh chờ bạn một ngày liền. Chiêu này trong game World Of Warcraft được gọi là giữ xác đại pháp, hôm nay không có xác để giữ cũng không sao, hắn có thừa nghị lực thủ ở điểm hồi sinh mà.

Càng làm cho Cố Phi tiếc nuối chính là, Tàn Mộng Tử lần này nhất định trốn không thoát được, nhiệm vụ truy nã lần này của Cố Phi vẫn còn treo ở đó kìa! Một phút lại thông báo tọa độ một lần. Cố Phi vừa chịu cực báo nó cho Kiếm quỷ, vừa đứng chờ người sói ở đây tản đi.

Ba món trang bị trên mặt đất vẫn chưa nhặt đâu! Bạo thì cũng đã bạo rồi, không nhặt mà để hệ thống xoá mất thì không khỏi đáng tiếc. Nhưng vì Cố Phi không hề biết phạm vi thù hận của người sói như trước, chỉ có thể trốn xa chừng nào tốt chừng đó. Nếu như cắm đầu cắm cổ đi lên sẽ bị làm thịt, người sói ở đây quá nhiều con, Cố Phi chỉ có thể nhẫn nại đứng xem bọn chúng chậm rãi bước đi chỗ khác.

Mấy phút sau, mấy tên người sói đã đi khá xa, bãi đất trống náo nhiệt bấy giờ chỉ còn sót lại hai con người sói vẫn loanh quanh ở đấy. Cố Phi quyết định xách đao xông lên xử đẹp hai đứa tụi nó. Sau khi cho mỗi con một nhát chém Thần Thánh, Cố phi lại rút kiếm Ám Dạ Lưu Quang ra công kích chính xác vào vết thương cũ, giằng co tiếp tục như thế thêm mấy phút đồng hồ, trong lúc đó Cố Phi có lần suýt bị móng vuốt của một người sói đánh bay, may thay né nhanh nên chỉ rơi mất nửa thanh máu mà thôi.

Đối mặt hai người sói, còn muốn tạo công kích có độ chính xác khó cao này thực sự quá khó khăn, bất quá Cố Phi cũng ương ngạnh kiên trì đến cùng. Đến lúc con người sói thứ hai bị đánh bại, lại rào rào một tiếng, người sói cũng rớt đồ rồi.

Vận may ngày hôm nay thật không tệ nha! Cố Phi kinh ngạc.

Trong quá trình người chơi thăng cấp, đều phát hiện ra một sự thật cay đắng: Quái càng cao cấp, xác suất rớt trang bị càng thấp. Người chơi cấp 40 hiện nay, phần lớn vẫn chưa nâng cấp lên trang bị có cấp tương xứng. Ngay cả lò rèn của hệ thống cũng chỉ bán ra đồ trắng cấp 30, chứ còn mấy trang bị cấp cao trong thị trường thì thuộc về loại cung không đủ cầu. Vì vậy trang bị mà người sói cấp 70 rớt ra thì quá hiếm thấy. Cố Phi cúi người nhặt lên xem, là một cây chuỷ thủ.

Hắn cũng không vội quan sát kỹ, mà tiếp tục tiến tới lượm ba món trang bị của Tàn Mộng Tử lên, lại là chuỷ thủ, vẫn là chuỷ thủ. Cuối cùng, rốt cuộc không phải chuỷ thủ, Tàn Mộng Tử còn rớt một chiếc nhẫn nhỏ.

Cố Phi hết nói nổi rồi, thời gian mới đảo mắt một chút, cư nhiên được liên tiếp ba cây chuỷ thủ.

Đưa mắt nhìn từng con, cây chuỷ thủ mà người sói rớt ra được gọi là Nanh Sói, trang bị cấp cao này liền đánh dấu bằng hệ số chuỷ thủ là 270%… Ngoài cái đó ra, là cmn đồ trắng! Hóa ra nhân phẩm của Cố Phi không bạo phát ra hoàn toàn.

Nhưng hai cây chuỷ thủ của Tàn Mộng Tử tiếp sau lại không tầm thường, Cố Phi vừa nhìn màu chữ đã kinh ngạc thán phục, thế mà là trang bị chữ Lục!

Hai cây chuỷ thủ này một dài một ngắn, dài gọi là Trường Tru, ngắn hơn gọi là Đoản Thán. Theo chú thích kèm theo, thì đây chính là hai món của bộ trang bị “Trường Tru Đoản Thán”. Nhìn sơ cũng biết hai cây là cùng một bộ. Trong đó Trường Tru có hệ số chuỷ thủ là 220%, Đoản Thán là 210%; Trường Tru cường hóa chuỷ thủ 30%, thương tổn +10, lực lượng +10; Đoản Thán cường hóa chuỷ thủ 30%, tốc độ ra tay +10, nhanh nhẹn +10.

Ngoài ra, nó còn có thuộc tính đặc hữu của nguyên bộ trang bị lục: Tỷ lệ chí mạng 15%, trình độ 15%, kỹ năng: Song Phi Loạn Vũ. Nó khá giống với kiếm Ám Dạ Lưu Quang của Cố Phi, đối với kỹ năng kia, không có một chữ chú thích nào.

Nhưng dựa theo lực công kích, Cố Phi cũng biết hai con chuỷ thủ này không tầm thường. Mà thanh Trường Tru kia, thuộc tính cường hóa và thương tổn của nó hoàn toàn siêu việt vũ khí cấp 40 của các chiến sĩ. Vì dù sao chuỷ thủ có tốc độ đánh nổi bật nên sát thương thường thấp hơn những trang bị cùng cấp, ngay cả thương tổn của chuỷ thủ cực phẩm gây ra cũng không thể sánh bằng với mấy món đao búa phổ thông có cùng cấp độ. Mà cây chuỷ thủ này có thể vượt hơn mấy trang bị kia, điều này chứng tỏ nó cũng là trang bị vượt cấp như kiếm Ám Dạ Lưu Quang.

Về phần Đoản Thán, xem thuộc tính thôi cũng biết nó chủ yếu dùng để tăng tốc độ xuất thủ. Cố Phi cầm Đoản Thán trong tay vung thử, hắn cảm nhận được càng thêm linh hoạt. Đây còn là tình huống do hắn chưa có đủ hệ số yêu cầu của chuỷ thủ, nên chưa thể phát huy hết thuộc tính của nó.

Thật không biết Tàn Mộng Tử kiếm đâu ra mấy món trang bị tốt như vậy, cướp ư? Cố Phi một bên nghi hoặc, một bên hắn đem chiến lợi phẩm ra khoe khoang trong kênh chat dong binh đoàn cho mọi người xem.

Trò chơi mà, không cần người chơi phải phí công gõ ra thuộc tính trang bị mà hệ thống có thiết kế ra một mục để biểu diễn, chỉ cần người chơi cầm trang bị trong tay là được.

Những cao thủ trong dong binh đoàn đương nhiên đều có mặt, mà họ tính ra giá trị của trang bị chuẩn xác hơn Cố Phi mấy lần. Trong nháy mắt, kênh chat dong binh đoàn vốn không một người nào nói chuyện, nhất thời vẫn không có ai lên tiếng.

“Người đâu, không có người hả?” Cố Phi hô.

“Chuỷ thủ mạnh thật đấy, đã vậy nó còn thuộc một bộ!” Hữu Ca sợ hãi than, “Thuộc tính cỡ này chắc phải là thuộc trình độ trang bị cấp 55 đi?”

“Ừ…” Chuyên gia chuỷ thủ – Kiếm Quỷ lên tiếng, đồng thời hắn nói thêm: “Nói tọa độ.”

“Gì?” Những người khác mờ mịt.

Cố Phi vội vàng dâng tọa độ của Tàn Mộng Tử ra, vừa nãy hắn tập trung giết người sói kiểm tra trang bị, nên đã không cẩn thận quên mất vụ thông báo vị trí toạ độ mỗi một phút đồng hồ, điều này làm cho Kiếm Quỷ luống cuống tìm kiếm nửa ngày trời.

“Hai cậu đang làm trò gì đấy?” Kiếm Quỷ và Cố Phi giống như đang dùng ám hiệu, khiến người khác mù mờ, liền hỏi.

“Đuổi giết đó!” Cố Phi trả lời.

“Chuyện này là sao?” Mọi người hỏi. Theo lẽ người Cố Phi đi chém người thì mọi người đều thấy nhiều riết thành quen, đổi thành một người bạn bình thường khác hỏi một tiếng như thế là rất bình thường, bất quá Cố Phi chủ yếu xuất phát từ sở thích, thỉnh thoảng hỗ trợ hắn một phen tình báo, nên mọi người thường đều gặp chuyuện lạ mà không kinh ngạc. Nhưng hôm nay lại có Kiếm Quỷ xen vào trong đây, mọi người khó tránh khỏi hỏi thử xem.

“Chính là cái tên bạo Kiếm Quỷ lúc trước, hắn ta tên là gì ấy nhỉ?” Ngay cả tên của người ta mà Cố Phi còn không nhớ rõ.

“Tàn Mộng Tử.” Hữu Ca đúng là vua tình báo, mọi chuyện đều được hắn sắp xếp hoàn chỉnh đến mức có người nói trong túi hắn một cuốn sách để ghi chép mấy cái tin tức này.

“Ờ đúng đó, mấy món trang bị này là do hắn bị bạo ra đấy.” Cố Phi tiếp lời.

“Đám người này, giết người cướp của xem ra vẫn rất có thành tựu mà.” Hàn Gia Công Tử lãnh đạm nói.

“Tọa độ.” Kiếm Quỷ lại nói lạnh vù xen ngang rẽ sang chuyện khác.

Cố Phi vội vàng quay lại công tác.

“Cậu đang ở đâu?” Kiếm Quỷ hỏi một tiếng.

“Thôn Sách Vân, tôi đang trở về rồi!” Cố Phi trả lời.

“Thôn Sách Vân? Chỗ đó cấp 70 mà, cậu làm gì ở đó?” Mấy tên cao thủ lại kinh hô.

Thế là Cố Phi thuận theo trào lưu mà phát Nanh Sói với mọi người. Mấy tên cao thủ vừa nhìn sát thương gây ra của Nanh Sói liền biết đây là một trang bị cấp siêu cao. Đồ trắng mà có con số này, tuyệt đối ở trên cấp 70.

“Cậu giải quyết được cả người sói rồi? Giết quái vượt 30 cấp!!!” Hữu Ca đã sắp gào toáng lên luôn. Bình thường mọi người đều biết Cố Phi chuyên giết quái vượt 20 cấp, bây giờ chưa thấy đẳng cấp của hắn tăng lên, mà người thì đột phá thêm 10 cấp là thế nào?

“Trang bị này vừa may có thể khắc chế khả năng tái sinh của người sói.” Cố Phi đăng thuộc tính của Viêm Chi Tẩy Lễ lên, “Thần Thánh, thấy chưa?”

Một mảnh im ắng. Thuộc tính đặc biệt này là lần đầu tiên bọn họ thấy được.

“Hôm nay trên người tên kia còn bạo ra được cái này nữa!” Mấy chuyện loại khoe khoang này thật sự có khả năng gây nghiện, Cố Phi không cẩn thận tìm được thú vui trong đó, thuận thế khoe không dứt rồi.

Các cao thủ dè dặt chuẩn bị tâm lý mở ra xem, vừa nhìn, nhất thời nguyên một đống tiếng mắng trả: “Đồ rác rưởi gì đây, ném quắt đi!”

“Khinh bỉ!!!”

“Tạm được mà!” Cố Phi vui tươi hớn hở đáp lời, phản ứng kiểu này hắn mới thích nhìn thấy này. Kỳ thực chiếc nhẫn nhỏ của Tàn Mộng Tử cũng coi như là hàng thượng lưu, chỉ là vừa mới khoe qua Trường Tru Đoản Thán, nên nó làm sao so được chứ. Mà hắn lại đem cái này ra để khoe khoang trước mặt các cao thủ, nó chỉ là thứ hơi ngon chút xíu thôi, thế mà cũng khoe khoang? Các cao thủ đều coi đây là một sự sỉ nhục.

“Tọa độ.” Kiếm Quỷ luôn chọn đúng lúc bầu không khí đang trong thời điểm cao trào nhất để cắt đứt. Cố Phi còn chưa kịp trả lời, Kiếm Quỷ chợt đã nhắn lại: “Ồ, không cần đâu, tôi đã thấy hắn.”

Dưới cửa Nam thành Vân Đoan, Tàn Mộng Tử mặt mày lo lắng, lại giống như đang đứng đợi người.

“Rớt Trường Tru Đoản Thán? Moá, nhọ vậy sao?” Mấy tên bạn thân thay hắn thở dài trong kênh chat.

“Chán chết được, đã vậy lại còn bị bạo cả hai thanh cùng lúc.”

“Bây giờ cậu tính làm gì? Coi chừng tên kia lại tìm đến đó!” Một đồng bạn lên tiếng.

“Tôi đã nhận nhiệm vụ truy nã hắn, tọa độ của hắn còn cách xa lắm!” Tàn Mộng Tử trả lời.

“Cậu truy nã hắn, hắn cũng truy nã cậu mà, vậy nên hắn cũng biết cậu đang ở chỗ nào!” Đồng bạn nhắc nhở.

“Ờ ha…” Tàn Mộng Tử phát hiện não mình có hơi phẳng rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK