Mục lục
[Dịch] Võng Du Chi Cận Chiến Pháp Sư - Sưu tầm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cố Phi xoay người lại đối mặt với Anh Trủng Nguyệt Tử, thấy tên này đang ngầng đầu dùng ánh mắt phi thường ngưỡng mộ nhìn mình.

“Cậu tìm tôi có việc gì?” Cố Phi hỏi.

Anh Trủng Nguyệt Tử quệt miệng: “Người đẹp hồi sáng ý, cô ấy tên gì?”

“Hở? Ngay cả cái này cậu cũng không hỏi ra được ư?” Cố Phi đã biết đến độ dây dưa không biết xấu hổ của Anh Trủng Nguyệt Tử, tuy rằng Mang Mang Mãng Mãng có ý chí vô cùng kiên định, là loại người vô cùng cứng rắn. Nhưng so sánh giữa hai người, nếu phải xem ai hơn ai thua, thì Cố Phi thấy Anh Trủng Nguyệt Tử hơn đấy, bởi vì sự hèn mọn vô sỉ của cậu ta đã làm tất cả người ở con phố giao dịch thứ hai đều ngã ngửa.

Anh Trủng Nguyệt Tử có vài phần chán nản lắc đầu: “Ác, cô gái kia quá ác rồi.”

“Sao vậy?” Cố Phi hỏi.

“Sáng sớm nay tôi theo ấy đi đến khu luyện cấp, xông thẳng vào khu vực cấo cao, tôi còn tưởng cô ấy là muốn cùng tôi vượt cấp đánh quái, thế mà đến nơi, cô ấy bất thình lình ôm lấy tôi…”

“Quào, quá bốc lửa đi!” Cố Phi kinh hô.

“Là đủ bốc lửa.” Anh Trủng Nguyệt Tử cười khổ, “Sau đó đã bị mười mấy con tiểu quái vây quanh, rồi trực tiếp về thành.”

Cố Phi trợn mắt há miệng: “Vậy còn cô ấy?”

“So với tôi thì chết về còn sớm hơn.” Anh Trủng Nguyệt Tử nói.

“Quá hung hãn nha!” Cố Phi nói.

Anh Trủng Nguyệt Tử khóc ròng: “Tôi thực sư hối hận mà…”

“Biết lợi hại rồi chứ!” Cố Phi thở dài. Anh Trủng Nguyệt Tư là cung tiễn thủ đứng thứ 18 trên bảng xếp hạng. Có thể có được vị trí này, đủ thấy kinh nghiệm cần để thăng lên cấp 41 không còn xa. Nhưng lúc này chết một lần… Chậc, Cố Phi dùng Giám Định Thuật lên người Anh Trủng Nguyệt Tử, đẳng cấp ghi rõ 39.

“Lúc đó sao tôi lại căng thẳng như thế? Vì sao tôi không có nhân cơ hội tốt này sờ mó hai ba cái!” Anh Trủng Nguyệt Tử hối hận không thôi.

Cố Phi: “…”

“Nếu như là người anh em như Thiên Lý, chắc chắn sẽ không phạm vào sai lầm cấp thấp này.” Ánh mắt ngưỡng mộ của Anh Trủng Nguyệt Tử lại đưa tới rồi.

“Tôi phải đi rồi!” Cố Phi đã không muốn nói chuyện thêm gì với người này nữa. Người này ban nãy vừa đứng bên người Cố Phi, là có thể khiến Vân Trung Mục Địch hiểu lầm hắn. Có thể thấy hình tượng người này đã ăn sâu vào lòng người cỡ nào.

“Ơ kìa, đừng đi vội mà! Anh còn chưa nói tên cô gái kia là gì đâu!” Anh Trủng Nguyệt Tử vội vã đuổi theo, rớt xuống một cấp không làm tốc độ của hắn giảm xuống bao nhiêu, còn không thua Cố Phi đâu.

Đối mặt với thủ lĩnh băng đảng lưu manh thành Vân Đoan, Cố Phi cảm thấy mình phải có nghĩa vụ bảo mật tin tức của mọi cô gái hết sức, cho dù đối phương là Mang Mang Mãng Mãng cũng phải kiên định như vậy.

Có lẽ hỏi ý kiến của Mang Mang Mãng Mãng trước chính là một cách làm rất hợp lý, nhưng vấn đề là lúc này Mang Mang Mãng Mãng lại không online.

“Tôi không biết.” Cố Phi không thể làm gì khác hơn là nói như vậy.

“Sao lại thế? Các người không phải quen biết nhau sao?”

“Hai ta cũng coi như là quen biết, nhưng tôi cũng đâu biết cậu tên gì.” Cố Phi lập tức lấy ví dụ sống sờ sờ. Thực ra lúc trước hắn từng nghe qua rồi, chỉ là không nhớ kỹ mà thôi.

“Tôi tên Anh Trủng Nguyệt Tử.” Anh Trủng Nguyệt Tử nói.

“Ừ, cô ấy không giới thiệu mình chính thức như vậy với tôi.” Cố Phi nói.

“Không thể nào?” Anh Trủng Nguyệt Tử trừng mắt, hắn muốn thông qua vẻ mặt của Cố Phi để phân biệt thật giả.

Hai mắt Cố Phi đột nhiên sáng ngời, chỉ phía sau Anh Trủng Nguyệt Tử: “Nhìn kìa, gái đẹp!” Nói xong đã quay đầu chạy.

Kết quả Anh Trủng Nguyệt Tử cư nhiên đối với câu nói ấy của Cố Phi như thể không nghe thấy, đầu cũng chưa từng xoay về sau một chút, lập tức cất bước đuổi kịp Cố Phi, chưa chạy bao nhiêu bước đã tới trước mặt Cố Phi ngăn cản lại. Cố Phi tự nhiên cảm thấy rất kinh ngạc với chuyện này. Không nghĩ tới Anh Trủng Nguyệt Tử vậy mà không bị câu kia lừa.

Anh Trủng Nguyệt Tử thở dài, lắc đầu nói: “Mộc tú vu lâm, phong tất hồi chi [1] mà!”

[1] Nguyên văn 木秀于林, 风必摧之: Đại ý là “Cây mọc tươi tốt nhất, cao nhất trong rừng hay bị chặt nhất”.

“Có ý gì?” Cố Phi không rõ tại sao tên này lại không đầu không đuôi tự nhiên nói ra một câu như vậy.

“Cái cây cao nhất ở trong một cánh rừng, sẽ luôn là cây bị gió to thổi ngã đầu tiên. Cô gái kia chính là một gốc cây vượt trội nhất trong cả rừng rậm, cơn gió lớn từ tôi đây từ nay chỉ biết thổi về phía cô ấy. Còn những hoa cỏ cây cối khác, căn bản đã không còn ở trong tầm mắt của tôi nữa rồi.” Anh Trủng Nguyệt Tử lộ vẻ ưu thương.

Anh Trủng Nguyệt Tử sử dụng và giảng giải thành ngữ làm Cố Phi xem thế là đủ rồi, kinh ngạc nhất đương nhiên là người này hình như đang dùng lời này biểu đạt cậu ta là người nghiêm túc thành tâm đối với chuyện tình cảm, điều này quả thực làm cho người ta khó có thể tin được. (Akiko: khụ, tóm lại là bạn Nguyệt Tử dùng sai, hiểu sai thành ngữ…)

Thừa lúc cậu ta lên cơn ưu thương,, Cố Phi chuyển hướng muốn trốn tiếp. Anh Trủng Nguyệt Tử có vẻ khuyết thiếu nghị lực và hứng thú với việc dây dưa một thằng con trai lâu dài, nên lần này không có tiếp tục đuổi theo.

Cố Phi quay đầu quan sát tình huống, nhìn tên kia cô độc đứng trên phố, hình như có vài phần thương cảm thật. Nhất thời cảm thấy đồng tình, vẫy vẫy tay với cậu ta: “Nếu tôi biết tên cô ấy thì sẽ nói cho cậu biết.”

Anh Trủng Nguyệt Tử mừng như điên, bước xa một bước đã đưởi tới đây: “Thật không?”

“Thật mà thật mà… Bây giờ, cậu để tôi đi trước đi!” Cố Phi nói.

“Người anh em chuẩn bị đi đâu?” Anh Trủng Nguyệt Tử có vẻ muốn tiễn Cố Phi một đoạn đường.

Cố Phi giật mình, đột nhiên nhớ tới một chuyện, nhanh mắt liếc nhìn thời gian. Đồng thời nhìn thấy tin nhắn mãi chưa thèm mở xem.

Thời gian làm hắn muốn khóc thét lên, tin nhắn trước không rảnh coi cũng để hắn đau thương không thôi.

Lúc này đã là bảy giờ ba phút, trận đấu dong binh là đúng bảy giờ bắt đầu. Cố Phi dây dưa với người công hội Vân Mục quá lâu, cư nhiên làm trễ cả thời gian.

Mà trận đấu này hình như cũng không kịch liệt tí nào, bởi vì Cố Phi không đến mà mấy người kia cũng chỉ hỏi thăm một tiếng qua loa, căn bản không có ai tỏ vẻ bức thiết gì.

Cố Phi không cam lòng, tạm biệt Anh Trủng Nguyệt Tử rồi vội vã chạy đến truyền tống trận ngoài Cao ốc dong binh, nhưng đại thần hệ thống cái gì cũng đâu ra đấy làm sao lại dễ dàng tha thứ loại sai lầm thế này. Truyền tống trận bây giờ đã chỉ có ra chứ không vào. Cố Phi thử nhiều loại thư thế, vẫn không làm được gì.

Đang chuẩn bị gửi tin nhắn hỏi thăm các đồng chí trong dong binh đoàn tình hình chiến đấu thế nào, thì truyền tống trận loé lên ánh sáng trắng, năm thân ảnh quen thuộc dần dần xuất hiện.

Truyền tống ra ngoài nhanh như vậy, mà vẻ mặt năm người đều ung dung, trận đấu này thắng bại đã không cần nói cũng biết.

Sáu người đụng đầu tự nhiên lại đi về quán rượu Tiểu Lôi. Dọc đường Cố Phi hỏi thăm năm người, biết được đối thủ cũng chỉ có sáu người, lại không có cao thủ hàng đầu gì xong, trong lòng dễ chịu hơn khá nhiều.

Đi vào quán rượu Tiểu Lôi ngồi, Hàn Gia Công Tử bắt đầu nói chuyện: “Sau cuộc thi PK đợt này, việc làm ăn của dong binh đoàn sẽ đi đúng quỹ đạo, e là chúng ta sẽ đối mặt với vài dịp phân thù lao như thế nào. Tiền luôn là thứ có thể gây xích mích tình cảm, cho nên, chúng ta cần phải lập ra một chế độ phân chia nghiêm túc, chuẩn xác, tường tận đấy.”

“Chia đều thôi!” Cố Phi không cho là đúng mà nói.

“Nó là một chế độ phân chia tương đối ảnh hưởng tình cảm.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Chủ nghĩa bình quân, đây là cách làm của người nguyên thủy!” Những người khác hình như cũng không đồng ý.

“Vậy các cậu nói xem.” Cố Phi nói.

“Đương nhiên là chọn cách phù hợp với tình hình trong nước ta là phân phối theo sức lao động rồi.” Cả đám muôn miệng một lời.

“Các cậu đã sớm thương lượng xong rồi đi?” Cố Phi nói.

Năm người nhìn nhau cười nói: “Chúng tôi là người từng trải mà!”

“Ồ, vậy cụ thể làm thế nào?” Cố Phi hỏi.

Hàn Gia Công Tử hắng giọng: “Tôi quyết định. Dong binh đoàn chúng ta sẽ sử dụng chế độ tích điểm. Để người đoàn trưởng tôi đây cực khổ một chút, phụ trách ghi lại cống hiến của từng người mỗi lần tham gia các hoạt động tập thể, cống hiến đổi thành điểm tích luỹ, ai nhiều điểm tích luỹ, tự nhiên sẽ đạt được nhiều phần thưởng.”

Hiển nhiên đám Kiếm Quỷ, Hữu Ca họ thấy nhiều kiểu biện pháp này thành quen, cũng không có bất kì nghi vấn.

“Cách tính điểm áp dụng nguyên tắc công bằng, công chính, công khai. Kỳ thực cuộc thi PK đợt này, tôi coi mỗi trận đấu là một lần nhiệm vụ, đã thử ghi chép lại thế nào.” Hàn Gia Công Tử nói.

“Vậy á?” Tin tức này năm người đều mới nghe được đấy, nhao nhao bày tỏ muốn xem xem.

Hàn Gia Công Tử móc ra cuốn sổ nhỏ từ trong túi ném lên bàn. Mấy người vây lên quan sát, những người khác là tò mò xem thử Hàn Gia Công Tử là công bằng công chính như thế nào, mà Cố Phi lại là mang tinh thần khiêm tốn tiếp thu tri thức mới mà tiến lên học hỏi.

Mọi người tiện tay lật vài trang, xem tình huống tích điểm trận đấu với dong binh đoàn Vân Mục. Trên trang ấy liệt ra tên của mỗi người, Cố Phi xem sơ một lượt, từ đáy lòng cảm thán não người cuối cùng vẫn tiên tiến hơn máy tính.

Nếu để cho hệ thống tính toán các cống hiến như thế này, rất nhiều loại không thể dùng dữ liệu số thống kê nhất định sẽ bị bỏ qua, mà giờ phút này trên cuốn sổ nhỏ của Hàn Gia Công Tử lại ghi rõ hết thảy các chi tiết thống kê lại ở đây.

Chẳng hạn như, Hữu Ca vì thi đấu chuẩn bị tình báo, thu được 10 điểm tích luỹ. Mà loại cống hiến này, hiển nhiên hệ thống là thống kê kiểu gì cũng không ra.

Ngay cả việc thành viên lần lượt hy sinh trong trận chiến ấy, đều được coi là có cống hiến mà lấy được điểm tích luỹ. Mà Cố Phi một mình phấn đấu đến cuối cùng, thì càng vì tầm quan trọng trực tiếp lấy được 50 điểm tích luỹ kếch xù.

Mấy người quét qua từng mục, không ai có thể bắt bẻ được điều gì, nhao nhao cảm thán Hàn Gia Công Tử cẩn thận tỉ mỉ còn công chính. Đang khen, nhìn xong một trang, thuận tay lật đến trang tiếp. Xuất hiện trang viết tình huống điểm tích luỹ ở trong chiến đấu của bản thân Hàn Gia Công Tử, thấy trên đó thình lình viết:

Hàn gia Công Tử

Thiết kế chiến thuật: 20 điểm.

Thiết kế chiến lược toàn cục: 30 điểm.

Chỉ huy: 10 điểm.

Tài hoa hơn người: 10 điểm.

Bề ngoài anh tuấn: 10 điểm.

Trợ cấp cho đội trưởng: 10 điểm.

Điểm cộng làm tròn: 10 điểm.

Tổng cộng: 100 điểm.

Cả đám hoảng sợ biến sắc, vội vàng lật mấy trang nữa, phát hiện bản thân Hàn Gia Công Tử ở sau mỗi trận đấu đều sẽ bởi vì nội dung kể trên ổn định lấy được trên 100 điểm tích luỹ.

Ngoài ra trong trận chiến với Trọng Sinh Tử Tinh, Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương bởi vì “Không nghe chỉ huy”, “Không phân biệt được địch ta”, “Trọng sắc khinh bạn”,… vân vân và mây mây một loạt vấn đề, thu được -100 điểm tích luỹ vĩ đại.

“Nếu bị xuất hiện tình trạng tổng điểm là số âm, sẽ kéo dài qua nhiêm vụ lần sau, trước khi người đó lấy được điểm tích luỹ san bằng nó, thì sẽ không được chia một chút thù lao nào!” Hàn Gia Công Tử nghiêm túc chỉ vào điểm âm nói với mấy người.

Nói xong rồi hắn lấy lại sổ nhỏ: “Được rồi. Tôi nên viết ngày hôm nay rồi.” Vừa nói dứt liền móc ra bút lông chim chăm chú viết: “Thiên Lý Nhất Tuý, bỏ bê công việc, -200 điểm.”

“Moá!” Cố Phi đập bàn đứng dậy. Ngự Thiên Thần Minh và Chiến Vô Thương cũng đi theo khởi nghĩa luôn: “Bọn tôi nghiêm túc không đồng ý chế độ tích điểm này.”

“Hàn Gia Công Tử, không biết xấu hổ, -500 điểm!!!” Ngự Thiên Thần Minh nhốn nháo kêu la.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK